Một dải thanh khí đáp xuống Tiểu Dạ sơn, Ngụy Tác, Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi được
bọc trong ất mộc linh khí.
“Chả trách ngươi lại mua hai phần địa đồ tại Thất Tinh thành phách mại hội,
hừ, hóa ra đã có ý lập động phủ. Bất quá động phủ của ngươi có an toàn không,
dựa vào đâu để phòng ngự?”
Đáp xuống đến nơi, Hàn Vi Vi nói vậy với Ngụy Tác.
“Phòng hộ pháp trận hả, tạm thời chỉ dựa vào chúng.” Ngụy Tác cười hắc hắc,
chỉ vào hai mầm Diệt tiên đằng. Buổi sáng thấy Hồng lang yên nên vội đi ngay,
không kịp nhìn kỹ, giờ nhìn lại mới thấy hai mầm cây xem ra lớn lên không ít,
được thêm cả thước.
“Ngươi nói đến hai sợi dây leo như dây nho kia hả? Ngụy Tác, ngươi đùa hả?”
Hàn Vi Vi thiếu chút nữa trước mắt tối sầm, “Ngụy Tác, ngươi đừng tưởng ném
thi thể nhị giai dã thú cạnh đó là dọa được yêu thú.”
“Diệt tiên đằng?” Cơ Nhã nhìn sang thì kinh hô, “Ngụy huynh biết cách di thực
Diệt tiên đằng?”
“Diệt tiên đằng?” Hàn Vi Vi sững sờ, còn Ngụy Tác gật đầu.
Cơ Nhã thấy gã gật đầu, nét chấn kinh thoáng qua ánh lên trong đôi mắt mỹ
miều.
“Ngụy Tác, thật ra là sao? Sư thư, đừng gọi y là Ngụy huynh Ngụy huynh nữa,
gọi Ngụy Tác được rồi, muội nghe không quen.”
“Tại hạ cũng không quen, gọi Ngụy Tác được rồi.” Ngụy Tác mỉm cười ngượng,
giải thích với Hàn Vi Vi: “Diệt tiên có thể tự động công kích tu sĩ và yêu
thú, uy lực tương đương lục cấp yêu thú.”
“Nhỏ thế này mà có uy lực tương đương lục cấp yêu thú?” Hàn Vi Vi há miệng ra
không ngậm lại được.
“Nhỏ thế này đương nhiên không có uy lực đó.” Ngụy Tác dở khóc dở cười nói,
“Diệt tiên đằng liên tục sinh trưởng, sau này sẽ mọc khắp núi, dù mấy tu sĩ
Phân niệm cảnh ngũ trọng đến đây mà không có pháp bảo như Thanh hoàng hồ lô
thì cũng không thể vào được động phủ.”
“Ý ngươi là được ất mộc linh khí bao quanh là không thành vấn đề?” Hàn Vi Vi
bĩu môi: “Đối phương mà có pháp khí kích phát ra ất mộc chân khí thì sao?”
Ngụy Tác hơi ngượng ngùng, “Diệt tiên đằng quả thật vô dụng trong trường hợp
đó.”
“Chả phải vô dụng hả?” Hàn Vi Vi nói với gã: “Tu sĩ lợi hại định đối phó ngươi
thì kiếm được ngay pháp khí như thế. Có trồng Diệt tiên đằng khắp núi cũng vô
dụng.”
“Chuyện đó… ”
“Kỳ thực không hẳn không có biện pháp giải quyết.” Ngụy Tác bị Hàn Vi Vi khiến
cho dao động thì Cơ Nhã nói, “Chỉ cần bố trí một pháp trận có thể khống hình
và hút ất mộc linh khí bên dưới Diệt tiên đằng là xong. Lúc đó khi các hạ ra
vào động phủ thì cứu đóng pháp trận lại, khi đối thủ tấn công hoặc khi các hạ
rời động phủ thì lại khởi động, đối phương dù có pháp khí như Thanh hoàng hồ
lô mà ất mộc linh khí bị hút sạch thì làm sao che mắt được Diệt tiên đằng.”
Ngụy Tác tức thì mắt sáng rỡ: “Cơ Nhã cô nương có biết ở đâu bán pháp trận đó
không?”
“Trong mấy thành trì ở cực nam Thiên Huyền đại lục đều không có bao nhiêu tu
sĩ tinh thông trận pháp. Dù muốn mua, nhất thời cũng không có.” Cơ Nhã thoáng
nghĩ, “Muốn mua được pháp trận này e rằng ít nhất cũng phải đến Thanh Vân
thành ở phía tây nam, Thanh Vân thành Ma gia nghiên cứu rất kỹ với trận pháp
cơ sở này, chắc biết cách bố trận.”
“Thanh Vân thành Ma gia hả?” Ngụy Tác gật đầu, mắt khẽ lóe lên, không rõ nghĩ
gì.
“Động phủ của các hạ ở trong khe núi?” Cơ Nhã ngẩng lên, càng lúc càng hiếu kỳ
với động phủ của Ngụy Tác.
“Ở trong đó.” Ngụy Tác gật đầu, lấy ra bạch ngọc hạc, mang theo Cơ Nhã cùng
Hàn Vi Vi vào trong.
“Đây là địa hỏa lô phòng? Ngụy Tác, các hạ lập một địa hỏa lô phòng ở đây?”
Qua hai đạo cấm chế thập phần phổ thông, Cơ Nhã nhíu chặt đôi mày lá liễu, lên
tiếng hỏi.
“Đúng là tại hạ thiết lập địa hỏa lô phòng ở đây.” Ngụy Tác gật đầu, đi trước
dần Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi vào địa hỏa lô phòng.
“Gia tài không nhỏ!”
Theo Ngụy Tác vào địa hỏa lô phòng, thấy hàn ngọc khảm bốn bề và địa hỏa lô
bảy mươi hai miệng kim thiềm, Cơ Nhã tức thì dấy lên ý niệm này.
Địa hỏa lô phòng này không tốn bảy, tám vạn viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối
không xong.
“Dòng nước này có tác dụng gì?” Thấy rãnh nước vây quang địa hỏa lô, Cơ Nhã
kinh ngạc hỏi.
“Đây là suối tại hạ dẫn xuống, lợi dụng địa nhiệt để làm ôn tuyền trì.”
“Ôn tuyền trì?” Thật lòng chỉ hai nhánh Diệt tiên đằng và thấy địa hỏa lô
phòn, đông phủ của Ngụy Tác đã vượt ngoài ý liệu của Hàn Vi Vi, giờ nghe gã
nói có cả ôn tuyền trì, nàng ta có phần không tin nổi trợn tròn mắt.
Ngụy Tác đưa Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã đến gian phòng có ôn tuyền trì, thấy Hàn Vi
Vi tỏ ra thần sắc không tin nổi, gã đắc ý, “Ngươi thấy được thì cứ tắm ở đây.”
“Ta không tắm ở đó.” Hàn Vi Vi lắc đầu với vẻ coi rẻ, “Vạn nhất ngươi đến nhìn
trộm thì sao.”
“Đi xem những nơi khác thôi. Bất quá cũng không có gì, các vị cứ chọn một
phòng mà nghỉ.” Thấy Hàn Vi Vi nói thế, Ngụy Tác kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Gã
sợ Hàn Vi Vi lại nói toẹt ra là gã có ẩn hình pháp y, lúc đó Cơ Nhã mà hỏi Hàn
Vi Vi sẽ biết ngay gã có tới Di Thiên cốc, mọi thứ sẽ thành rõ ràng ngay.
Cũng may Hàn Vi Vi không nói gì mà ngoan ngoãn theo gã đi thăm nốt mất gian
phòng.
“Ta và sư thư qua đêm ở đây.” Nàng ta không hề khách khí chon gian Ngụy Tác đã
đặt giường và trả thảm Ngân ti thảo.
“Vi Vi, đợi sư thư một chút, sư thư có việc cần nói riêng với Ngụy Tác.” Nàng
ta và Ngụy Tác đều không ngờ là Cơ Nhã đột nhiên nói thế.
“Sư thư định nói riêng với y mà không cho muội nghe hả?” Hàn Vi Vi ngẩn người,
bĩu môi không vui.
“Có thể nói riêng mấy câu chăng?” Cơ Nhã mặc kệ Hàn Vi Vi, hỏi Ngụy Tác.
“Đương nhiên khả dĩ.” Ngụy Tác hơi giật mình.
Cơ Nhã gật đầu, đổi khách thành chủ, đi trước dẫn đường vào trong địa hỏa lô
phòng. Lúc Ngụy Tác vào, Cơ Nhã phất tay kích phát một tấm pháp phù, bố trí
cách âm quang tráo tại của địa hỏa lô phòng.
“Đơn dược đó rất có khả năng là thủ đoạn mà Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng
Thanh Y thị uy với tôi.” Kích phát cách âm quang tráo, Cơ Nhã nói thẳng với
gã, “Trước đây y phái một quản sự tâm phúc đến cầu thân, còn Hồi chân đơn xuất
hiện tại Linh Nhạc thành vào ngày hôm sau khi bị tôi cự tuyệt. Đổng Thanh Y là
người thế nào, tôi rất rõ, tâm cơ thập phần thâm trầm, vì đạt thành mục đích
mà không từ thủ đoạn, không đạt mục đích không ngừng tay.”
Ngụy Tác hơi ngẩn ra, “Cơ Nhã cô nương nói với tại hạ chuyện đó làm gì?”
“Nếu đến lúc cực chẳng đã.” Cơ Nhã hít sâu một hơi, như đi đến quyết định,
“tôi muốn nhờ các hạ đưa nó đi một thời gian, thời gian càng lâu càng tốt.”
“Cô nương muốn là khi bất đắc dĩ thì chấp nhận theo hắn, sợ nàng ta biết sẽ
liều mạng ngăn cản? Để tại hạ đưa nàng ta đi để khi quay lại thì ván đã đóng
thuyền, có gây chuyện cũng vô dụng, đúng không?” Mắt Ngụy Tác lóe lên, hít sâu
một hơi, từ từ thốt lên: “Việc này tại hạ không đáp ứng.”
Cơ Nhã hơi ngạc nhiên nhìn gã, không ngờ gã lập tức đoán ra, nhưng vẫn nói
theo vẻ băng lạnh quen thuộc: “Các hạ coi sư muội là bằng hữu tin cậy, vì sao
không làm thế? Các hạ cũng biết thực lực Đông Dao thắng cảnh không phải Trân
Bảo các có thể chống nổi. Liều mạng thì tôi và nó được lợi gì?”
“Nên cô nương thà hi sinh mình, nén niềm căm ghét mà theo hắn?” Ngụy Tác nhìn
Cơ Nhã, “Tại hạ biết cô nương muốn để nàng ta không cần lo lắng đến linh
thạch, cứ sống thoải mái. Có lẽ cô nương thấy tại hạ không phải phổ thông tu
sĩ, tàng ta theo tại hạ có lẽ sẽ được chiếu cố, nhưng cô nương có nghĩ đến
rằng thứ nàng ta không phải những điều đó? Cô nương không biết rằng với tính
tình hoạt bát như nàng ta sao lại liều mạng tu luyện? Có biết nàng ta muốn
kiếm linh thạch là vì sao không?”
Cơ Nhã ngẩn người, Ngụy Tác tiếp lời: “Nàng ta cũng muốn cô nương được vui nên
dốc sức tu luyện kiếm linh thạch, muốn trở thành đại tu sĩ truyền kỳ gì đó vì
không muốn cô nương vất vả luyện đơn như bây giờ. Cô nương làm cho nàng ta
những gì, kỳ thật nàng ta biết hết, cô nương có tin là dù tại hạ tìm cớ đưa
nàng ta đi, lúc về phát hiện cô nương đã lấy Đổng Thanh Y, gạo nấu thành cơm
rồi thì nàng ta sẽ bất chấp tất cả giết Đổng Thanh Y. Nàng ta hiểu rõ cô nương
rất ghét hắn, thà chết chứ không để cô nương trải qua những ngày sống không
bằng chết đó.”
“Nó… ” Cơ Nhã ngẩn ra, mắt ầng ầng một tầng ánh nước chưa từng có.
“Nếu thật sự có ngày đó, cách tốt nhất là vứt bỏ Trân Bảo các, cùng nàng ta
trốn đi. Với thiên tư của hai ngươi, tương lai không hẳn không có cơ hội báo
thù.” Ngụy Tác nói nghiêm túc, “Cô nương nên hiểu phụ thân nàng ta quan tâm
tới cô nương và nàng ta chứ không phải Trân Bảo các, nàng ta quan tâm đến cô
nương chứ không phải Trân Bảo các. Tại hạ đảm bảo sẽ dốc sức giúp các vị nhưng
không đời nào giúp việc như vừa rồi.”
“Cái gì cũng không quan trọng, chỉ người là quan trọng.” Ngụy Tác hơi ngẩng
lên, như nói cho mình nghe.
“Tôi không nhìn nhầm, các hạ đích xác không phải tu sĩ tầm thường.” Cơ Nhã
trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn gã không còn băng lạnh như thường ngày, nhìn
thật lâu như muốn ghi nhớ hình ảnh gã rồi dịu giọng hỏi, “Các hạ giúp chúng
tôi ngần ấy việc, hiện tại không cần giúp gì? Ví như linh thạch?”
“Tạm thời linh thạch tu luyện còn đủ, cô nương đã nói vậy, lúc không có thì
chưa biết chừng tại hạ sẽ hỏi mượn.” Ngụy Tác nhăn nhó: “Trước mắt việc cô
nương có thể giúp là thuyết phục Hàn Vi Vi theo về, để nàng ta bế quan tu
luyện, cô nương cũng biết với tính cách nàng ta thì sẽ thấy nơi này mới mẻ mà
ở lại, lúc đó tại hạ làm gì, nàng ta cũng hỏi thì tiến cảnh bế quan tu luyện
của tại hạ khẳng định chậm hơn. Bất quá lần bế quan này của tại hạ không quá
nửa tháng, lúc đó tại hạ sẽ cần nàng ta giúp, khi ấy mong cô nương để nàng ta
phát tín hiệu, tại hạ sẽ tới đón.”
“Ngày mai tôi sẽ đưa sư muội đi.” Cơ Nhã thoáng hiện nụ cười hiếm thấy, khiến
Ngụy Tác ngẩn ra, “Bất quá sư muội không hẳn khuynh quốc khuynh thành, thì
cũng là trầm ngư lạc nhạn, các hạ thật không không thích? Sẵn sàng để cho đi?”
“Nàng ta nói tại hạ là huynh đệ, còn thế nào được?” Ngụy Tác cũng mỉm cười,
còn một lý do gã không nói với Cơ Nhã. “Sẵn sàng để cho đi” lúc này vì khiến
người gã quan tâm đi cùng nàng sẽ an toàn hơn. Hôm nay cùng Cơ Nhã nói vậy,
nhìn dung nhan tột bậc của nàng, gã càng muốn cho Đổng Thanh Y một trận. Nhưng
còn phải trông vào tu vi ai cao, quyền đầu ai lớn.
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: