Vào buổi sáng bảy ngày sau khi thân ảnh Ngụy Tác tan biến khỏi Mê Vân thành,
linh quang lóe lên trong truyền tống pháp trận, một nhất danh trung niên tu sĩ
mặc hồng sam, mặt mũi có phần cuồng ngạo từ truyền tống pháp trận trong Lạc
Nguyệt thành đi ra.
Sau lưng hồng sam tu sĩ đeo một bao bố dài, mỗi tu sĩ thấy vật này đều biến
sắc, chỉ rình tránh đi.
Gã rõ ràng là tu sĩ Chu thiên cảnh, thứ trong cái túi sau lưng lạnh ngắt hàn
khí, rõ ràng là phi kiếm.
Một kiếm tu Chu thiên cảnh, tu sĩ tầm thường không chạm vào được.
Hồng sam tu sĩ tỏ rõ vẻ cuồng ngạo, đi một vòng quanh các tiệm của Lạc Nguyệt
thành rồi vào một tiệm tên Linh Đơn phường.
Thấy hồng sam tu sĩ, điếm viên Linh Đơn phường không dám chậm chễ, vội vàng
bước ra đón, thận trọng hỏi: “Vị tiền bối này định mua thứ gì chăng?”
“Mua thì không, tiệm như các ngươi có gì cho ta mua.” Khẩu khí hồng sam tu sĩ
cực ngông cuồng, “Bảo chưởng quỹ ra gặp ta, ta có thứ cần bán.”
“Xin tiền bối đợi một chút, tại hạ đi mời chưởng quỹ.” Điếm viên Linh Đơn
phường tuy không vui nhưng ngoài mặt không dám chậm chễ, lập tức đi vào trong.
Thoáng sau, một lão giả mặc áo gấm, dáng vẻ như chưởng quỹ đi ra.
“Tại hạ họ Mạc, chưởng quỹ tiệm này.” Lão giả hành lễ với hồng sam tu sĩ:
“Không biết quý khách có thứ gì bán cho bản điếm?”
“Tại hạ bán thứ rất quý, không tiện để lộ ở đây.” Hồng sam tu sĩ thong thả bảo
lão giả họ Mạc, “Muốn bàn riêng với chưởng quỹ.”
“Vậy xin mời vào trong.” Lão giả họ Mạc hơi do dự, đi trước dẫn đường.
Hồng sam tu sĩ tuy có vẻ không dễ trêu vào nhưng trong Lạc Nguyệt thành cũng
không lo bị gã hành hung.
“Hiện tại chỉ có hai chúng ta, các hạ có gì quý trọng thì cứ lấy ra.” Dẫn hồng
sam tu sĩ vào một gian tĩnh thất, đóng cửa lại xong, lão giả họ Mạc nói.
“Được.” Hồng sam tu sĩ không nói thêm gì, lấy ra một cái lọ gỗ, đổ một viên
đơn dược màu đen xuống tay, trong lúc lão giả họ Mặc kinh ngạc tột bậc thì gã
nuốt chửng viên thuốc rồi nói khẽ, “Mạc chưởng quỹ, nhận ra mỗ là ai chưa?”
Nghe thấy giọng tu sĩ này đột nhiên biến thành trẻ trung, Mạc chưởng quỹ ngẩn
ra, tỏ vẻ vừa mừng vừa kinh ngạc, “Ngụy Tác, các hạ phải không?”
“Mỗ sợ chỗ các hạ có chuyện.” Hồng sam tu sĩ hiển nhiên đã cải trang, giọng
nói cũng dùng đơn dược cải biến, gã vung tay phát ra một tấm cách âm pháp phù,
đồng thời giọng nói không giấu được nét mệt mỏi: “Mạc chưởng quỹ, Trân Bảo các
thật ra gặp biến cố gì?”
“Ngụy Tác, các hạ đến thật rồi!” Mạc chưởng quỹ hơi run lên, hít sâu một hơi,
mới trấn định lại nói nhanh: “Đại tiểu thư xảy ra chuyện.”
“Hàn Vi Vi sao rồi?” Ngụy Tác cứng người.
“Hơn mười ngày trước, Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng Thanh Y đến Trân Bảo
các bái phỏng Cơ Nhã chưởng quỹ.” Mạc chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi: “Lần
đó còn có một trưởng lão họ Lý của Đông Dao thắng địa đi cùng, tu vi cực kỳ
kinh nhân. Đổng Thanh Y không hề nhắc đến việc đề thân mà chỉ thuận tiện ghé
thăm, lúc hắn và trưởng lão họ Lý có mặt thì đại tiểu thư không sao. Nhưng cả
hai mới đi được một ngày, đại tiểu thư vốn bế quan tại tĩnh thất lại hôn mê
như trúng độc. Hai ngày sau, Đổng Thanh Y lại phái người đến đề thân, nói là
Cơ Nhã chưởng quỹ có yêu cầu gì, chúng sẽ thỏa mãn hết.”
“Trúng độc?” Ngụy Tác hít sâu một hơi: “Cả Cơ Nhã chưởng quỹ cũng bó tay nên
đáp ứng Đổng Thanh Y, chỉ cần chữa khỏi cho Hàn Vi Vi hả?”
Mạc chưởng quỹ xanh lét mặt mày gật đầu: “Đúng thế, đại tiểu thư nguy ngập, Cơ
Nhã chưởng quỹ muốn tìm người chữa trị cũng không kịp, đàng phải đáp ứng,
trưởng lão họ Lý thi triển thuật pháp tạm ngăn cản tình hình của đại tiểu thư
ác hóa, còn nói muốn trị dứt không khó nhưng cần chuẩn bị dược vật trong một
tháng, mà ngày Đổng Thanh Y muốn thành thân cũng là một tháng sau, thủ đoạn
của hắn quả thật quá xấu xa!”
“Còn giở trò đó hả!” Ngụy Tác lạnh giọng: “Thiên Nhất môn mặc kệ hả?”
“Việc đó Cơ Nhã chưởng quỹ đã nghĩ tới, sau khi đại tiểu thư gặp nạn, chưởng
quỹ đã nhờ vả Thiên Nhất môn nhưng chúng bảo không có chứng cớ xác thực, nên
cứ dây dưa nói là không thể cứu được đại tiểu thư.” Mạc chưởng quỹ lắc đầu:
“Thiên Nhất môn có thái độ này, chưa biết chừng đã câu kết với Đông Dao thắng
địa để chia chác Trân Bảo các, nếu không Đông Dao thắng địa sao dám quá đáng
như thế.”
Ngụy Tác trầm mặc một chốc, lại hỏi, “Hiện tại Trân Bảo các thế nào, Cơ Nhã
chưởng quỹ có tính tóa gì chưa?”
“Lý trưởng lão đó mượn cớ quan sát tình hình của đại tiểu thư, ở lại Trân Bảo
các. Cơ Nhã chưởng quỹ và đại tiểu thư coi như bị giam lỏng, Đông Dao thắng
địa bố trí quanh Trân Bảo các rất nhiều tu sĩ. Cơ Nhã chưởng quỹ biết các hạ
nghe tin xong sẽ đến chỗ này nên gần đây hoàn toàn đoạn tuyệt với tại hạ, vì e
chỗ này bị phát hiện là sản nghiệp của Trân Bảo các.”
Ngừng lại một chốc, Mạc chưởng quỹ đã già nua chợt nghẹn ngào: “Cơ Nhã chưởng
quỹ bảo lão phu cho các hạ biết Thiên Nhất môn cúng nhúng vào thì chúng ta
không địch nổi, bảo các hạ tạm thời đừng về Linh Nhạc thành. Nếu có thể, đợi
khi chưởng quỹ được gả cho Đông Dao thắng địa thì sẽ tìm cơ hội đưa đại tiểu
thư đến đây, lúc đó mong các hạ đưa đại tiểu thư đi nơi khác.”
Ngụy Tác trầm mặc một chốc, lại hỏi: “Các hạ bảo Lý trưởng lão tu vi kinh
nhân, không rõ đến trình độ nào?”
“Tu vi cụ thể của lão thì tại hạ không rõ, bất quá ít nhất cũng là Phân niệm
cảnh tam tứ trọng.” Mạc chưởng quỹ không nói gì thêm, hiển nhiên tu vi hiện
thời của Ngụy Tác không thể đối phó tu vi đó.
“Mỗ biết.” Mắt Ngụy Tác hơi ánh lên gật đầu, đột nhiên bảo: “Không rõ Mạc
chưởng quỹ có đơn dược liệu thương thượng giai chăng?”
“Hiện tại đơn dược liệu thương tốt nhất ở đây là Huyền hồ đơn.” Mạc chưởng quỹ
đáp.
“Vậy thì không cần, tại hạ cáo từ. Có việc mỗ sẽ đến tìm Mạc chưởng quỹ.” Ngụy
Tác đứng dậy, ngậm một viên đơn dược cải biến giọng nói, từ biệt Mạc chưởng
quỹ đi khỏi Linh Đơn phường.
Rời Linh Đơn phường, Ngụy Tác giả đò dạo một vòng quanh các tiệm trong Lạc
Nguyệt thành, ra vẻ muốn ở lại lâu dài, tìm một nơi ở tĩnh thất tu luyện và
phòng rèn luyện thuật pháp.
Gã vào gian phòng rèn luyện thuật pháp rộng rãi, lấy ra một chậu ngọc, đổ hai
bình Bồi yêu dịch vào rồi móc mấy chục thi thể yêu thú ra chất đầy phòng.
Đoạn gã vào tĩnh thất, xếp bằng móc ra một lọ thuốc, đổ ra một viên huyết hồng
sắc đơn dược.
Trên đường đến Lạc Nguyệt thành, vì thần thức đạt cực hạn sẽ phải nghỉ lại tại
thành trì nên gã không ngồi rồi, tìm cách luyện chế mấy phần Bồi yêu dịch nuôi
dưỡng Phệ tâm trùng. Tại mọi thành trì đều tìm xem có đơn dược liệu thương tốt
hơn Tiểu trường sinh đơn và Bách thảo đơn không.
Đi qua ngần ấy thành trì, gã mua được một viên Cửu chuyển thần huyết đơn có
dược hiệu tốt hơn, chỉ cần hai ngày là đủ cho gã khôi phục lại.
Trừ Cửu chuyển thần huyết đơn này, gã còn mua được một viên Hợp hư đơn.
Hiểu rõ tình hình, gã không vội sử dụng, chuẩn bị luyện hóa Cửu chuyển thần
huyết đơn trị lành thương thế đã.
Còn Hợp hư đơn, gã không định sử dụng.
Trước một tu sĩ Phân niệm cảnh tam tứ trọng, Chu thiên cảnh tứ trọng và ngũ
trọng không khác gì nhau, muốn đối phó tu sĩ cỡ này cần dựa vào uy năng pháp
bảo cùng pháp khí.
Đấu với tông môn như Đông Dao thắng địa, Thiên Nhất môn, Ngụy Tác khẳng định
không dại dột, nhưng bão gã phủi mông đi ngay thì gã không cam lòng.
Hiện tại Trân Bảo các khẳng định khó giữ được, để xem có cơ hội cứu Cơ Nhã
cùng Hàn Vi Vi không.
Lấy ra viên huyết hồng sắc Cửu chuyển thần huyết đơn, Ngụy Tác lại moi tiếp ra
Thực huyết pháp đao, nhíu mày chìm vào trầm tư.
Dọc đường gã đã thử, pháp bảo này không cách nào hút máu yêu thú ngưng thành
huyết châu uy lực mạnh mẽ.
Từ kinh nghiệm đối địch Trương gia lão tổ thì chạm mặt tu sĩ Phân niệm cảnh
tam trọng trở lên thì ngay cả linh cấp trung giai Lục dương thần hỏa xoa cũng
vị tất có tác dụng, con bài tẩy của gã là thanh đao này.
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99:
:99:[/QUOTE][/QUOTE]