Thông Thiên Chi Lộ

Chương 232: Truyền thuyết về Cự chập

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Ngụy Tác, ngươi vớ bẫm rồi.” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai gã,
“Hắc thủy liên tại thượng cổ tu đạo giới cũng là dị bảo hiếm có, có thể hấp
thu thủy hệ linh khí của thủy hệ yêu đơn và tinh thạch đặc thù để đề thăng uy
năng tự thân. Là pháp bảo có thể tiến giai.”

“Pháp bảo có thể tiến giai?” Ngụy Tác thiếu chút nữa không khống chế nổi, mắt
lóe kim quang như trước.

Trước đây Ngụy Tác có nghe nói, dùng dị bảo luyện chế pháp bảo, có thể hấp thu
linh khí của nguyên liệu đặc biệt mà từ từ tiến giai.

Nhưng pháp bảo như thế toàn Linh Nhạc thành không ai có, không ngờ gã lại có
một món?

Cố nén kinh hỉ, Ngụy Tác bình tĩnh ấy ra Kim quỳ thuẫn, hắc sắc tiểu tiễn và
Băng tuyết giảo, nhất tề đưa cho thanh sam văn sĩ, “Không rõ vị đạo hữu này
xưng hô thế nào?” Áy náy vì được lợi nhiều, Ngụy Tác hỏi tu sĩ đến giờ vẫn
chưa biết tên.

“Tại hạ Tề Hân Nhiên.” Thanh sam văn sĩ tựa hồ không rõ Hắc thủy liên huyền
diệu thế nào, thử Băng tuyết giảo xong, phát hiện nó còn hữu dụng hơn hắc sắc
tiểu tiễn thì cho rằng mình được lợi, tỏ vẻ áy máy, cũng như lam sam tu sĩ,
móc một đơn bình đưa cho Ngụy Tác, “Quý đạo hữu, tại hạ áy náy quá, trong này
đựng Bạch thủy đơn, coi như chút lòng thành.”

“Quý tiền bối, pháp khí của tiền bối tựa hồ còn nhiều.” Lúc đó tu sĩ cao lớn
gần như ở trần, nãy giờ khống chế phương hướng thuyền lướt sóng, lấy hết dũng
khí hỏi, “Bọn vãn bối không có pháp khí phòng ngự tiền bối cần nhưng có đôi
chút linh thạch và đơn dược, may ra cũng hữu dụng, tiền bối có pháp khí không
dùng, có thể bán cho bọn vãn bối chăng?”

Ngừng lại một chốc, tu sĩ này cười khổ chêm lời, “Tiền bối chắc cũng biết, Vân
Linh đại lục hiếm luyện khí tu sĩ, trừ phi đạt Phân niệm cảnh tứ trọng trở lên
mới chịu nổi linh áp của truyền tống pháp trận cự ly cực xa này, đối với tu sĩ
tu vi không cao như bọn vãn bối, dù có lòng cũng không có lực đến Thiên Huyền
đại lục hoặc đại lục khác mua pháp khí. Đừng nói linh giai pháp bảo, cả bán
linh giai pháp khí, đối với bọn vãn bối cũng rất hiếm có.”

“Có gì mà không được. Bán linh giai pháp khí, mỗ có một ít.” Ngụy Tác hơi ngẩn
ra rồi đáp ứng.

Tuy pháp khí lấy được trong chuyến đến Di Thiên cốc đã bán hết, chỉ để lai
thanh đao của Lưu Tam Pháo, Tử mẫu đinh, bộ pháp khí kim sắc lý ngư, Hỏa ngọc
hồ lô, nhưng từ Kim phủ ở Tê Phượng thành và lão đạo râu chuột, Ngụy Tác kiếm
được không ít lợi lộc, hiện tại Ngụy Tác số bán linh giai pháp khí công kích
cùng pháp thuẫn không dùng đến cộng lại ít nhất cũng mười sáu mười bảy món.
Hơn nữa Ngụy Tác còn một cây liễu diệp phi đao đạt đến linh giai hạ phẩm của
lão đạo râu chuột, chất liệu có pha Thái ất tinh kim, sau này gã còn dùng để
luyện chế phi kiếm và pháp bảo nên không lấy ra. Ngoài ra, gã còn một món ảo
quang linh giai pháp bảo Hàng long xích lấy được từ “Kim lão ngũ” Kim Thân
Hiên.

Nghe Ngụy Tác đáp ứng, mấy tu sĩ trên “Chập khí thuyền” đều hớn hở, tu sĩ cao
lớn gần như để trần hưng phấn hỏi: “Quý tiền bối, không hiểu một món bán linh
giai pháp khí công kích, giá bao nhiêu linh thạch?”

Đã được lợi nên Ngụy Tác không muốn ăn không ngồi rồi, đưa ra một cái giá
tương đương với giá khởi điểm ở phách mại hội, “Bán linh giai pháp khí công
kích hai nghìn hạ phẩm linh thạch, bán linh giai pháp khí phòng ngự một nghìn
năm trăm hạ phẩm linh thạch. Các vị thấy thế nào?”

“Quý tiền bối thật tốt bụng.” Tu sĩ mặt chữ điền mặc áo lam giao dịch với gã
đầu tiên hô khẽ, “Thật lòng tại Vân Linh đại lục, một món bán linh giai pháp
khí công kích, không có hai nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch đừng mơ mua
được, một món bán linh giai phổ thông pháp thuẫn, ít nhất cũng một nghìn tám
trăm hạ phẩm linh thạch.”

Phản ứng này không ngoài Ngụy Tác dự liệu, gã chỉ gật đầu, bán sạch toàn bộ
bán linh giai pháp khí lấy được của Kim phủ tu sĩ và lão đạo râu chuột.

“Tại hạ lấy món pháp khí công kích đó!”

“Quý tiền bối, số đơn dược và linh thạch này cộng lại, tương đương một nghìn
năm trăm hạ phẩm linh thạch, có thể đổi được tấm pháp thuẫn đó không?”

“…”

Nhất thời, Cơ Nhã cũng ngẩn ra vì sàn thuyền vốn vừa khá trương giờ hoàn toàn
biến thành một tiểu hình giao dịch hội sôi động, cả Hoa Vi Dung tu vi Chu
thiên cảnh ngũ trọng cũng tại do dự một chút rồi móc ra bốn nghìn hạ phẩm linh
thạch, mua hai món bán linh giai pháp khí công kích.

Pháp khí này, với tu vi của lão tuy không sử dụng đến nhưng môn nhân đệ tử thì
có thể.

Ngụy Tác lúc này như biến thành một lái buôn pháp khí từ Thiên Huyền đại lục
đến, thu linh thạch liên tục.

“Chập khí thuyền” có tổng cộng tám, chín tu sĩ, linh thạch mang theo hữu hạn,
lúc cơ hồ gom toàn bộ linh thạch và đơn dược tu luyện của họ, trước mặt Ngụy
Tác còn bốn món bán linh giai pháp khí.

Trừ Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ Tề Hân Nhiên còn bình thường, mọi tu sĩ
khác đều ảo não vì không có đủ linh thạch.

Thấy họ ảo não, Ngụy Tác lóe lên linh quang, nói: “Tại hạ nghe nói Vân Linh
đại lục có nhiều cao giai công pháp cùng thuật pháp hơn Thiên Huyền đại lục.
Nếu chư vị có thuật pháp địa cấp trở lên, có thể mang ra đổi lấy pháp khí.”

“Thuật pháp địa giai trở lên?” Ngụy Tác nói vậy, mọi tu sĩ khác đều tỏ vẻ bất
lực, chỉ có hôi bào tu sĩ do dự một chốc: “Tại hạ vô tình lấy được một môn địa
cấp cao giai công pháp, tên Lục Thần chân kinh, không phải chân nguyên công
pháp, mà có thể tăng cường thần thức.”

“Có công pháp khả dĩ tăng cường thần thức?” Ngụy Tác sáng mắt, “Nếu có công
hiệu này, đừng nói bốn món bán linh giai pháp khí, cộng thêm một món linh giai
pháp bảo, mỗ cũng đổi.”

“Quý tiền bối không biết đấy thôi. Môn công pháp này theo giới thiệu đích xác
là địa cấp cao giai, chỉ là tu luyện thì quá nhiều hạn chế, cơ hồ vô dụng.”
Hôi bào tu sĩ cười nhăn nhó: “Tu luyện môn công pháp này cần một tu sĩ có
cường độ thần thức tương tự, liên tục phát động thần thức xung kích, công kích
người luyện. Nói toạc ra, công pháp này khác nào liên tục luyện tập, đề thăng
sức kháng cự. Muốn tu luyện cần một tu sĩ tu vi ngang ngửa, lại phải biết
thuật pháp thần thức xung kích mới xong. Nếu Quý tiền bối có hứng thú, tại hạ
chỉ cần một món bán linh giai pháp khí.”

“Được!” Nhãn quang Ngụy Tác lóe lên, bình tĩnh đáp ứng, “Cho mỗ biết công pháp
này rồi chọn một trong mấy pháp khí này.”

“Đa tạ Quý tiền bối!” Hôi bào tu sĩ hớn hở, móc nhanh ra một ngọc phù vàng sậm
cổ kính đưa cho Ngụy Tác. Đoạn chọn trong bốn món pháp khí còn lại pháp khí
giống hình mũi dùi.

“Nếu thời gian Hoa tiền bối nói ban nãy là đúng, ‘Chập linh trận’ sắp hết uy
năng chăng?” Trong lúc tất cả ganh tị với hôi bào tu sĩ, Ngụy Tác lại vung tay
thu lấy ngọc phù và ba món bán linh giai pháp thuẫn, thong thả nói.

Mọi tu sĩ trên “Chập khí thuyền” cả kinh. “Hội đấu giá cỡ nhỏ” vừa qua, họ lập
tức phản ứng, tình hình vẫn còn rất bấp bênh.

“Hoa tiền bối, ban nãy tại hạ đã xem lướt qua, phát giác ghi chép rất kỹ, ghi
lại nhiều đặc điểm và phẩm giai của yêu thú ở Chập Khí hải. Bất quá về Bàn cổ
cự chập vốn khiến hải vực dày đặc bạch sắc mê vụ thì tựa hồ không có giới
thiệu.” Ngụy Tác hỏi: “Không biết Bàn cổ cự chập có phải là yêu thú trông như
châu chấu nhưng to lớn kinh người, không khác gì một ngọn núi nhỏ, đầu không
có răng, miệng cũng lớn chăng?”

“Tại hạ không tận mắt thấy yêu thú này, nhưng những lời các hạ nói rất giống
với ghi chép trong truyền thuyết về Bàn cổ cự chập.” Hoa Vi Dung và mọi tu sĩ
trền thuyền, tỏ ra không tin nổi, “Quý đạo hữu, lần đầu tiên vào Chập Khí hải,
lẽ nào đã tận mắt thấy Bàn cổ cự chập?!”

Ngụy Tác gật đầu: “Trước khi gặp các vị, đích xác có thấy, may mắn mới đào
thoát.”

“Quý tiền bối đúng là phúc duyên thâm hậu, gặp yêu thú đó cũng có thể đào
thoát, lần này nhất định gặp dữ hóa lành!” Hoa Vi Dung đưa mắt nhìn Tề Hân
Nhiên, mắt tỏ rõ vẻ chấn động.

“Chắc con Bàn cổ cự chập đó đã no, không hứng thú với mỗ.” Ngụy Tác lắc đầu:
“Không rõ có cách gì nhận biết trước để tránh nó không?”

“Không có, nó khó gặp, tu sĩ tầm thường muốn thấy nó cũng khó. Có điều Bàn cổ
cự chập thích ẩn thân dưới đáy biển sâu, tốt nhất đừng đến chỗ nó xuất hiện.”
Hoa Vi Dung nói đoạn, đột nhiên nhớ ra, sáng mắt lên: “Bất quá yêu đơn Bàn cổ
cự chập có thủy hệ linh khí cực kỳ tinh thuần, là vật tốt nhất dùng để luyện
chế cao giai linh đơn dùng cho tu luyện. Ngoài ra còn còn thần diệu đặc thù.
Nếu tương lai Quý huynh tu vi cao đến mức giết được yêu thú này thì cứ đế hải
vực đã gặp nó mà xử lý.”

“Thần diệu đặc thù?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.

“Rất có lợi cho tu sĩ, cụ thể thế nào, mỗ hiểu biết hữu hạn, không được biết.
Đến một vài thành lớn ở Vân Linh đại lục, gặp các tiền bối tu vi và kiến thức
cao thâm có lẽ có người biết.” Hoa Vi Dung đáp.

Cùng lúc, hôi sắc linh quang trên “Chập khí thuyền” tan đi.

“Tại hạ xin cáo từ.”

Ngụy Tác cầm bì hải đồ nã đoạn Hoa Vi Dung hỏi: “Hoa tiền bối, không rõ chúng
ta đang ở đâu theo hải đồ này?”

“Chúng ta ở đây. Đây là phía nam, đây là chếch bắc…” Hoa Vi Dung chỉ trỏ
trên hoàng sắc địa đồ đoạn nói rõ bốn phương hướng với Ngụy Tác.

Ngụy Tác thu mục quang khỏi hải đồ, không nói gì thêm, gật đầu với Cơ Nhã rồi
trực tiếp tế xuất phi độn pháp bảo hình lá liễu, mấy hơi sau đã cùng Cơ Nhã,
Hàn Vi Vi, tan biến trong bạch sắc linh vụ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận