“Chưa được, xem ra phải to hơn nữa.”
“…”
Mấy ngày tiếp đó, lục bào lão đầu có may mắn được thấy lần đầu trong lịch sử
luyện chế phi kiếm, quá trình một phi kiếm kiếm thai liên tục to ra.
“Đây mà là phi kiếm hả?”
Mười ngày sau, lục bào lão đầu thấy kiếm thai Ngụy Tác mới luyện chế xong thì
hoàn toàn tắt tiếng. Cơ Nhã đứng ngoài xem cũng phải bịt miệng cười lén.
“Ai bảo không phải phi kiếm? Xem này, mũi kiếm lưỡi kiếm cán kiếm đủ cả.”
Ngụy Tác nhìn phi kiếm kiếm thai lớn như cánh cửa, vừa hớn hở vừa huênh hoang.
Hiện tại phi kiếm kiếm thai màu bạc sẫm này to bằng một thân người, cao hơn gã
một cái đầu, thật ra chuôi kiếm này vốn không nhỏ, nếu so với phi kiếm thông
thường nhưng đặt vào phi kiếm lớn thế này thì không đáng gì. Giờ mà ném kiếm
ra ngoài thì tu sĩ qua đường khẳng định không coi đó là phi kiếm.
Phi kiếm này mà luyện chế thành, lúc đối địch thật sự có cá tính, chưa biết
chừng đối phương sẽ há hốc miệng kêu “Nhĩ muội yêu”.
…
Kiếm thai của phi kiếm to như cánh cửa được hỏa diễm trong thiên hỏa lô tôi
luyện, vì kiếm thai khá lớn nên lửa trong thiên hỏa lô và tiên thiên chân hỏa
Ngụy Tác phát ra chỉ bao được nó.
Gần một tháng nay luyện tập, Ngụy Tác luyện chế phi kiếm đã quen thuộc, khống
chế hỏa lực, giữ cho kiếm thai giữ trong trạng thái chảy nhưng không tan, gã
bắt đầu khắc pháp trận lên thân kiếm.
Tiên thiên chân hỏa được thần thức của Ngụy Tác khống chế, ban đầu biến thành
vô số sợi lửa nhỏ xíu, chảy vào thân kiếm, trên thân kiếm liền xuất hiện những
phù văn huyền ảo cực nhạt.
Đoạn Ngụy Tác kích phát hỏa châm nhỏ hơn sợi tóc do tiên thiên chân hỏa ngưng
thành, nhanh chóng vạch lên kiếm thân.
Sau ba canh giờ, hai bên kiếm thân, kể cả chuôi kiếm đều phủ dày một lớp phù
văn nông sâu khác nhau.
Hoàn thành phù văn xong, từng tia ngân sắc hoa quang lóe sáng, kiếm thân trông
thô ráp chợt thêm mấy phần linh khí. Rõ ràng pháp trận khống chế Nguyên từ
tinh kim đã hoàn thành.
Bất quá lục bào lão đầu vẫn khinh thị bĩu môi.
Khó nhất là khắc tiếp một pháp trận sau khống chế.
Mức độ phức tạp của việc khống chế pháp trận này còn khó hơn, nhiều phù văn
len lỏi giữa phù văn mấy hôm trước Ngụy Tác thành công hoàn thành bước đầu
nhưng thất thủ ở bước này.
“Thành công hả?”
Theo lục bào lão đầu, lần này Ngụy Tác khó mà thành công, tuy tiểu tử này
trông rất có thiên phú nhưng phục hợp pháp trận quá phức tạp, có điều lão
không ngờ Ngụy Tác hình như không sai lầm gì, mũi châm do tiên thiên chân hỏa
ngưng thành không hề nhấc lên, một lớp phù văn nhỏ hơn phủ lên thân kiếm, tầng
tầng linh quang rõ ràng từ đó phát ra.
“Thành rồi?”
Ngụy Tác đầm đìa mồ hôi nhìn “phi kiếm như cánh cửa” rực linh quang, bất giác
ngẩn ra.
“Ngẩn ra làm gì! Còn không mau giảm lửa, không thì dù thành nhưng pháp trận sẽ
bị tổn hại!” Lục bào lão đầu kêu lên.
Nghe lục bào lão đầu kêu, Ngụy Tác mới kịp phản ứng, như tỉnh mộng vội giảm
bớt sức lửa để kiếm thân từ từ nguội bớt.
Nửa canh giờ sau, làn tiên thiên chân hỏa sau cùng cũng được thu lại, phi kiếm
như cánh cửa còn bốc hơi nóng nghi ngút được Ngụy Tác hút đến.
Ngụy Tác vội thử theo kiếm quyết.
Tử sắc chân nguyên như dải lụa dồn vào phi kiếm, ngân bạch sắc linh quang rực
lên, như được bao trong một lớp dầu trắng bóng, biến thành không trọng lượng,
lơ lửng trước mặt Ngụy Tác.
“Thật sự thành công!”
Ngụy Tác thấy thế cười không khép miệng lại được, lấy Thiên luyện ngân từ nạp
bảo nang ra.
Dựng Thiên luyện ngân lên, Ngụy Tác theo Kim Uẩn kiếm quyết vung tay, phi kiếm
lơ lửng trước mặt gã lao vút tới chém vào Thiên luyện ngân, chợt dấy hoàng
quang, không rõ nặng hơn bao nhiêu lần.
Choang, phi kiếm chém lên Thiên luyện ngân.
“Không phải chứ?”
Không chỉ Ngụy Tác và lục bào lão đầu, cả Cơ Nhã cũng tròn mắt.
Phổ thông pháp bảo giáng vào Thiên luyện ngân thượng, hoặc gây ra một vết nhỏ
hoặc một vết lớ, nhưng thanh “phi kiếm như cánh cửa” này chém vào lại biến
Thiên luyện ngân thành một lớp da mỏng dính lên thanh kiếm.
Đó là uy năng gì?
Ngụy Tác nghiên cứu hồi lâu mới đưa ra kết luận, phi kiếm của gã quá dày, quá
nặng, chém lên Thiên luyện ngân đã ép cong nó dính sát mặt đất, dùng Thiên
luyện ngân khó nhận ra uy năng cụ thể.
“Ngụy Tác, huynh định làm gì?”
Cơ Nhã cũng thè lưỡi, ban nãy thanh kiếm như cánh cửa của Ngụy Tác chém xuống,
cảm giác như có ngọn núi ép tới. Nhưng nàng kinh ngạc vì Ngụy Tác lấy Thiên
luyện ngân khỏi cây kiếm, lấy thêm không ít tinh kim không cao cấp lắm, cho
vào thiên hỏa lô nung chảy.
“Thiên luyện ngân quá mỏng. Ta sẽ luyện một khối tinh kim dày, đắp khối Thiên
luyện ngân lên, chắc sẽ thử được phi kiếm đại khái đạt uy năng nào.” Ngụy Tác
đáp.
Lục bào lão đầu bĩu môi, phương pháp của Ngụy Tác có vẻ thô thiển nhưng thập
phần thực dụng, tối chủ yếu là tinh kim bình thường dung luyện nhanh, không
cần phí công, chỉ không đầy một tuần hương là gã đã luyện tinh kim huyền thiết
cấp thấp thành một khối thép cao bằng thân người nhưng dày gấp đôi.
Ép Thiên luyện ngân lên khối thép, Ngụy Tác cho rằng thiên hỏa lô phòng quá
nhỏ, không thi triển được, nên cho cả phi kiếm và khối thép vào nạp bảo nang
mang ra đại sảnh.
Dựng khối thép trong đại sảnh, nhìn thanh phi kiếm còn lớn hơn mình, toát mồ
hôi đoạn Ngụy Tác bắt kiếm quyết. Choang, kiếm quang màu bạc lóe lên trên tấm
thép.
Phi kiếm bình thường khi chém thì kiếm quang lóe lên, còn phi kiếm của gã tạo
cho người ta cảm giác rất “hoành tráng” không khác gì một tấm ván bổ vào.
“Không phải chứ?”
Ngụy Tác thiếu chút nữa tròn mắt, cả tấm tinh kim dày bị đập vỡ tan, Thiên
luyện ngân phủ trên mặt cũng vậy!
“Chà!” Lục bào lão đầu thiếu chút nữa ngất xỉu.
Khối Tân thiên tinh kim lớn như thế dung luyện vào, khẳng định phi kiếm sẽ uy
lực phi phàm, nhất là Ngụy Tác liên tục tăng trọng lượng, khác nào không ngừng
tôi luyện, do gã thi triển sẽ đạt đến uy lực đạo giai hạ phẩm pháp bảo chắc
không thành vấn đề. Chẻ Thiên luyện ngân làm đôi theo lục bào lão đầu dự liệu
là đương nhiên nhưng chẻ làm mấy mảnh thế này thì lão thật không ngờ.
“Của ngươi đâu phải là phi kiếm, đúng là cánh cửa.” Mãi mới định thần được,
lục bào lão đầu tắt tiếng, “Sau này đừng bảo với ai là phi kiếm này do ta dạy
ngươi luyện chế, ta mất mặt lắm.”
“Ha ha!” Ngụy Tác không hề thấy mất mặt mà càng nhìn phi kiếm càng cao hứng,
“Khó coi một tí nhưng uy lực cao là được, uy lực này chắc cao hơn đạo giai hạ
phẩm pháp bảo nhỉ?”
Thấy hai mắt gã sáng rực, lục bào lão đầu cảm giác không thể hòa hợp với gã
được, trợn tròng trắng lên im lặng.
Ngụy Tác hào hứng nghịch thanh phi kiếm.
Phi kiếm được gã điều khiển, bay đi bay lại trong sảnh.
Nguyên từ tinh kim và pháp trận của lục bào lão đầu đều cao cấp nên tốc độ phi
kiếm này phi hành trên không trung vượt xa phi kiếm thường.
Sử dụng Kim Uẩn kiếm quyết, không khí phía dưới phi kiếm bị ép nổ vang, không
rõ phi kiếm nặng bao nhiêu cân, nhưng không tạo cho người ta cảm giác đó là
phi kiếm, mà giống một món pháp bảo hạng nặng.
Huyền diệu hơn cả là khi thi triển kiếm quyết khống chế phi kiếm, một làn kim
linh chi khí lờ mờ từ thân kiếm phát ra thấm vào thể nội. Xem ra Hải tiên tử
chú giải rất đúng, sử dụng môn Kim Uẩn kiếm quyết này lâu, rất khả năng tạo
thành kim linh căn.
Thong thả thu lại phi kiếm, về thiên hỏa lô phòng, coi như gã đã bọc xong Nhân
pháp tinh khiến phi kiếm càng lợi hại.
Cho Nhân pháp tinh không khó gì, Hiên Viên lão tổ cho gã đủ Nhân pháp tinh để
phủ lên hai lớp.
“Nhĩ muội yêu!” Thấy gã hớn hở bọc Nhân pháp tinh, lục bào lão đầu tắt tiếng
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: