Thông Thiên Chi Lộ

Chương 190: Lục tinh đặc biệt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Quả sâm ba màu này quá đặc biệt, ngay cả Hàn Vi Vi xuất thân luyện đơn thế gia
cũng chưa thấy linh dược nào như thế.

Nhất thời ánh mắt tất cả đều bị nhánh cây thu hút, không chú ý nhìn kỹ hài cốt
tu sĩ cạnh đó.

“Ngụy Tác, trong bãi cỏ gần Kim ban sâm tựa hồ còn có vật gì đó.” Giọng lục
bào lão đầu kinh nghi tột bậc vang lên.

Ngụy Tác sững sờ, quan sát thật kỹ, lục bào lão đầu nói không sai chút nào,
trong bãi cỏ dưới gốc Kim ban sâm tựa hồ ánh lên lục sắc quang hoa.

“Cẩn thận.”

Thần sắc ngưng trọng, gã gật đầu với bọn Hàn Vi Vi rồi kích phát hai tầng linh
quang quang tráo, từ từ đến gần nhánh Kim ban sâm.

Dọc đường không có gì bất ngờ.

“Đây là?”

Đến gần nhánh Kim ban sâm tạo cho người ta cảm giác cực kỳ bất phàm, Ngụy Tác
thấy bãi cỏ phía dưới không hề có gì, nhưng trong vòng mấy trương tràn ngập
lục sắc quang hoa kỳ dị, chiếu khỏi mặt đất chừng ba tấc.

Lục sắc quang hoa này như thể từ pháp trận phát ra nhưng nếu là pháp trận mà
chỉ bao trùm phạm vi mấy trượng thì hình như hơi nhỏ?

“Lục quang này thật ra là chuyện gì?” Hàn Vi Vi hỏi.

Nhưng hỏi cũng bằng thừa, đừng nói gã, mà cả lục bào lão đầu cũng không biết
thật ra là chuyện gì.

Lắc lắc đầu, Ngụy Tác lại lấy ra con dao bạc thử cắt vào tầng lục sắc quang
hoa.

Không có phản ứng, lục sắc quang hoa không hề có trở lực, cũng không phản lực.

Con dao bạc trầm xuống chút nữa, chạm vào mặt cỏ mà không phản ứng gì.

Việc này khiến Ngụy Tác luôn giữ thái độ coi trọng an toàn cũng hơi do dự,
ngừng lại quan sát bạch sắc hài cốt.

Bọn Hàn Vi Vi từ lúc vào Đoạn long nhai thì hoàn toàn nghe theo gã chỉ huy,
thấy gã ngoái lại, ánh mắt tất cả liền dồn hết lên bộ bạch sắc hài cốt.

Ngụy Tác cùng bọn Hàn Vi Vi đều nhìn vào bạch sắc hài cốt, mắt sang lên không
thể rời đi.

Bạch sắc hài cốt thập phần hoàn chỉnh, tư thế ngồi xếp bằng, không có dấu hiệu
xương gãy, xem ra đã tọa hóa ở đây. Bên tay phải là một cây ngân sắc tiểu phủ,
và hai ngọc phù hình vuông màu sắc rực rỡ đan xen xanh đỏ.

Ngân sắc tiểu phủ đầy phù văn huyền ảo, quang hoa rực rỡ, phong linh khí tức
ràn rạt.

Cảm giác này rõ ràng là linh giai pháp bảo, hơn nữa không chỉ linh giai hạ
phẩm, tối thiểu cũng phải trung phẩm trở lên.

Màu sắc và hoa văn của cổ phù, bọn Ngụy Tác chưa từng thấy, khẳng định không
phải phàm phẩm.

“Lẽ nào cấm chế ngoài kia đều do tu sĩ này giở trò?” Hàn Vi Vi kinh hỉ hỏi gã,
nảy ra ý muốn đến cầm hai pháp khí lên xem xét.

“Đợi đã!” Ngụy Tác lại kéo tay nàng ta.

“Không phải y cố ý lợi dụng ta đấy chứ?” Hàn Vi Vi hơi đỏ mặt, chợt dấy lên ý
nghĩ này.

“Hình như không ổn.” Ngụy Tác lại nói.

Hàn Vi Vi ngẩng người, “Không ổn ở chỗ nào?”

“Xem dáng vẻ chắc là tọa hóa ở đây.” Ngụy Tác hít sâu một hơi: “Nhưng nếu là
tu sĩ tầm thường, dù tu luyện gặp vấn đề, trên mình phải còn những thứ khác.
Nhất là tu sĩ có linh cấp trung giai pháp bảo thì chí ít cũng phải có nạp bảo
nang chứ? Sao lại thế được, chỉ có hai thứ này?”

“Có thể bị ai đó vào lấy mất chăng?” Chân Sùng Minh bảo.

“…” Lần này không chỉ Ngụy Tác, cả Hàn Vi Vi cũng tắt tiếng. Trong đầu y
toàn là bùn hả? Rõ ràng Kim cương ngũ hành bích mới bị phá, hơn nữa dù người
này chết ở đây trước khi bày ra Kim cương ngũ hành bích thì người khác vào lấy
đồ cũng đời nào bỏ lại hai thứ giá trị thế này.

Hàn Vi Vi cũng không muốn nói gì cùng Chân Sùng Minh nữa, nàng ta thiếu chút
nữa ngất xỉu là Chu Tiếu Xuân lại gật đầu, trầm tư: “Ờ, rất có khả năng là
vậy.”

Cũng may còn có Ngụy Tác, bằng không Hàn Vi Vi chắc đã hoài nghi trí tuệ của
mình. Mãi mới bình tĩnh lại được, nàng ta hỏi Ngụy Tác: “Ngươi hoài nghi đây
là cái bẫy?”

“Thử một phen vẫn an toàn hơn.”

Ngụy Tác nói nước đôi, nhãn quang hơi ánh lên, lấy ra mấy thi thể yêu thú ném
xuống cạnh hài cốt.

Ném mấy thi thể yêu thú tới mà không có phản ứng gì.

“Lùi lại chút nữa.”

Ngụy Tác không dám lơi lỏng, bảo bọn Hàn Vi Vi cùng lùi lại hơn hai mươi
trượng, đoạn gã không chỉ lấy bộ pháp thuẫn ra mà cả Xích giáp thuẫn cũng được
sử dụng.

Đoạn gã phát ra tiên thiên chân hỏa, từ từ ép xuống ngân sắc tiểu phủ.

Nếu là pháp bảo linh giai trung phẩm trở lên thì chống lại được ngọn lửa này
không thành vấn đề.

Nhưng cơ hồ tiên thiên chân hỏa chạm vào ngân sắc tiểu phủ thượng thì ầm một
tiếng, cây phủ nổ vang thành một dải ngân sắc quang diễm!

Không chỉ cây phủ hóa thành tro sau tiếng nổ mà cả bạch sắc hài cốt cùng với
ngọc phù rực rỡ đều tan biến, chỉ còn lại một lỗ sâu rộng chừng nửa trượng
nhưng sâu một trượng.

Hàn Vi Vi thè lưỡi.

Uy năng của vụ nổ không kém gì linh giai trung phẩm pháp bảo.

Óc mới dấy lên ý nghĩ này, gã liền cầm ngân sắc tiểu phủ lên đoạn cây phủ nổ
vang mà không hề có dấu hiệu gì, gã đột nhiên biến mất.

Hiện tại đã khẳng định được thứ có cảm giác là linh giai pháp bảo lại là cái
bẫy, khi nổ nó chỉ tác động trong phạm vi nhỏ, thậm chí Kim ban sâm chỉ cách
mấy trượng cũng không hề hấn gì.

Ngụy Tác lắc đầu, lại đến trước nhánh Kim ban sâm mỉm cười nhăn nhó.

Vì ngân sắc tiểu phủ là bẫy rập nên gã càng ngần ngại hơn với lục quang từ
phía dưới Kim ban sâm phát ra. Nhưng một lúc sau, gã vẫn nghiến răng quyết
tâm, móc con dao bạc từ từ đào Kim ban sâm lên.

Đất đá được bới ra, lục quang càng sáng, nguồn gốc của chúng bộc lộ trước mắt
bọn Hàn Vi Vi.

Là ba viên lục sắc tinh thể không theo quy luật nào, có vẻ rất cứng, lớn cỡ
trắng chim câu.

Ngụy Tác kinh nghi bất định nhìn ba viên lục tinh, rõ ràng không cấu thành bất
kỳ pháp trận nào, lục sắc quang hoa chỉ từ ba viên lục tinh tỏa ra một cách tự
nhiên. Lục bào lão đầu cũng chưa từng thấy tinh thạch này, gã bèn hít sâu một
hơi rồi cẩn thận tột bậc dùng dao bạc đào xuống, xác định không có gì thì thì
mới chạm nhẹ vào một viên lục tinh.

Thấy không có phản ứng, Ngụy Tác nghiến răng chém con dao xuống.

“Ngụy Tác, ngươi coi bảy quả sâm kìa!”

Hàn Vi Vi kinh hô, Ngụy Tác khều một viên lục tinh lên mà cả ba viên đều không
phản ứng, nhưng cả bảy quả Kim ban sâm đang phát ra ánh sáng ba màu cơ hồ đột
nhiên chín rục, sắp rơi xuống đến nơi.

Khả năng này gã không thể tưởng tượng được, vội vàng lấy ra một chiếc bạch sắc
ngọc bình hứng lấy.

“Sao lại thế được?” Lục bào lão đầu cũng kinh ngạc kêu ầm lên.

“Lẽ nào lục sắc tinh thạch này có thể khiến Kim ban sâm vốn đã đạt đến độ
thành thục còn có thể hấp thu linh khí, tiếp tục sinh trưởng?” Ngụy Tác nghĩ
đến khả năng này.

Nếu thế, tương đương với có thể tăng thêm dược lực cho linh dược, sâm quả này
chắc chắn hơn bình thường.

Chỉ là không hiểu lục sắc tinh thạch có tác dụng đối với linh dược khác hay
không, phải thử mới biết được. Hiện giờ Ngụy Tác cũng không biết ba viên tinh
thạch này được luyện chế thành hay là trời sinh.

Móc ba viên lục sắc tinh thạch lên, Ngụy Tác lại lấp đất vào.

Xâu chuỗi mọi việc lại, rất có khả năng từ một, hai vạn năm trước, có tu sĩ
lợi hại nào đó phát hiện ra nhánh Kim ban sâm này, thấy quả sâm chưa chín nên
bày ra nhiều cấm chế, tránh bị tu sĩ khác nẫng tay trên. Nhưng có thể vì tu sĩ
đó gặp bất trắc nên không kịp về hái quả, Kim ban sâm cứ thế chín dần, đợi
Ngụy Tác vào hái hôm nay.

Tuy không có Hắc huyết giao nhưng ít ra cũng thu hoạch được Hỏa yêu long cùng
cấp, mục đích coi như đạt đến, hơn nữa người bày ra ngần ấy cấm chế tất âm
hiểm không kém gì Ngụy Tác, chưa biết chừng trong cốc còn cấm chế khác lợi hại
không kém, nên sau một lúc hơi trầm ngâm, gã quyết định không xem xét những
nơi khác mà theo lời lục bào lão đầu men theo Cửu khúc hoàng phong trận từ từ
đi ra.

Lùi đến cột đá có Thiên lan Hắc toản trùng, gã máy động, lấy ra một quả cầu đó
phong tỏa nhiều Hắc toản trùng ném xuống cạnh.

Chưa biết chừng Hắc toản trùng sẽ lại phồn thực, dù gì cũng khiến tu sĩ khác
muốn vào gặp khó khăn hơn, sau này mà biết phương pháp di thực Kim ban sâm và
Hỏa vân tang thì có thể vào lấy. Cũng như tu sĩ bày ra ngần ấy cấm chế, gã
không có ý tưởng sẽ để lại cho kẻ khác hưởng công lao.

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận