Thông Thiên Chi Lộ

Chương 226: Nguy ngập trước mắt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trong màn bạch sắc mê, phía trên một tảng đó đột nhiên rực sáng hồng sắc quang
hoa, tiếng ca phiêu diêu thần bí từ trong hồng sắc quang hoa phát ra.

Ngụy Tác hướng về phía hồng sắc quang hoa hỏi: “Vị đạo hữu nào ở đó?”

Tiếng ca chợt tan biến, hồng sắc quang hoa bay ra khỏi bạch sắc mê vụ, không
phải tu sĩ mà là một vật kỳ lạ lơ lửng trên không.

Trong vật này có một quả cầu tròn lớn cỡ nắm tay, trên quả cầu mọc ra vô số
sợi lông đỏ rực còn nhỏ hơn sợi tóc, tung bay trên không. Hồng sắc quang hoa
từ mớ lông này phát ra.

“Xoạt!”

Trên đỉnh lớp lông đỏ ánh lên những tia sáng lấp lánh, ngưng thành một hồng
sắc viên cầu, bắn vào Ngụy Tác.

Chát một tiếng, gã sử dụng Xích giáp thuẫn đã tơi tả ra đỡ, tấm thuẫn thêm một
vết lún.

“Đây là yêu thú gì?”

Ngụy Tác biến sắc, liên tục phát ra hai linh quang quang tráo. Lực công kích
của yêu thú này cao hơn bán linh giai, gần như đạt đến linh giai hạ phẩm pháp
bảo.

“Nơi này quá quái dị, ta chưa thấy yêu thú này!”

Lục bào lão đầu cũng kêu lên kinh ngạc, Ngụy Tác kích phát Lục dương thần hỏa
xoa, sáu dải quang hoa chói lòa. Lục dương thần hỏa xoa hóa thành một dải kim
sắc hỏa quang, xung kích vào yêu thú kỳ lạ mọc lông đỏ.

“Cả Lục dương thần hỏa xoa cũng không giết được, lẽ nào là yêu thú ngũ cấp cao
giai trở lên?”

Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đầy chấn kinh vì yêu thú đặc biệt bị đánh văng, nhưng
trên mình chỉ bị đốt mất một ít lông đỏ, không hề thụ thương.

“Chạy mau!”

Lục bào lão đầu kinh hô, quanh đó dấy lên mấy chục dải hồng sắc quang hoa.

Trong thủy vực toàn đá ngầm này, tựa hồ là nơi yêu thú kỳ lạ có thể phát ra
tiếng ca mê hoặc tụ tập. Với thực lực của Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, tuyệt đối
không chống nổi mấy chục con yêu thú ngũ cấp cao giai trở lên vây công.

Tình cảnh càng khiến họ kinh hãi xuất hiện.

Ầm!

Như thể mặt đất chấn động, mấy chục dặm mặt nước đều chấn động.

Một ngọn sóng ngút trời đổ tới, một bóng đen mang theo yêu khí kinh thiên xé
mặt nước, đá nhọn chặn đường đều bị nghiền nát.

Bóng đen cực kỳ khổng lồ, thể hình còn gấp Hỏa yêu long mấy chục lần! So với
nó, bọn Ngụy Tác nhỏ như con kiến.

“A!”

Yêu thú giống hình châu chấu này tựa ngọn núi nhỏ ép xuống, cái đầu bèn bẹt
tựa tấm lưỡi, đột nhiên há rộng cái miệng kinh nhân, tạo thành lực hút vô tận.
Cả tu vi như Ngụy Tác hiện tại cũng không cách nào chống nổi, gã hú lên vang
vang, kích phát Huyết độn bảo phù. Một đạo huyết quang xẹt ngang bên trái phía
dưới yêu thú, trước khi hấp lực tràn.

Lướt đi mấy trăm trượng trong tích tắc, Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày ngoái nhìn,
bạch sắc vụ khí trong vòng mấy trăm trượng bị hút thành một quả cầu trắng
ngần, yêu thú kỳ lạ cũng hoàn toàn không chống nổi, bị yêu thú khổng lồ nuốt
chửng.

Nuốt chửng bạch sắc viên cầu, na yêu thú ra vẻ no nê, há miệng phun ra bạch
sắc vụ khí vô cùng vô tận.

Trong tích tắc nuốt chửng mấy chục con ngũ cấp yêu thú!

Đây là thực lực gì hả?

Thấy cảnh tượng này, Ngụy Tác lý nào còn dám dừng lại, sởn hai ốc lao đi.

Ầm!

Sau lưng vang lên tiếng nước đập kinh thiên, không rõ yêu thú khổng lồ đó làm
gì.

Ngụy Tác toàn lực thôi động chân nguyên điều khiển phi độn pháp bảo hình lá
liễu, cũng may nó không đuổi theo.

“Đất liền?”

Lướt đi hồi lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ.

Ngụy Tác kinh hỉ vạn phần điều khiển phi độn pháp bảo đáp xuống nhưng rồi nét
thất vọng ánh lên trong mắt, đất liền chỉ là hảo đảo mấy chục dặm.

Cơ Nhã nhanh chóng tìm khắp hải đảo, đoạn lặng lẽ lắc đầu với Ngụy Tác. Trê
nđảo không có linh dược để giải cứu Hàn Vi Vi.

Ngụy Tác lạnh buốt cõi lòng, liên tục điều khiển phi độn pháp bảo đưa gã cùng
Hàn Vi Vi lướt đi.

Không rõ lướt đi được bao lâu, trong bạch sắc linh vụ đột nhiên lại vang lên
tiếng xé sóng nước.

“Lại có yêu thú khổng lồ nào?”

Sắc mặt nhăn nhó, Ngụy Tác dừng lại, trong bạch sắc linh vụ xuất hiện một bóng
đen.

“Thuyền?”

Ngụy Tác dụi mắt, rồi lại dụi thêm lần nữa.

Chính xác, xuất hiện trước mắt gã mà một hắc sắc đại thuyền cuồn cuộn thủy hệ
linh khí.

Còn thuyền dài chừng mười mấy trượng, cao chừng ba trượng, làm toàn bằng gỗ,
lướt sóng với tốc độ không kém gì bạch ngọc hạc của Ngụy Tác. Ở đầu thuyền có
một bóng đen, trông xa như một tu sĩ nhưng thật ra là tượng gỗ chạm đầy phù
văn kỳ dị, chỉ một tay về phía trước.

Ngay lúc gã kinh hỉ vạn phần ngừng lại trên không, một tu sĩ trên thuyền thò
ra nửa người, mắt ánh lên kinh ngạc nhìn họ.

Tu sĩ cao lớn chừng hơn ba mươi tuổi cơ hồ ở trần, cơ nhục vồng lên, chỉ có
mấy mảnh giáp đồng đỏ che trước ngực và bụng, bên dưới mặc quần đen, cách ăn
mặc khác hẳn tu sĩ Thiên Huyền đại lục.

“Lưỡng vị tiền bối, xin hỏi có việc gì chăng?” Tu sĩ thập phần thô kệch này có
tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, cảm giác được khí tức của Ngụy Tác cao thâm
hơn mình nhiều thì thần sắc lạnh lại, nhìn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã và Hàn Vi Vi
còn hôn mê, lên tiếng hỏi với vẻ do dự.

Tu sĩ lên tiếng, có năm, sáu bóng người xuất hiện trên thuyền, trong đó người
đứng đầu là một lão giả còn có tu vi cao hơn Ngụy Tác – Chu thiên cảnh ngũ
trọng.

Lão giả mặt mũi thanh tú này ăn vận khác hẳn tu sĩ Thiên Huyền đại lục, mặc
hắc sắc trường bào dài quét sàn thuyền, đầu đội mũ có chóp, toàn thân toát lên
phiêu dật khí tức, đứng ở đầu thuyền có cảm giác siêu nhiên như sắp cưỡi gió
bay đi.

“Tại hạ Quý Lý, là tu sĩ Thiên Huyền đại lục. Hai ngày trước truyền tống pháp
trận có vấn đề, nên bị truyền đến đây.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, từ từ đáp
xuống độ cao ngang với con thuyền, hỏi: “Bọn tại hạ bị khốn ở đây hai ngày,
không rõ thủy vực này là ở đâu?”

“Tu sĩ Thiên Huyền đại lục?!”

Mọi tu sĩ trên thuyền đều xuất hiện thần sắc chấn kinh. Lão giả có tu vi cao
nhất bước ra, nói với ngữ khí kinh ngạc đáp: “Tại hạ Ho,a Vi Dung, tu sĩ Vân
Linh đại lục, nơi này là Chập Khí hải bên ngoài Thiên khung bắc bộ Vân Linh
đại lục, cách Thiên Huyền đại lục ít nhất cũng hai ba chục vạn dặm.”

“Vân Linh đại lục! Chúng ta tới tận Vân Linh đại lục ở bắc bộ bên ngoài Thiên
khung!”

Ngụy Tác biến sắc. Lục bào lão đầu cũng kêu to, “Phía bắc Vân Linh đại lục là
một hải vực khổng lồ bao phủ mấy chục vạn dặm, là Tịch Diệt hải, nối với Tịch
Hàn đại. Lẽ nào Chập Khí hải này là một phần của Tịch Diệt hải?”

“Chập Khí hải này là một phần của Tịch Diệt hải?” Ngụy Tác lại hít sâu một
hơi, cố nén chấn động, hỏi.

Hoa Vi Dung gật đầu: “Chập Khí hải là một hải vực ở tây bộ Tịch Diệt hải.”

“Đa tạ tiền bối chỉ dẫn.” Ngụy Tác khách khí với lão giả hiền hòa, đoạn hỏi:
“Tại hạ có một đồng bạn đang cơn nguy ngập, cần linh dược cứu trị, không rõ tu
sĩ thành trì gần đây nhất ở đâu, muốn đến thì lộ trình thế nào?”

Không cần gã nói, tu sĩ trên thuyền đều nhận ra Hàn Vi Vi đang nguy ngập, lão
giả tỏ vẻ ngưng trọng ngoái lại phía sau nói nhanh: “Thành trì gần đây nhất là
Hải Tiên thành, bọn lão phu đều từ Hải Tiên thành xuất phát, với tốc độ của
pháp thuyền này thì mất ba ngày.”

“Ba ngày?” Mắt Cơ Nhã sầm lại, lạnh lùng khôn tả, Ngụy Tác cùng chìm hẳn cõi
lòng.

“Vị đồng bạn của huynh đài không thể chịu nổi lâu thế hả?” Hoa Vi Dung quan
sát sắc mặt nói, “Không rõ cần linh dược gì?”

“Kê huyết đằng, Kim tiền hoa, yêu đơn Trường xuân trùng, Địa phục linh, Khổ
nha đảm, Thùy bồng thảo.” Cơ Nhã nói từng chữ một. Thần sắc nàng cho thấy Hàn
Vi Vi quan trọng như thế nào với nàng.

“Những linh dược này quá hiếm.” Hoa Vi Dung nhăn nhó, lắc đầu: “Bọn tại hạ đều
không có linh dược này.”

Cơ Nhã cúi đầu, im lặng nhìn Hàn Vi Vi, tựa hồ biết trước câu trả lời.

“Đông Dao thắng địa!”

Niềm phẫn nộ xen lẫn đau đớn khôn cùng dâng lên trong lòng Ngụy Tác.

“Hiện tại còn một phương pháp, thành công được nửa phần khiến nàng ta không
chết ngay.” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai gã.

Gã cứng người, mắt lại ánh lên.

“Không phải ngươi vẫn còn một cánh Huyền minh băng liên và một con Nhân diện
hàn băng thù hả? Hòa tan dược lực Huyền minh băng liên và yêu đơn Nhân diện
hàn băng thù rồi dồn vào thể nội nàng ta, hai luồng dược lực huyền minh băng
hàn này có thể đông kết kinh mạch, khiến nàng ta đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ.
Nhưng ta biết một phương pháp, mỗi ngày dồn nhiều chân nguyên vào thì có thể
duy trì trạng thái giả tử, lâu nhất được mấy năm. Một vị chủ nhân trước kia
của ta dùng cách này cứu đạo lữ song tu, nên ta mới biết. Bất quá lúc đó ông
ta sử dụng Băng minh đơn, dược lực dễ khống chế, ta đoán rằng dược lực ngang
với một cánh Huyền minh băng liên và một viên yêu đơn Nhân diện hàn băng thù,
xác suất thành công chừng nửa phần.” Lục bào lão đầu nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận