Thông Thiên Chi Lộ

Chương 151: Thật sự bắt đầu làm đại ca

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngụy Tác kéo nón che mặt ra, hoàn toàn tắt tiếng.

Điếm viên Cửu Đỉnh trai vội vàng chạy ra này lại là cẩm y đại hán mày rậm Chu
Tiếu Xuân.

“Lý đại ca, thật sự là đại ca này!”

“Sao ngươi lại ở đây, còn là điếm viêm của Cửu Đỉnh?” Thấy Chu Tiếu Xuân kích
động muốn nhảy bổ tới, Ngụy Tác buột ra một câu hỏi.

“Lần trước không phải đại ca bảo là lúc muốn tìm bọn đệ sẽ gặp ở ngoài Cửu
Đỉnh trai hả?” Chu Tiếu Xuân tỏ vẻ một lời khó giãi bày hết, “Lần trước xảy ra
chuyện, bọn đệ biết tình hình hơi căng, lại không có đại ca dẫn đường nên bọn
đệ không dám ra khỏi thành, nhưng dại ca không tìm mà linh thạch cạn dần, sau
đó Cửu Đỉnh trai thiếu người nên đệ vào làm điếm viên. Đại ca hẹn chỗ này là
nơi gặp mặt, làm điếm viên ở đây rất có khả năng gặp được, không ngờ hôm nay
thật sự đã gặp.”

Đối diện với hai kẻ đầu óc đơn giản này, Ngụy Tác cũng dở khóc dở cười: “Ngươi
làm điếm viên ở đây mỗi ngày được mấy viên linh thạch, lại tiêu hao ngần ấy
thời gian, không thể tu luyện, với tu vi của ngươi, ra ngoài chọn chỗ nào an
toàn, săn nhất giai nhị giai yêu thú cũng khá hơn.”

“Hắc hắc.” Nghe Ngụy Tác nói vậy, Chu Tiếu Xuân cười hắc hắc, nhìn quanh không
có ai, lén lén lút lút nói với gã bằng giọng muỗi kêu: “Chỉ làm điếm viên
đương nhiên không kiếm đủ linh thạch tu luyện, tiểu đệ cùng Chân Sùng Minh
tính toán lâu rồi, định làm một mẻ lớn.”

“Làm một mẻ lớn?” Ngụy Tác không rõ vì sao lại cảm giác được việc hai tên đầu
óc đơn giản này nghĩ ra tuyệt đối không tốt lành gì.

Quả nhiên, Chu Tiếu Xuân đắc ý nói khẽ, “Kế hoạch của bọn đệ là cố lấy lòng
điếm chủ trước, rồi nội ứng ngoại hợp, cuỗm sạch ở đây rồi trốn chạy. Điếm chủ
thường bận luyện khí, trong điếm lại không có nhiều người, hôm nay điếm viên
kia bị Chân Sùng Minh gạt gẫm ra ngoài, bọn đệ đã gom hết linh thạch ở quầy,
ban nãy không có đại ca đến thì đệ đã vào kho, lấy sạch rồi chạy trốn.”

Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu, hỏi Chu Tiếu Xuân, “Ta muốn gọi ngươi là đại
ca quá, ngươi không rõ là kho các tiệm đều có cấm chế đặc biệt hả? Tháng nào
các tiệm chẳng giao nạp linh thạch cho Thiên Nhất môn, cấm chế bị chạm vào thì
truyền tống pháp trận của Thiên Nhất môn sẽ đóng lại, cửa thành cũng có người
canh giữ, đến khi tóm được ngươi mới thôi.”

“A?” Chu Tiếu Xuân tức thì toát mồ hôi lạnh, “Đại ca, nói vậy thì may mà đệ
chưa vào trong kho?”

“Thừa lời. Ở những cửa tiệm hơn lớn một chút, sau lưng chưa biết chừng là thế
lực hoặc ta tán tu lợi hại. Ngươi nhắm vào cửa tiệm cũng khác gì nhắm vào tông
môn nhà người ta.” Ngụy Tác tắt tiếng trước việ Chu Tiếu Xuân không hiểu gì mà
cũng đòi vét sạch, “Còn không lấy linh thạch đã cuỗm ra.”

“Vâng vâng.” Chu Tiếu Xuân kinh hãi lau mồ hôi lạnh rồi lùi lại, đặt hết linh
thạch đã cuỗm về chỗ cũ.

Sự thực thì thực lực đại đa số các tiệm không đáng sợ như Ngụy Tác nói, chưa
biết chừng cuỗm xong rồi cao bay xa chạy cũng như giết một đệ tử tinh anh của
tông môn nào đó, chỉ cần không xui xẻo lắm thì dù bị tra ra cũng không sao cả,
vì một chút linh thạch mà rước lấy phiền hà thì thật không đáng.

“Nhớ đấy, tại Cửu Đỉnh trai không được gọi ta là họ Lý, gọi là họ Quý.” Môt
lúc sau thấy Chu Tiếu Xuân đã bị dọa khiếp, Ngụy Tác lại dặn.

“Biết rồi, Quý đại ca.” Chu Tiếu Xuân lần này không ngốc lắm, gật đầu nói.

“Ngu xuẩn, phổ thông hắc thạch lại nhầm thành Hắc diệu tinh, hại lão tử công
cốc!” Ngụy Tác định lên tiếng thì điếm viên mặt đen hung hăng đi vào.

“Quý tiền bối!” Vừa thấy Ngụy Tác, điếm viên này cả kinh, trở nên cung kính
tột bậc.

“Y có duyên gặp mặt mấy lần với ta, ta muốn cùng y ra ngoài nói chuyện.” Ngụy
Tác mặt mũi lạnh tanh nói với điếm viên thuyết rồi gật đầu với Chu Tiếu Xuân
rồi đi ra cửa Cửu Đỉnh trai. Chu Tiếu Xuân nhanh chóng theo chân, Ngụy Tác
hỏi: “Chân Sùng Minh đâu rồi?”

Chu Tiếu Xuân nói: “Y và tiểu đệ hẹn gặp nhau ở gần công cáo bài.”

Thấy y nói vậy, Ngụy Tác thầm rủa nhĩ muội yêu. Đổi lại là tu sĩ khác, muốn
cuỗm một mẻ cũng phải tìm cách nội ứng ngoại hợp, chọn chỗ vắng vẻ mà gặp
nhau. Chọn nơi đông đúc nhất thì chỉ cần điều tra là sẽ không biết bao nhiêu
người nhìn thấy, sẽ biết ngay nam tử cơ bắp Chân Sùng Minh là đồng bọn của y.
Chỉ có hai tên đầu óc đơn giản này mới nghĩ ra kế hoạch đó, thật sự khác
thường.

“Ngươi tìm y về đây.” Ngụy Tác không muôn đi nữa nên bảo Chu Tiếu Xuân.

“Đại ca, đa tạ, lần này không có đại ca thì bọn đệ thảm rồi, nhưng đại ca lâu
quá không xuất hiện, hại bọn đệ không còn linh thạch, bằng không đâu cần nghĩ
ra trò này.” Thoáng sau, Chân Sùng Minh hớn hở theo Chu Tiếu Xuân đến nơi. Gặp
mặt đã nghe câu này, Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu. Từ khi nào việc hai
người này không có linh thạch lại biến thành việc của gã?

“Các ngươi có thật sự muốn theo ta kiếm linh thạch?” Ngụy Tác không muốn lằng
nhằng với hai kẻ đầu óc đơn giản nay nên hỏi thẳng.

“Đại ca, sao lại hỏi thừa như thế?” Cả hai gật sái cổ.

“Vậy các ngươi bán giúp ta mấy thứ này.” Ngụy Tác nhìn cả hai: “Mỗi người được
bảy mươi hạ phẩm linh thạch.”

“Chỉ đơn giản là bán mấy thứ này?” Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh nhìn nhau,
“Đại ca, vật gì hả?”

Ngụy Tác không nói nhiều, lấy một tấm Huyền quy thuẫn và hai hắc sắc nạp bảo
nang đưa cho Chu Tiếu Xuân, rồi lấy hai tấm Tử đồng thuẫn và hai hắc sắc nạp
bảo nang giao cho Chân Sùng Minh: “Bán mấy thứ này, đến những tiệm lớn như Kim
Ngọc các là được, bất quá hai ngươi không được cùng vào một nơi.”

“Đại ca có ngần ấy bán linh giai pháp thuẫn và nạp bảo nang?” Chu Tiếu Xuân
cùng Chân Sùng Minh tròn xoe mắt rồi hiểu ngay, “Đại ca là tu sĩ Chu thiên
cảnh, quả nhiên phải khác chứ.”

Ngụy Tác bình tĩnh lấy ra một trăm bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, giao cho
cả hai, rồi bảo Chu Tiếu Xuân: “Chu Tiếu Xuân, ta có việc cần mượn lục sắc
kịch độc pháp khí của ngươi, không rõ ngươi có thể cho mượn mấy ngày?”

“Đại ca cần Lục diễm xoa hả? Đại ca tin tưởng bọn đệ như vậy, đương nhiên
được.” Chu Tiếu Xuân lấy pháp khí hình đinh ba đâm cá ra nhét vào tay Ngụy Tác
rồi hỏi: “Đúng rồi, đại ca, bọn đệ bán xong thì giao linh thạch ở đâu?”.

“Các ngươi nhận linh thạch rồi thì trực tiếp đến chỗ ta ở. Nhớ không được cho
ai biết.” Ngụy Tác đón lấy linh khí hình đinh ba bắt cá, hơi trầm ngâm một
chốc, cho cả hai biết chỗ ở thiên cấp của mình.

“Được! Đại ca, đợi tin tốt lành của bọn tiểu đệ.” Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng
Minh gật đầu, hào hứng đi mau giúp gã.

Gã nhìn theo hai người, rồi đi vào Cửu Đỉnh trai.

Thấy gã vào một mình, điếm viên mặt đen hơi ngẩn người, không đợi y nói gì,
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh xua tay: “Y đi làm việc cho ta, ngươi đưa ta vào
gặp Mộ Dung lão bản, ta sẽ nói rõ việc này.”

Điếm viên mặt đen không dám nói gì, cực kỳ cung kính đưa gã vào phòng Mộ Dung
Thần ở hậu viện.

Chừng hơn nửa canh giờ sau, điếm viên này thấy Mộ Dung Thần mỉm cười, đích
thân đưa Ngụy Tác về, bảo y phát tin tức, thu nhận một điếm viên khác rồi đưa
một danh khác khiến y kinh ngạc ra, bao đi chuẩn bị rồi giao cho Ngụy Tác.

Danh sách này gồm một trăm viên Kim linh đơn, hai trăm viên yêu đơn Thanh giáp
trùng, còn cả mấy loại linh dược giá trị chừng ba nghìn viên hạ phẩm linh
thạch.

“Lẽ nào y là một luyện đơn sư?”

Điếm viên mặt đen càng nghĩ càng thấy đúng, bằng không thường mua ngần ấy yêu
đơn và các loại linh dược làm gì, nhưng y không dám hỏi mà gom hết chín mươi
viên Kim linh đơn và năm mươi viên yêu đơn Thanh giáp trùng còn lại trong Cửu
Đỉnh trai và một phần linh dược giao cho Ngụy Tác. Rồi đưa tin muốn mua những
thứ còn thiếu.

Nhận hết mọi thứ xong, Ngụy Tác lại đội nón lên rời Cửu Đỉnh trai, đi một vòng
tại thành bắc tập thị mua bán linh tinh rồi vòng sang thành nam, vào Kim Ngọc
các.

Hơn nửa canh giờ sau, thiếu niên tên Lâm Phong cung kính đưa gã rời Kim Ngọc
các.

Rồi vẫn trong trang phục áo xanh đội nón rộng vành, gã về chỗ ở thiên cấp.

Về đến chỗ ở thiên cấp, Ngụy Tác không vội vào tĩnh thất, mà ở ngoài linh quả
viên chờ đợi, không lâu sau thì thấy truyền tấn kim linh vang lên.

Ngụy Tác lắc mình ra một chốc rồi quay lại, theo sau là Chu Tiếu Xuân cùng
Chân Sùng Minh hiếu kỳ nhìn quanh, tỏ ra cực kỳ hâm mộ.

Dừng lại trong linh quả viên, gã dặn hai người: “Hai ngươi thật lòng muốn theo
ta kiếm linh thạch, thì không được làm sai lời ta, phạm vi hoạt động đến khu
vực linh điền là dừng, không được vượt qua nửa bước, ta có việc cần sẽ sai hai
ngươi đi làm. Dù có chuyện gì cũng không được vào chỗ ta ở, bằng không chạm
phải cấm chế thì các ngươi tự rước họa sát thân, đừng trách ta.”

“Biết rồi, đại ca!” Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh vỗ ngực bình bịch đảm
bảo: “Hai người bọn đệ tu luyện trong linh quả viên cũng được. Đại ca thật quá
trượng nghĩa, không sai làm việc gì cũng cho mười viên hạ phẩm linh thạch mỗi
ngày, đủ để tu luyện.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận