“Không được, không được.” Ngụy Tác lắc đầu quầy quậy.
“Thế nào?” Mắt Tâm Hữu Lan cũng xuất hiện hàn quang.
“Như thế còn ít quá. Trừ phi các vị đặt cả Hộ thần bảo phù và hai phần địa đồ
mua được ở phách mại hội.” Nàng ta không ngờ rằng Ngụy Tác không hề sợ đấu
pháp mà bảo, “Trừ Ngũ sắc thạch, ta sẽ tăng thêm năm vạn linh thạch. Nếu
thắng, địa đồ là của ta, thứ y thua cho cô nương thì chia đôi?”
“Được lắm! Thế nào, Đổng Thanh Y, một đạo Hộ thần bảo phù, cộng thêm năm vạn
linh thạch, chắc xứng với hai phần địa đồ của ngươi nhỉ?” Tâm Hữu Lan không
giận mà vui, hỏi Đổng Thanh Y đạo.
“Được! Được lắm!” Đổng Thanh Y rực sát cơ nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
“Ngụy Tác, lần này ngươi gây ra đại họa rồi, ta không muốn ngươi đấu với y,
làm thế nào đây!” Liên tục giật tay áo gã nhưng thấy gã không nghe mà đống ý
đấu ngay, Nam Cung Vũ Tinh rất có phong phạm đại thư cuống lên, như kiến bò
chảo nóng. “Y là trưởng lão Kim Thứu cung Thiên Phong tử, không chỉ có một món
linh giai hạ phẩm pháp bảo, nuôi cả yêu thú, cụ thể là yêu thú gì thì ta không
rõ, ít nhất cũng tứ giai trở lên!”
“Linh giai hạ phẩm pháp bảo? Một con yêu thú?” Nàng ngẩn người vì gã bình tĩnh
ghé tai nói khẽ, “Yên tâm đi, đợi chốc nữa ta sẽ cho hắn một trận, ta trông
hắn không thuận mắt lâu rồi.”
“Không ai dị nghị thì đến Thiết Huyết điện nào.” Tâm Hữu Lan cũng mãn ý gật
đầu, cười với Đổng Thanh Y: “Bất quá hai người này giao đấu, từ giờ không ai
được cho họ pháp khí, không thì tỷ đấu còn gì thú vị nữa.”
“Tất nhiên là thế.” Đổng Thanh Y lạnh lùng nói, “Chỉ cần ngươi không làm thế
là được.”
“Đi thôi.” Tâm Hữu Lan không nói thêm gì, cưỡi man thú đi vào một ngọn núi
trong Thất Tinh thành, ở phía nam sơn môn Đông Dao thắng địa.
Đổng Thanh Y lạnh lùng nhìn bọn Ngụy Tác rồi thong thả theo sau.
Lý Hồng Lân nhìn Ngụy Tác với ánh mắt giết người rồi xanh lét mặt mày bám
theo.
“Thiên Phong tử, nhất định phải giết tiểu tử đó, không thì không giải được mối
hận trong lòng ta!”
“Ta sẽ không để y chết thống khoái.” Thiên Phong tử hung hãn tột bậc nói, “Ta
sẽ khiến y chịu mọi điều thống khổ rồi từ từ giết chết, bằng không ai cũng sẽ
cưỡi lên đầu Kim Thứu cung mất!”
“Nam Cung Vũ Tinh, thật ra là chuyện gì?” Ngụy Tác, Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ
Tinh cố ý lùi lại, giữ khoảng cách với Lý Hồng Lân, Thiên Phong tử.
“Chắc ngươi chưa quên lần đi Thanh Phong lăng chứ?” Nam Cung Vũ Tinh khẽ máy
môi, “Bọn ta điều tra lâu nay, khẳng định do Hắc Sát bày ra, nhưng Hắc Sát tựa
hồ có quan hệ khác thường với Kim Thứu cung.”
“Không phải chứ?” Ngụy Tác nhíu mày, “Lẽ nào sau lưng chúng là Kim Thứu cung?”
“E rằng còn có ẩn tình, Kim Thứu cung và bọn ta không có xung đột lợi ích gì
đặc biệt.”
Hàn Vi Vi ngẩn người, “Thư thư tiếp cận Lý Hồng Lân vì muốn điều tra quan hệ
giữa Kim Thứu cung và Hắc Sát? Ban nãy vì sao thư thư…”
“Thư thư không muốn để lỡ.” Nam Cung Vũ Tinh cười khổ, “Thư thư đã nghe ra
được một ít từ Lý Hồng Lân, lần này chúng đến Thất Tinh thành, phách mại hội
chỉ để che giấu, còn mưu đồ khác. Không ngờ y lại đến đúng lúc này, thư thư
cũng nói đến thế mà không đuổi được y đi.”
“Biết y không sợ Thiên Phong tử, ta cứ giả bộ tiếp có phải hay không.”
Nói vậy, Nam Cung Vũ Tinh lại bực bội nhìn Ngụy Tác.
Tuy bực bội vì bao ngày cố gắng lại tan theo gió đông nhưng nàng rất yên lòng,
Ngụy Tác không phải tu sĩ tầm thường, không nắm chắc gã không bao giờ tự tin
như thế.
“Không thể trách ta.” Ngụy Tác oan uổng kêu khẽ: “Ta còn tưởng ngươi có thứ gì
hoặc ai đó tquan tọng lọt vào tay chúng, bị chúng đe dọa, hoặc trúng cấm chế
của chúng nên mới kêu xem ngươi có để lộ gì không. Ta sao biết được chúng và
Hắc Sát cùng một giuộc.”
“Trí óc ngươi đúng là bất thường.” Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, không nén được
lên tiếng hỏi: “Từ đầu ngươi đã nhìn ra có ẩn tình?”
“Trí óc của ngươi mà hoài nghi trí óc ta?” Ngụy Tác khinh khỉnh, “Ngươi đúng
là phí lời, như Lý Hồng Lân thì Nam Cung Vũ Tinh thích được sao? Tìm kẻ nào
gấp chục lần y thì tùy tiện cũng tìm được. Còn nữa, Nam Cung Vũ Tinh, ta phê
bình ngươi, truyền tấn ngọc phù rõ ràng không đẹp, chế tác cũng không tinh tế,
đeo trên tay không hợp với y phục, với khuôn mặt ngươi, thế mà ngươi nói là
hình dáng đẹp nên đeo làm trang sức, lúc ngươi giả tuyệt tình thậm chí không
thèm nháy mắt, miệng bĩu ra, không chuyên nghiệp tí nào. Nếu mắt nghếch lên,
tăng thêm chút khinh khỉnh, tốt nhất là trong bảy phần vô tình có thêm ba phần
lạnh lùng.”
“Ta ra hiệu mà không ngờ ngươi không nhận ra.” Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng
trắng, rồi hạ giọng nghiêm túc: “Thiên Phong tử thân có linh giai hạ phẩm pháp
bảo là Băng tuyết giảo, dùng trảo của trảo lục giai yêu thú Hàn minh điểu
luyện chế thành, uy năng công kích đạt đến linh giai hạ phẩm, băng hàn chi khí
còn có tác dụng áp chế pháp khí của đối phương.”
“Là linh giai pháp bảo công kích?” Ngụy Tác bình tĩnh nhìn Thiên Phong tử đi
phía trước, “Ngoài ra, y không có pháp khí đặc biệt gì.”
“Việc đó ta không rõ.” Nam Cung Vũ Tinh nói: “Nhưng cẩn thận yêu thú y nuôi,
nhân vật cấp trưởng lão như y, yêu thú tuyệt đối không thể là cấp thấp.”
Ngụy Tác mỉm cười: “Vậy hả? Lần này Kim Thứu cung chắc tổn thất nhiều hơn một
chút.”
…
Không đầy nửa canh giờ sau, một tòa điện vũ đỏ sậm xuất hiện trước mắt bọn
Ngụy Tác.
Tòa điện này ở trong một sơn cốc phía sau thị tập náo nhiệt nhất ở mé nam Thất
Tinh thành.
Thấy Thiết Huyết điện ở gần thị tập náo nhiệt như vậy, Ngụy Tác cũng phải công
nhận đầu óc Đổng Thanh Y còn khá.
Chỗ càng đông người càng dễ xảy ra tranh cãi và giao đấu, lần trước gã và lục
bào lão đầu đi chợ đêm, có hai người vì mua bán một món mà mâu thuẫn đến mức
thiếu chút nữa đánh nhau, nếu đấu ở nơi xa quá, hai bên cùng lợi hại thì khó
định thắng bại, gần thế này thì quá tiện, một lời không vừa ý cứ việc vào
Thiết Huyết điện khiêu chiến.
Người ở đây đông, một khi đánh nhau thì người đến xem cũng đông, Đông Dao
thắng địa đương nhiên kiếm được một mớ linh thạch.
Thiết Huyết điện còn lớn hơn phách mại hội trường của Linh Bảo phường, được
đúc bằng huyền thiết, tuy chỉ là phổ thông huyền thiết, nhưng chắc chắn hao
phí không ít, cần rất nhiều nhân lực.
Lớp huyền thiết không rõ được sơn chất liệu gì mà trông như máu đang chảy.
Cột, cửa, mái hiên đều xây dựng theo hình mặt quỷ dạ xoa, hung thần ác sát.
Với vào con đường lát đá cách cửa không xa, Hàn Vi Vi chợ nhíu mày.
Khí tức dã man tột bậc phả ra.
Trừ vô số người kêu gào bên trong tạo thành sóng nhiệt thì còn huyết tinh khí
tức cực nồng.
Đổng Thanh Y và Tâm Hữu Lan dừng lại ở cửa. Hai nội môn đệ tử Đông Dao thắng
cảnh vội vàng đi vào, một lão giả nhỏ thó mặc áo da đi ra. Không rõ Đổng Thanh
Y nói gì với lão giả, mà đối mắt chuột ti hí của lão giả ánh lên quang mang
hưng phấn, “Là hai tu sĩ Chu thiên cảnh, chả trách ngần ấy người, được! Tại hạ
sẽ sắp xếp.”
Đổng Thanh Y gật đầu với hai đệ tử Đông Dao thắng cảnh ở cửa mà không nói gì,
để Lý Hồng Lân và bọn Ngụy Tác vào Thiết Huyết điện, còn lại những người vào
xem náo nhiệt đều bị chặn lại.
Hiển nhiên muốn vào Thiết Huyết điện phải trả phí, bằng không các tu sĩ vào đó
lại không cá cược thì Đông Dao thắng cảnh chật vật xây dựng Thiết Huyết điện
sẽ lỗ vốn.
Lúc trước Hàn Vi Vi tại quảng trường hô to y còn là xử nam, cộng thêm Ngụy Tác
và Thiên Phong tử đều là tu sĩ Chu thiên cảnh nên người xem náo nhiệt gấp mấy
ngày thường.
Vào trong Thiết Huyết điện, Hàn Vi Vi hít hít, thiếu chút nữa nôn ọe.
Cảnh tượng bên trong còn dã man, huyết tinh hơn tưởng tượng.
Đại điện bố trí hình tròn, ở giữa là một bình đài, hơn hai trăm trượng được
linh quang quang tráo trong suốt bao trùm. Mặt bình đài làm từ huyền thiết,
vây quanh trường đấu là hai tầng khá đài, giữa mỗi gian này đều có lan can,
trông như cái lồng.
Lan can đó không thể ngăn cản một số tu sĩ, có chỗ bị tu sĩ xuyên thủng, tựa
hồ do tu sĩ muốn xem giao đấu phía dưới hoặc vì trên khán đài xảy ra xung đột
giữa những người ủng hộ, hoặc vì nguyên nhân nào khác.
Khán đài hình tròn có thể chá được ba nghìn tu sĩ, lúc này ít nhất cũng có hơn
một nghìn. Dù mỗi người vào đây chỉ giao nạp hai ba viên linh thạch, ngần ấy
người vào cũng có nghĩa là ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Ngần ấy tu sĩ chi có không ít người hưng phấn kêu lên, bình đài lơ lửng trên
linh quang quang tráo, tựa hồ không thể nhìn rõ, trừ những vết nứt sâu thì còn
dấu hiệu của thuật pháp oanh kích, chỗ nào cũng dính máu, trong khe nứt còn
động máu thành cục.
Một trận đầu trong trường vừa kết thúc, một tu sĩ bị đối thủ cắt đôi người,
nửa thân dưới còn chưa gục xuống, còn một hắc bào tu sĩ mặt dính máu, hung hãn
lục lọi đồ của đối thủ.
Tình cảnh này khiến Ngụy Tác khẽ giật giật chân mày rồi bình tĩnh nhìn quanh.