Vân vũ tạm dừng.
Cơ Nhã và Ngụy Tác tuy đã mặc y phục, nhưng sắc mặt Cơ Nhã ánh lên hồng nhuận
khôn tả khiến thạch thất tràn xuân ý.
Thiên cấp thuật pháp không thẹn là thiên cấp thuật pháp, Huyền Sát đại pháp
xếp hạng thiên cấp trung giai quả nhiên huyền diệu.
Qua một lần song tu thập phần “dụng công”, Ngụy Tác cảm giác thể nội trừ chân
nguyên còn tu thành một làn âm khí đặc biệt.
Vốn hiện tại Ngụy Tác nên lập tức giải trừ Chân ma phong thể thuật để liệu
thương nhưng nhớ đến âm khí đại thủ của Hoàng Thiên Nhai, thì vì quá hiếu kỳ
nên gã máy động, thử thi triển môn thuật pháp này.
Khẽ điều động, âm khí vôn tụ tập tại đơn điền xẹt khỏi tay.
“Bụp!”
Một dải thanh hắc sắc khí thể mỏng manh, không thành hình dạng gì xuất hiện
cách gã ba, bốn trượng.
Cách biệt quá xa Huyền âm quỷ trảo của Hoàng Thiên Nhai hôm đó?
Thấy dải âm khí mong manh, không ngưng kết nổi, cả một lọ hoa thông thường
không không hút được thì Ngụy Tác bật cười với vẻ cả thẹn.
Âm khí này cũng như uy năng pháp bảo, không đối địch thì không tổn hao, nhưng
va chạm với pháp khí của đối phương thì khẳng định sẽ hao bớt âm khí, cần dựa
vào song tu để bổ sung.
Thấy gã cười ngượng ngập, Cơ Nhã lại đỏ mặt.
Thần tình đó khiến Ngụy Tác đắc ý khôn tả.
Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ trở thành đạo lữ song tu, với ai thì việc này
cũng đáng đắc ý. Hiện tại Ngụy Tác có một môn thiên cấp thuật pháp chân chính,
dù tạm thời không có Bổ thiên đơn, địa cấp trung giai công pháp cộng thêm
thiên cấp trung giai thuật pháp cũng ngang với thiên tài đệ tử trong số đỉnh
cấp đại tông môn của Thiên Huyền đại lục.
Gã đã phát hiện, lạnh tựa băng sương, băng sơn mỹ nhân, chỉ là bề ngoài, Cơ
Nhã thật ra ôn nhu như nước.
“Ha ha!”
Ngụy Tác cũng bật cười.
“Tất cả cứ như mơ.” Gã bảo Cơ Nhã.
“Muội cũng vậy.” Đôi mắt mỹ lệ của Cơ Nhã mờ đi, “Muôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ
Trân Bảo các, không ngờ sẽ đến Vân Linh đại lục, không ngờ có người vì mình mà
bắt cóc thiếu chủ, uy hiếp một tông môn có tu sĩ Kim đơn kỳ.”
“Kỳ thực ban đầu ta vì không cứu được nàng nên định giết luôn Đổng Thanh Y,
không để chúng thành hỉ sự.” Ngụy Tác áy náy nói, “Ta không rõ chúng có một tu
sĩ Kim đơn kỳ, tưởng tối đa chỉ có tu sĩ Phân niệm kỳ ngũ trọng.”
“Đều vậy thôi.” Cơ Nhã đau lòng nhìn ngực gã, phía dưới pháp y là một vết
thương kinh rợn. Nàng chăm chú nhìn mặt gã: “Muội hiểu tâm ý của huynh, từ lần
gặp đầu tiên muội đã biết huynh khác với tu sĩ khác. Từ lần đầu gặp huynh,
muội đã thấy huynh là người từng nhìn hết thân thể mình trong Di Thiên cốc,
cũng hi vọng huynh là người đó.”
Hóa ra Cơ Nhã có hảo cảm với gã từ lúc ấy?
Ngụy Tác kích động, thiếu chút nữa đắc ý đến quân trời đất.
“Huynh mau liệu thương đi.” Cơ Nhã bộc lộ xong thì tỏ ra áy náy. “Muội không
muốn đạo lữ song tu của mình bị thương nặng rồi không trị mà mất mạng, dù gì
muội cũng là lục phẩm đơn sư, tất bị người ta cười cho thối mũi.”
“Đúng rồi.” Cơ Nhã lại nói, “Đợi khi giải trừ Chân ma phong thể thuật thì
luyện hóa một viên Bách thảo đơn, dù gì huynh cũng có Tử hồ hoa, không sợ dược
lực của Bách thảo đơn gây bất lợi, hồi phục càng nhanh.”
“Được!” Ngụy Tác hôn nhanh nàng rồi ngoan ngoãn gật đầu trong tiếng kinh hô.
Gã rất sợ chết, không muốn mới có được nhưng ngày tháng tốt đẹp thì mất mạng,
quả vậy thì là tu sĩ chết không nhắm mắt nhất Thiên Huyền đại lục. Đoạn nhớ ra
gì đó, gã lại hỏi Cơ Nhã: “Tên biết luyện tiên cổ ở ngoài kia, nàng thu hết đồ
chưa?”
“Cái gì cũng thu lại.” Cơ Nhã gật đầu, nháy mắt, “Trừ ‘Long diên’, vì Phệ tâm
trùng của huynh còn ở đó nên muội không dám đến gần.”
Quên cả Phệ tâm trùng lập công lao hãn mã, tung đòn quyết định.
Ngụy Tác toát mồ hôi, vò đầu bứt tai, đoạn cùng Cơ Nhã ra khỏi động phủ lâm
thời.
Có liên hệ đặc biệt với Phệ tâm trùng nên gã nhanh chóng phát hiện, hai ngày
rồi mà nó vẫn trung thành ở bên thi thể “Long diên”, mắt gã sáng lên vì Phệ
tâm trùng đã hút sạch não tủy “Long diên”. Nó đang ngủ, hình như sắp lột xác.
Phệ tâm trùng mỗi lần lột xác là thực lực lại tiến giai.
Trước đây Ngụy Tác để Phệ tâm trùng hút não tủy một loại yêu thú cho nó hút
não tủy. Nhưng Phệ tâm trùng ít nhất cũng phải hút não tủy hơn trăm con phong
hệ yêu thú mà chưa có dấu hiệu tiến giai. Không ngờ lần này vô tình bỏ quên nó
ở ngoài thì lại tiến giai.
Với Ngụy Tác đây là niềm vui khôn xiết.
Quan sát “Long diên” béo ú xong, Ngụy Tác quyết định đợi khi liệu thương hoàn
tất sẽ nghiên cứu kỹ con dị trùng này nên thu nó và Phệ tâm trùng lại rồi quay
về động phủ lâm thời.
Rồi gã vào gian phòng an trí Hàn Vi Vi thăm nom nàng ta.
Nhìn nàng ta như đang ngủ đông, gã nhớ đến Phệ tâm trùng, lại bật cười nhăn
nhó.
Nạp bảo nang và nô thú đại của nàng ta đều đã lọt vào tay Lý Thiệu Hoa trưởng
lão của Đông Dao thắng địa, dù thế nào con Phệ tâm trùng to nhất đó cũng không
có kết quả gì tốt đẹp.
Bất quá với cá tính của gã, tương lai có cơ hội, khẳng định sẽ khiến Lý trưởng
lão và Đông Dao thắng địa trả gấp nhiều lần món nợ này.
Nhìn Hàn Vi Vi một lúc, Ngụy Tác không vội giải trừ Chân ma phong thể thuật để
liệu thương, mà cẩn thận kiểm tra mọi thứ của hạ tu sĩ xõa tóc.
Tu sĩ tu vi đạt Phân niệm cảnh tứ trọng này có không ít đồ.
Trừ pháp bảo trông như ngọn núi nhỏ, mũi dùi xanh định giết gã vào lúc cuối
thì hắn còn một nạp bảo nang màu tía, một linh thạch đại căng phồng và sáu,
bảy pháp khí. Ở nơi hiếm pháp bảo mà thiên về thuật pháp như Vân Linh đại lục,
số lượng này rất kinh nhân. Càng kinh nhân là trong số này có ba món đạt đến
linh giai hạ phẩm pháp bảo.
Mở linh thạch đại, các loại linh thạch đạt đến năm vạn hạ phẩm linh thạch.
Ngụy Tác thở phào vì pháp khí hay linh thạch đại đều không có bất kỳ cấm chế
nào. Hai hôm nay hòn đảo rất yên tĩnh, trừ phi lại tu sĩ kiểu đó truy tìm qua,
thì ẩn tàng ở đây khá an toàn.
Trừ nạp bảo nang ra, tu sĩ này còn có một túi da như nô thú đại của Thiên
Huyền đại lục.
Ngụy Tác đoán rằng cái túi da này là pháp khí đựng tam sắc tiểu trùng. Xích
dực viêm ma giết chết mấy con tam sắc tiểu trùng, số còn lại được tu sĩ xõa
tóc thu về.
Trong một mớ đơn bình và phù lục cất ở nạp bảo nang của tu sĩ này, Ngụy Tác
lấy được một tấm ngọc phù màu tía lớn cỡ bàn tay.
Thần thức quét vào một chốc, mắt Ngụy Tác xuất hiện quang mang kinh hỉ.
“Tiên cổ diệu thuật!”
Tu sĩ xõa tóc này địa vị cực cao tại Long Cổ tông, mang theo cả ngọc phủ ghi
lại bí thuật luyện tiên cổ, ngọc phù không phải mới chế tạo ra mà được cất giữ
ở tông môn, lẽ ra phải được đặt trong tàng kinh lâu.
Ngọc phù ghi chép rất kỹ, không chỉ nhiều cách luyện chế tiên cổ, cách điều
khiển mà còn giới thiệu về nhiều loại dị trùng và cách đối phó.
“Long diên!”
Ngụy Tác phát hiện giới thiệu về Long diên. “Long diên” xếp thứ năm trong số
tiên cổ tại Long Cổ tông.
Hiện tại thời gian khẩn trương, Long diên đã chết, gã không đọc nội dụng về
Long diên mà về tam sắc tiểu trùng.
“Tam sắc phi tàm!”
Rất nhanh, Ngụy Tác phát hiện loại trùng này xếp thứ mười ba trong số tiên cổ
mà Long Cổ tông luyện được. Thoạt xem lời giới thiệu, “Tam sắc phi tàm” mà
nuôi dưỡng đến cực độ, uy lực tương đương với linh giai hạ phẩm pháp bảo.
Đọc thêm nội dung bên dưới càng khiến gã hớn hở.
Cổ trùng này có thể dùng huyết luyện chi thuật của Long Cổ tông để thay đổi
chủ nhân. Chỉ cần Ngụy Tác tham ngộ được “Tiên cổ diệu thuật”, có đủ thời
gian, sẽ biến “Tam sắc phi tàm” thành của mình.
Cái túi như nô thú đại quả nhiên là tiên cổ đại – vật đặc hữu của tiên cổ tông
để đựng tiên cổ.
Vốn Ngụy Tác định dựa vào phương pháp ghi trên ngọc phù xem thử trong tiên cổ
đại có bao nhiêu con tam sắc phi tàm. Nhưng Cơ Nhã lo lắng thúc giục nên gã
đành bỏ ý định này, lấy ra Bách thảo đơn, giải trừ Chân ma phong thể thuật,
rên lên thống khổ tột bậc rồi liệu thương.
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: