Một tầng kim quang từ kim sắc pháp y của Đổng Thanh Y ánh lên, ngăn chặn viên
huyết châu còn không ít uy năng.
Cùng lúc đó, Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh kích phát Lục dương thần hỏa xoa.
Sáu dải quang hoa như mặt trời mọc lên, một đạo kim sắc hỏa quang giáng thẳng
vào Đổng Thanh Y.
“A!”
Uy năng phòng ngự của kim sắc pháp y mà Đổng Thanh Y mặc thập phần kinh nhân,
Lục dương thần hỏa xoa xung kích mà lớp kim quang đó chống được một chốc mới
tan. Lục dương thần hỏa xoa đâm xuống mà không thủng. Nhưng vị trí ngực Đổng
Thanh Y bị đâm lõm hai vết.
Phịch, Đổng Thanh Y bị đánh rơi từ trên không xuống, nằm bất động.
“À!”
Trong lúc Ngụy Tác cho rằng Đổng Thanh Y đã chết thì vị Đông Dao thắng địa
thiếu chủ lại chật vật bò dậy, mặt méo mó gầm lên.
“Ngươi chết chắc rồi! Ngươi dám giết ta hả, có biết ta là ai không!”
“Ta biết.” Nhìn Đổng Thanh Y liên tục run rẩy, khí tức tán loạn đến mức không
cách nào điều khiển chân nguyên, không còn sức hoàn thủ, Ngụy Tác thở phào, cố
ra vẻ kinh ngạc nói, “Ngươi không phải là Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng
Thanh Y hả?”
“Phụt!”
Mắt Đổng Thanh Y chứa đầy thần sắc không tin nổi, ngươi đã biết ta là ai mà
vẫn dám đối phó ta thế này, đồng thời phun một ngụm máu.
“Chà chà!”
Ngụy Tác chắc lưỡi, vết thương của Đổng Thanh Y hiện tại tựa hồ còn nặng hơn
gã lúc bị Trương gia lão tổ hạ thủ. Nhìn hai pháp khí trong tay, gã quyết định
trực tiếp dùng Thực huyết pháp đao giải quyết hắn, Lục dương thần hỏa xoa mà
đâm tiếp thì vị thiếu chủ đã không cách nào kích phát uy năng pháp y đang mặc
sẽ bị đốt thành tro.
“Ngươi đã biết ta là ai mà vẫn dám đối phó ta thế này! A! ta sẽ diệt cả nhà
ngươi! Đông Dao thắng địa nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi! Diệt cả nhà, ngươi
biết chứ, sẽ giết hết người thân của ngươi!” Đổng Thanh Y mặt mày méo mó gầm
lên.
“Ta là cô nhi.” Ngụy Tác nói.
“Bốp!”
Đổng Thanh Y ngẩn người, lại phun máu.
“Ta thấy nhiều kẻ dọa dẫm người khác rồi, nhưng chưa thấy ai vừa dọa người
khác vừa thổ huyết.” Ngụy Tác bảo Đổng Thanh Y.
“Ta!” Đổng Thanh Y lại thấy máu dâng lên miệng, sắp phun ra, nghe Ngụy Tác nói
vậy thì cố nuốt xuống.
“Được rồi, đến lúc đưa ngươi lên đường.” Ngụy Tác dồn chân nguyên vào Thực
huyết pháp đao.
“Ngươi chết chắc rồi! Ngươi tưởng thoát được sao! Viên giả đơn ta vừa kích
phát có tâm thần thái thượng trưởng lão Đông Dao thắng địa Trường Phong chân
nhân phong ấn trong đó, giả đơn đã nổ, trưởng lão sẽ cảm ứng được mà đến!
Trường Phong chân nhân, biết không, là Kim đơn kỳ đại tu sĩ duy nhất của Đông
Dao thắng địa! Ngươi không thoát được đâu!” Đại khái thấy mình sắp mất mạng,
Đổng Thanh Y kêu lên.
“Cái gì?” Đổng Thanh Y nói thế, Ngụy Tác giật mình, nhìn về phía Thất Tinh
thành.
Ngụy Tác sau chuyến đến Di Thiên cốc, đã hiểu phần nào về mấy đại tông môn gần
đây. Gã biết trên mình đệ tử tinh anh các tông môn này, pháp khí tuy có cấm
chế để truy tung nhưng như lục bào lão đầu nói, không có thủ đoạn kiểu Nguyên
thần đăng, đệ tử vừa bị giết, tông môn sẽ biết rõ phương vị cụ thể. Trong tay
gã hiện không thiếu pháp bảo lợi hại, còn có Phá cấm phù nên mới dám lớn mật
đi giết Đổng Thanh Y.
Nếu Đổng Thanh Y nói đúng, viên giả đơn gì đó khiến tu sĩ Kim đơn kỳ cảm ứng
đươc thì gã thảm rồi.
Nhưng để đáp lại nghi vấn của gã, mới ngoái lại thì thấy một đạo ô quang lao
đến vị trí gã và Đổng Thanh Y đứng với tốc độ khó tưởng tượng được.
Uy thế của ô quang cực kỳ đáng sợ, trên đường lao tới, thinh không trong trẻo
biến thành may đen mờ mịt.
“Ha ha! Trường Phong chân nhân đến rồi! Thấy rõ chưa, Trường Phong chân nhân
đến rồi!” Nhìn thấy ô quang, Đổng Thanh Y điên cuồng bật cười.
“A! Ngươi định làm gì?”
Đổng Thanh Y sau tích tắc lại kinh hãi ré lên vì Ngụy Tác vốn sắc mặt rất khó
coi, định lấy Thực huyết pháp đao ra giết hắn chợt vung tay, phát ra mấy đạo ô
quang cắm vào cổ hắn, khiến hắn cứng đơ người, không thể động đậy. Ngụy Tác
cởi luôn y phục hắn, khiến hắn tưởng gã có sở thích biến thái.
“Ngậm miệng lại!”
Cởi kim sắc pháp y của Đổng Thanh Y ra, Ngụy Tác thấy ở ngực hắn có đeo một
viên thanh sắc châu tử, tức thì không hề khách khí giật lấy, lại thò vào nạp
bảo nang của hắn, lấy ra pháp bảo như cái khay bạc.
Nhưng gã kinh hãi vì còn chưa kịp hỏi Đổng Thanh Y công hiệu của ơhaps bảo như
cái khay bạc thì đạo ô quang còn cách gã không đầy năm mươi dặm.
Gã lờ mờ nhìn thấy người này không hề tế xuất bất kỳ pháp khí nào, chỉ thôi
động chân nguyên đến tột đỉnh, thi triển phi độn pháp quyết, chân giẫm mây đen
lướt tới.
Tốc độ của người đó gấp năm, sáu lần gã.
Sau lưng người này, thinh không Thất Tinh thành xuất hiện mấy đạo độn quang,
cũng lao tới chỗ gã và Đổng Thanh Y với tốc độ kinh nhân.
Ngụy Tác nhăn nhó, ngưng thần tiến vào nạp bảo nang của Đổng Thanh Y, cảm nhận
mọi thứ trong đó.
Chỉ tích tắc sau, lúc gã ngẩng lên, chung quanh đã ào ạt cuồng phong, cát bay
đá chạy, gã và Đổng Thanh Y cơ hồ bị thổi tung.
Cuồng phong cuốn theo đạo ô quang.
Hơi thở của Ngụy Tác cũng hơi ngừng lại, không phải vì cuồng phong, mà vì uy
áp của ô quang.
Lúc này tu sĩ cưỡi mây đen còn cách mười mấy dặm, nhưng uy áp đã khiến gã tâm
thần chấn động, có cảm giác không cách nào khống chế chân nguyên.
Thần thức người này quá mạnh!
Nếu để tu sĩ này vào đươc phạm vi năm mươi trượng quanh gã, e rằng chỉ với
thần thức uy áp đủ khiến Ngụy Tác không cách nào thi triển thuật pháp và pháp
bảo.
“Đó là tu sĩ Kim đơn kỳ hả, xem ra lần này chết rất thảm.”
Ngụy Tác cười khổ, ba nãy dù gì gã cũng nghĩ được đối sách, nhưng chưa gặp tu
sĩ Kim đơn kỳ nên không ngờ lại cách biệt xa đến thế, chỉ thần thức uy áp đã
khiến gã không cách nào động đậy, đối sách cỡ nào cũng vô dụng. Trước đây gã
nghe nói Đông Dao thắng địa không có tu sĩ Kim đơn kỳ, hiện tại xem ra Trường
Phong chân nhân mới đột phá đến Kim đơn kỳ không lâu. Chả trách Đông Dao thắng
địa đủ tư cách cùng Thiên Nhất môn chia chác Trân Bảo các, hóa ra là xuất hiện
một tu sĩ Kim đơn kỳ.
Mới dấy lên ý nghĩ này, gã thoáng kinh hỉ vì một làn hơi ấm từ tay trái dâng
lên, như thể hồ quán đỉnh chay khắp toàn thân, thần thức uy áp của người đó
tựa hồ tan hết.
Luồng hơi ấm đó là viên ngọc xanh Ngụy Tác giật từ ngực Đổng Thanh Y xuống,
không thấy bất kỳ phù văn nào, không phải vàng hay ngọc, cũng không phải bằng
xương.
Xem ra ban nãy Đổng Thanh Y cũng nhờ công hiệu kỳ dị của viên ngọc này mà
chống nổi thần thức xung kích của gã.
Mắt gã ánh lên, tức thì quyết định, không hề khách khí đeo viên ngọc vào trong
ngực áo.
Cuồng phong càng thổi mạnh khiến gã không mở nổi mắt.
Chu thiên cảnh tứ trọng và Kim đơn cảnh cách biệt sáu cấp, hơn nữa từ Chu
thiên cảnh đến Phân niệm cảnh còn một cái ngưỡng, Phân niệm cảnh đến Kim đơn
cảnh, thực lực lại nhảy vọt, Ngụy Tác có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng so với
tu sĩ Kim đơn kỳ Trường Phong chân nhân quả thật kém quá xa.
Tu sĩ Kim đơn kỳ, vốn là cao thủ một tông môn trong trăm năm không có nổi một,
bình quân mười lăm thành ở nam bộ Thiên Huyền đại lục không phải thành nào
cũng có.
So Ngụy Tác với người này cũng như nhất cấp yêu thú so với lục thất cấp.
Nhưng gã vốn thập phần nhược tiểu lại không hề sợ hãi, móc ra con dao màu sẫm
tự mình luyện chế kề lên cổ Đổng Thanh Y đoạn gào lên với đạo ô quang: “Mát
quá, mát quá, gió thổi mát thật. A? Đổng Thanh Y, lẽ nào ngươi không thấy mát?
Sao mà mặt ngươi bị gió thổi xanh lét thế này?”
“Vù!”
Ngụy Tác vừa nói xong, cuồng phong liền tan biến vô ảnh vô tung.
“Ngươi là ai mà dám đối địch với Đông Dao thắng địa!”
Giọng nói uy nghiêm tột bậc vang lên, một lão giả cao gầy mặc hôi sắc trường
bào, râu tóc trắng ngần, mặt hầm hầm từ từ đáp xuống.
“Cách mỗ xa một chút, ít nhất trăm trượng, tiền bối là tu sĩ Kim đơn kỳ, uy áp
quá lợi hại, vạn nhất khiến tay mỗ run lên, bẻ gãy cổ y thì mỗ không rõ nên
làm sao.” Ngụy Tác đã có kinh nghiệm kiểu này, nhanh nhẹn coi Đổng Thanh Y làm
lá chắn, đồng thời quan sát Kim đơn kỳ đại tu sĩ trước mắt.
Linh khí từ lão giả râu tóc trắng ngần phát ra đều ngưng thành thực chất, hình
thành hư ảnh cánh sen.
Hôi sắc trường bào trên mình lão ánh lên gợn sóng nước, tỏa rạng phù văn đặc
biệt như lá dâu.
Vân khí trên đỉnh đầu lão liên tục sôi trào, lúc sáng sủa, lúc âm trầm.
Đó là kỳ cảnh trước đây Ngụy Tác muốn thấy cũng không được.