Gã còn phải quay lại Ma Nhãn đảo, nên không hề vội, thu Thanh tác ngân đoản
trượng đã được khảm ba viên pháp châu về, chuẩn bị trên đường đến Ma Nhãn đảo
sẽ tìm yêu thú thử công dụng của hôi quang.
Không đầy nửa canh giờ, Diệt tiên đằng cặp chặt Hắc bức ma long buông lỏng ra,
thi thể bị hút khô rơi xuống.
“Đồ tốt!”
Nhìn thấy thi thể ma long, Ngụy Tác hớn hở.
Tuy lớp vỏ ma long va chạm với Diệt tiên đằng đã bị vỡ nhưng đôi cánh thịt
trên lưng vẫn sáng bóng, không mảy may tổn hại.
Gã dùng thanh hắc sắc âm khí va nhẹ, phát ra tiếng bùng bùng như vỗ vào da.
Không dùng bất kỳ thủ đoạn luyện chế nào, đôi cánh thị dài ba trượng màu đen
tựa hồ có lực phòng ngự linh cấp trung giai.
Một đôi trảo dài hai thước, móng vuốt đen xì như đoản kiếm, khiến Ngụy Tác
cùng Cơ Nhã thập phần kinh hỉ.
Mười móng vuốt như hắc ngọc, chất liệu còn tốt hơn phi kiếm, có thể luyện chế
thành một bộ pháp khí không tệ.
Lớp vỏ cứng của ma long đã vỡ ra nên lấy thể nội yêu đơn không khó, Ngụy Tác
quét thần thức lá lấy được một viên lớn cỡ quả trứng gà.
Bề mặt yêu đơn Hắc bức ma long sáng lên.
Đối với Hắc bức ma long, lục bào lão đầu cùng Cơ Nhã đều hiểu, chúng là biến
chủng của thổ hệ yêu thú, lúc đối địch thì đơn dịch trong yêu đơn sẽ hình
thành một lớp vỏ cứng bên ngoài, có thể đông kết đối phương trong đó. Nếu dùng
dược dịch Tử húc hoa luyện chế thành, từ từ ninh thì có thể ép được đơn dịch
này ta, rồi dung luyện lên pháp khí thì sẽ khiến lực phòng ngự cao hơn một
cấp.
Chỉ từ góc độ nguyên liệu luyện khí, Hắc bức ma long lại hơn nhiều hồng sắc
tiểu thú.
Bất quá hai con lục cấp yêu thú này cuối cùng cũng bị Diệt tiên đằng hạ thủ,
uy lực của Diệt tiên đằng khiến Ngụy Tác thầm chấn động. Xem ra chỉ cần một
vạt rừng Diệt tiên đằng, chúng mọc ra cỡ hai, ba trăm trượng thì một, hai tu
sĩ Kim đơn kỳ cũng vị tất tấn công vào được.
“Cũng không rõ Diệt tiên đằng ở Tiểu Dạ sơn trưởng thành thế nào rồi.”
Ngụy Tác bất giác nhớ đến một đôi bảo bối ở Tiểu Dạ sơn, gã lại nhớ đến cả Nam
Cung Vũ Tinh, nhất thời xuất thần.
“Được rồi, ta biết, các ngươi nhanh lên.” Lục bào lão đầu cấm cảu lẩm bẩm, lục
sắc quang ảnh thu vào Dưỡng quỷ quán.
“Lão đầu, có ý gì hả?” Ngụy Tác ngẩn ra.
“Không phải vừa rồi ngươi định về động phủ nghỉ ngơi một chút, song tu để khôi
phục thần thức rồi mới đi hả?” Lục bào lão đầu hừ một tiếng, “Ai không biết
ngươi nghĩ gì, còn định che giấu, do dự cái gì hả, ta đâu phải hạng không hiểu
đời, cần gì phải ngượng, ta mà có đạo lữ song tu xinh đẹp như Cơ Nhã thì chỉ
cần có thời gian, khẳng định sẽ song tu.”
“…!” Lục bào lão đầu nói thế, Cơ Nhã đỏ lừ cả da cổ, Ngụy Tác cũng trước mắt
tối sầm, nên không giải thích nữa, ném Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo nang, kéo Cơ
Nhã vào động phủ lâm thời.
…
Hồi lâu sau, thanh quang lóe lên ở cửa động, Ngụy Tác hớn ha hớn hở cùng Cơ
Nhã đang ôm Hàn Vi Vi hiện rõ thân ảnh.
Cơ Nhã hơi đỏ mặt, trông bóng bẩy khôn tả.
Được ất mộc chân khí của Thanh hoàng hồ lô bao phủ, lướt khỏi động phủ, Ngụy
Tác kích phát Ngọc hư tử chu, đưa ba người lướt xuống Ma Nhãn đảo.
Dọc đường, Ngụy Tác vẫn dùng thanh hắc sắc âm khí vơ vét, bay được chừng gần
nửa canh giờ, gã đột nhiên lấy Thanh tác ngân pháp trượng ra, đồng thời dồn
chân nguyên vào Ngọc hư tử chu kích phát toàn tốc.
Một con tứ cấp đê giai yêu thú Băng linh phượng toàn thân trắng muốt, lông
đuôi rất dài, trông như phượng hoàng đang bay trong bạch sắc chập khí. Đột
nhiên, tử quang lóe lên, Ngọc hư tử chu từ trong chập khí lao ra, không đợi
băng linh điểu kịp có bất kỳ động tác nào, hôi quang đã từ Thanh tác ngân pháp
trượng tràn ra, trùm lên con yêu thú có thể hình gần bằng một nửa Ngọc hư tử
chu này.
“Bốp!”
Nó kinh hãi, bạch sắc băng khí lan tràn, ngưng kết thành từng vạt băng nhận
dài cả thước, xẹt vào Ngụy Tác.
Mắt Ngụy Tác lóe lên quang mang kinh ngạc, thong thả lấy ra Hắc thủy liên,
ngăn cản vạt băng nhận.
Pháp châu của hồng sắc tiểu thú trên Thanh tác ngân pháp trượng phát ra hôi
quang, cơ hồ Băng linh phượng và thuật pháp phát ra không ngăn được mảy may.
Nhưng tiếp đó cảnh tượng lạ lùng xuất hiện, Băng linh phượng già đi với tốc độ
kinh nhân, lông chuyển màu xám rồi rụng xuống.
Băng linh phượng còn có thể kích phát thuật pháp, nhưng nhanh chóng già đi đến
độ lông cũng ảm đạm vô quang, rụng mất quá nửa rồi gáy vang, không bay lên
nổi, vô lực rơi xuống.
Gã vung tay hút Băng linh phượng đến trước mặt. Tuy không có vết thương nhưng
cơ thể khước đã triệt để già đi.
Pháp châu của hồng sắc tiểu thú lại có công hiệu khiến yêu thú và cây cối
nhanh chóng sa vào cảnh thọ nguyên hao tận!
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, thần sắc thập phần kinh hỉ.
Hơi trầm ngâm đoạn Ngụy Tác phát ra Hải thanh giải pháp thuẫn đổi được của tu
sĩ trên Chập khí thuyền.
Pháp thuẫn này bị tu sĩ xõa tóc đánh nứt mấy vết, bất quá là linh giai hạ phẩm
phòng ngự pháp thuẫn thật sự, chặn thêm mấy đòn của linh giai hạ phẩm pháp bảo
thì khẳng định không có vấn đề gì.
Gã lại giơ Thanh tác ngân pháp trượng, nhắm chuẩn pháp thuẫn, phát ra hôi sắc
quang hoa.
Hôi sắc quang hoa va vào Hải thanh giải pháp thuẫn.
“Pháp châu yêu thú này có thể thẩm thấu qua pháp thuẫn, coi thường phòng ngự
hả?” Lục bào lão đầu kinh hô.
Hôi sắc quang hoa xung kích lên Hải thanh giải pháp thuẫn, trừ gần nửa được
pháp thuẫn ngăn cản, còn lại nhẹ nhàng xuyên qua.
“Được!”
Ngụy Tác tròn mắt, lấy một khối Bách luyện đồng tinh kim lớn vơ vét của Kim
phủ ném lên không.
Bách luyện đồng là tinh kim thường dùng để luyện chế phòng ngự pháp khí.
Khối bách luyện đồng lớn cỡ bánh xe, đủ để luyện chế ba tấm bán linh giai Xích
đồng thuẫn được ném lên, Ngụy Tác kích phát hôi sắc quang hoa, chiếu vào khối
tinh kim.
“Lần này ngươi phí lực khí dẫn hai con yêu thú đến, đúng là không uổng.” Lục
bào lão đầu lẩm bẩm.
“Xem ra kiếm được đồ tốt rồi!”
“A”, Ngụy Tác quá hưng phấn, hôn Cơ Nhã đứng bên chùn chụt.
Hôi sắc quang hoa khiến yêu thú già nhanh, chiếu vào tu sĩ chắc cũng có hiệu
quả tương tự, quan trọng nhất là phòng ngự pháp thuẫn và linh quang quang tráo
thông thường đều bị xuyên qua.
“Vật này đối phó tu sĩ Kim đơn kỳ thì không ổn, sợ chưa chiếu đến đã bị tu sĩ
Kim đơn kỳ hạ sát, nhưng đối phó tu sĩ Phân niệm kỳ thì chắc không thành vấn
đề?” Ngụy Tác càng nhìn hôi sắc pháp châu trên Thanh tác ngân pháp trượng càng
đắc ý.
“Nói thì nói vậy, bất quá ta thấy viên pháp châu này không còn dùng được mấy
lần.” Lục bào lão đầu cười lạnh, “Tu sĩ đạt tới Phân niệm kỳ tam tứ trọng trở
lên, thể nội chân nguyên ngưng kết như đồng lưu tương. Không chỉ có thể tưới
nhuần nhục thân với hiệu quả phi phàm, toàn lực vận chuyển chân nguyên thì có
sức đề kháng nhất định với hôi sắc quang hoa. Ta thấy ngươi nên dùng vật này
ít thôi, cũng như Thực huyết pháp đao, lúc đối địch hẵng đem ra.”
“À.. ” Ngụy Tác nhìn kỹ, phát hiện hôi sắc quang hoa đã thập phần ảm đạm, như
linh thạch sắp bị hút hết linh khí, chắc khi hồng sắc tiểu thú và Diệt tiên
đằng giao tranh, đã tiêu hao quá nửa uy năng của nó.
Quả thật hơi bực mình, nhưng dù thế nào, gã có thêm một món bài tẩy.
Có thêm pháp châu, uy lực của Thanh tác ngân pháp trượng tăng cao, Ngụy Tác
thu lại rồi cho luôn cả Băng linh phượng đã chết vào túi, tiếp tục vừa hái
linh dược, vừa đi về phía Ma Nhãn đảo.
Dọc đường, Ngụy Tác học được Băng Ly chân quyết mà trước kia Hàn Vi Vi sợ Cơ
Nhã trách nên không cho gã biết.
Hơn mười ngày sau, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, lục bào lão đầu, lại đến ngoài lớp
gió lốc gần Ma Nhãn.
Bổn cũ soạn lại, gã bắt một con yêu thú, nhỏ Thiên vân tinh đã pha lên, thấy
không có yêu thú nào bị hút hết thì kích phát Hắc thủy liên đài, bảo Cơ Nhã
kích phát pháp bảo như ngọn núi màu vàng, Ngọc hư tử chu được hoàng khí bao
bọc lướt lên đỉnh gió lốc.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: