Hắc bào tu sĩ đi thẳng đến chỗ ở thiên cấp của Hàn Vi Vi lắc khẽ truyền tấn
kim tuyến.
Chừng nửa tuần hương sau, vẫn không thấy phản ứng, hắc bào tu sĩ lại lắc
truyền tấn kim tuyến.
“Ai đấy!”
Một chốc sau, lam sắc quang tráo xuất hiện vết nứt, Hàn Vi Vi hiện thân, lớn
tiếng hỏi. Nàng ta đã tắm rửa sạch sẽ, vẫn mặc ngân sắc pháp y, mái tóc dài
được buộc kiểu đuôi ngựa rũ xuống gáy.
Nhìn rõ hắc bào tu sĩ, Hàn Vi Vi vốn không vui vẻ lắm đột nhiên kinh hỉ kêu
lên, “Sư thư, sao lại đến đây?”
Tu sĩ này lại là Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ Cơ Nhã?
“Vi Vi, muội đã đột phá đến tu vi Chu thiên cảnh rồi hả?”
Chỉ liếc Hàn Vi Vi, hắc bào tu sĩ tỏ rõ niềm kinh hỉ.
“Sư thư, muội nhớ sư thư quá.” Hàn Vi Vi không đáp mà nhảy bổ vào lòng tu sĩ,
sờ mó loạn xạ.
“Đi thôi, vào trong rồi nói.” Hắc bào nữ tu vuốt tóc Hàn Vi Vi, nói như trách
yêu, “Còn bảo nhớ sư thư nữa, lâu vậy rồi không về Trân Bảo các. Nếu sư thư
không đến tìm chắc muội cũng không về gặp?”
“Đâu có, muội bận lắm. Vốn muội định về thăm sư thư bây giờ đây.” Hàn Vi Vi
vừa kéo hắc bào nữ tu vào trong lam sắc quang tráo, vừa cười ngượng.
Hắc bào nữ tu trợn tròng trắng, cởi tấm áo choàng xuống.
Dung nhan nàng ta tinh trí tột bậc, tuyệt thế phương hoa, nếu Ngụy Tác nhìn
thấy tất rớt tròng.
Nàng ta là danh tuyệt sắc nữ tu không ngại chịu đựng ngũ tạng bị thiêu đốt để
hái Huyền minh băng liên trong Di Thiên cốc!
Đệ nhất mỹ nữ mà tuyệt đại đa số nam tu Linh Nhạc thành muốn thấy dung nhan,
sư thư của Hàn Vi Vi, băng tuyết mỹ nữ Cơ Nhã lại bị Ngụy Tác nhìn sạch bách,
không chỉ nhìn một chốc mà rất lâu, thậm chí còn bị sờ vào chỗ đó.
“Vi Vi, xem ra lần này muội bế quan đích xác không phí, thiên phú của muội
không ở luyện đơn, tu vi tiến cảnh nhanh thế này, biết vậy sư thư không để mội
nghiên cứu luyện đơn mà chuyên tâm tu luyện.” Vào đến linh quả viên trong chỗ
ở thiên cấp, Cơ Nhã dừng lại, dịu dàng bảo Hàn Vi Vi.
“Vâng.” Hàn Vi Vi gật gù.
Mắt Cơ Nhã ánh lên kinh ngạc, nàng ta hiểu Hàn Vi Vi hơn ai hết, bình thường
sư muội bế quan đột phá được nhất trọng tu vi, khẳng định sẽ thập phần hưng
phấn, sẽ kéo mình xuống nói đủ thứ huyên thuyên, nhưng hiện giờ Hàn Vi Vi có
vẻ như có tật giật mình.
Nhìn kỹ Hàn Vi Vi, Cơ Nhã khẽ biến sắc, kéo tay Hàn Vi Vi đến trước mắt.
“Sư thư làm gì thế?” Hàn Vi Vi cuống quýt kêu lên.
“Vi Vi, muội luyện hóa linh dược gì?” Nhìn làn da lấp lánh của Hàn Vi Vi, Cơ
Nhã lại hít sâu một hơi, tựa hồ cảm giác khí tức của sư muội, giọng nghiêm
hẳn.
“Không có… ”
“Hàn Vi Vi!”
Bị Cơ Nhã trừng mắt nghiêm khắc, Hàn Vi Vi biết mình không giấu được liền
ngượng ngùng, “Là luyện hóa một nhánh linh dược.”
Cơ Nhã liếc sư muội, “Linh dược đó là Tử hồ hoa kia!”
“A?” Hàn Vi Vi sững người, “Sư thư nhận ra hả, làm sao bây giờ, muội đã đáp
ứng y là không cho ai biết muội có một nhánh Tử hồ hoa.”
“Thật ra là chuyện gì?” Cơ Nhã nghiêm khắc hỏi, “Hàn Vi Vi, muội khai mau, sao
lại có một nhánh Tử hồ hoa!”
“Sư thư, đừng làm dữ thế.” Hàn Vi Vi méo xệch miệng: “Một bằng hữu cho muội.”
“Nói nhăng, Tử hồ hoa giá trị liên thành, tu sĩ cao cấp còn tranh nhau, hơn
nữa càng nhiều với tu sĩ càng tốt.” Cơ Nhã hít sâu một hơi, nhìn Hàn Vi Vi,
“Thật ra là chuyện gì, người ta sao lại đột nhiên cho không muội một nhánh Tử
hồ hoa.”
“Là thế này, muội uống một viên Hợp hư đơn…” Hàn Vi Vi ấp úng giải thích.
“Cái gì!”
“Muội và bằng hữu đó cùng đi săn yêu thú kiếm linh thạch, kết quả gặp phải một
tu sĩ định giết người cướp của, không còn cách nào muội mới sử dụng một viên
Hợp hư đơn, đề thăng nhất giai tu vi, giúp các bằng hữu thuận lợi đào thoát.
Bằng hữu đó lại tìm cho muội một nhánh Tử hồ hoa.” Hàn Vi Vi biết không giải
thích rõ ràng, hôm nay sư thư sẽ không cho qua, nên kể sơ lược lại việc đi săn
Song đầu khuyển. Việc giết đệ tử tinh anh phái khác bảo lớn không phải, bảo
nhỏ cũng không xong, nên Hàn Vi Vi nói luôn với Cơ Nhã.
Cơ Nhã nhíu mày, chỉ qua miêu tả của Hàn Vi Vi về vẻ ngoài và pháp khí của đệ
tử tinh anh đó, nàng ta cũng không phán đoán được đối phương là đệ tử phái
nào. Trong tình hình đó, giết đối phương là việc khó tránh nên không thể trách
Hàn Vi Vi. Ngược lại nàng ta càng hiếu kỳ với bằng hữu của sư muội, hơi trầm
ngâm một chốc rồi bảo, “Bằng hữu của muội là đệ tử của tông môn nào, tên là
gì?”
“Y hả? Y tên Ngụy Tác, sư thư, muội đã nói với sư thư rồi.” Thấy sắc mặt Cơ
Nhã dịu đi, Hàn Vi Vi lại hớn hở: “Y là một tán tu, chính là kẻ cướp hai con
Thạch vĩ bích tích của muội.”
“Ngụy Tác, tán tu cướp hai con Thạch vĩ bích tích của muội?” Cơ Nhã tỏ rõ thần
sắc ngưng trọng, hỏi: “Vi Vi, muội biết hành tung của y không? Có thể cho sư
thư gặp mặt chăng?”
“Cái gì, sư thư muốn gặp y?” Hàn Vi Vi cả kinh, “Y nhăn nhở lại háo sắc, có gì
hay đâu?”
“Y tuyệt đối không phải tán tu thông thường.” Cơ Nhã bảo: “Muội cũng rõ Tử hồ
hoa giá trị thế nào. Ngay cả một đại tông môn cũng vị tất kiếm được một nhánh
Tử hồ hoa, mà muội dùng Hợp hư đơn chưa lâu, y đã tìm được ngay. Vi Vi, muội
cũng hiểu chuyện đó có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa sư thư vẫn nhớ lúc muội nhắc
đến y lần đầu, bảo y chỉ có tu vi Thần hải cảnh lưỡng tam trọng, tu luyện công
pháp hạng bét, không đánh nổi muội nên mới giở trò định cởi quần, cướp mất hai
con Thạch vĩ bích tích, tu sĩ cấp thấp như vậy làm sao lấy được Tử hồ hoa, còn
cho không muội.”
“Chắc vậy.” Hàn Vi Vi ngẩn ra, ngoẹo đều vừa nghĩ vừa nói, “Lúc đó y chưa biết
Tiềm Ẩn quyết, tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng hàng thật giá thật. Nhưng giờ
đã là tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng rồi.”
“Y đã có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng?” Cơ Nhã mắt ánh lên chấn kinh. Nàng
ta còn nhớ từ lúc Hàn Vi Vi bị cướp Thạch vĩ bích tích đến giờ chỉ mới mấy
tháng, nói thật là tốc độ tiến bộ của Hàn Vi Vi đã là cực nhanh nhưng cũng
trong thời gian đó, từ Thần hải cảnh đệ nhị trọng đột phá đến Chu thiên cảnh
lưỡng trọng thì tốc độ này dù là đệ tử tinh anh của đại tông môn cũng không
đạt được.
“Sư thư, mấy hôm trước khi đi lấy Tử hồ hoa y còn là tu vi Chu thiên cảnh nhất
trọng nhưng lúc mang về cho muội đã là lưỡng trọng.” Hàn Vi Vi lại bổ sung.
Cơ Nhã mắt lóe lên, “Muội biết y ở đâu không?”
“Y ở trong một chỗ ở thiên cấp gần đây.”
“Gần đây?” Cơ Nhã sững sờ, rồi bảo Hàn Vi Vi: “Thế thì đưa sư thư đi gặp y.”
“Hiện tại không được.” Hàn Vi Vi lắc đầu giải thích, “Y nói là mười mấy ngày
tiếp theo sẽ bế quan, đừng có đến tìm. Y không hề biết thương hương tiếc ngọc,
nhiều lúc rất hung hãn với muội, muội sợ y sẽ trở mặt.”
Thấy Hàn Vi Vi lắc đầu quầy quậy, Cơ Nhã chợt có cảm giác lạ lùng.
Trước đây Hàn Vi Vi phi thường điêu ngoa, trừ sợ nàng ta thì không còn sợ ai,
nhưng giờ lại sợ kẻ khác trở mặt?
Tựa hồ so với trước kia, Hàn Vi Vi đã khác.
Càng như thế, Cơ Nhã càng hiếu kỳ với tu sĩ tên Ngụy Tác, càng muốn xem gã
thật ra là tu sĩ thế nào.
“Y định bế quan thì muội cũng nên nhân lúc này mà bế quan tu luyện .” Cơ Nhã
nhìn Hàn Vi Vi, lấy ra một cái túi tơ đặt vào tay sư muội, “Đợi muội tu thành
băng linh căn, có khi y bế quan xong, lúc đó thử xem sư thư có thể gặp y một
lần chăng.”
“Tu thành băng linh căn? Đây là Huyền minh tiên liên?!” Hàn Vi Vi nhìn thứ
trong túi tơ, biến hẳn sắc mặt, “Sư thư, sao lại có một nhánh Huyền minh tiên
liên thế này?”
“Vô tình mua được.” Cơ Nhã bình thản nỏi: “Trong này có băng linh đơn sư thư
đã luyện, phối hợp với băng linh đơn cùng luyện hóa, sẽ phát huy hiệu lực cao
nhất của Huyền minh tiên liên, ở đây có năm cánh Huyền minh tiên liên, muội
chắc không cần dùng nhiều thế cũng tu thành băng linh căn. Cò lại muội đem làm
lễ vật gặp mặt của sư thư với y.”
“Tặng y Huyền minh tiên liên?” Hàn Vi Vi trợn tròn mắt, “Sư thư, đây là thiên
cấp linh dược, sao không để lại cho mình để tu thành băng linh căn?”
“Giá trị một cọng Tử hồ hoa vị tất kém hơn hai cánh Huyền minh tiên liên.” Cơ
Nhã cười khổ: “Hỏa linh căn đối với luyện đơn sư là đủ rồi, hiện tại sư thư
không cách nào nắm vững nhiều thủ pháp khống hỏa luyện đơn, thêm băng linh căn
cũng không còn thời gian tu luyện băng hệ thuật pháp, vô dụng thôi.”
“Sư thư, đừng vất vả luyện đơn nữa, kiếm ít linh thạch một chút cũng không
sao.” Hàn Vi Vi nắm dôi tay mềm mại của Cơ Nhã nói, “Chúng ta vui vẻ là đủ
rồi.”
Cơ Nhã mỉm cười, không nói gì cả.
“Đúng rồi, sư thư.” Hàn Vi Vi đột nhiên đảo mắt, “Lâu rồi chúng ta không tắm
suối nóng, hôm nay sư thư đến thì đừng đi vội, ở lai với muội, chúng ta cùng
tăm được không?”
“Muội lớn thế này rồi, nếu là phàm nhân nữ tử thì đã gả cho người ta rồi, còn
muốn tắm cùng sư thư, đúng là trẻ nít.” Cơ Nhã thoáng đỏ mặt.
“Muội có lớn hơn nữa cũng vẫn là tiểu sư muội của sư thư. Ở với muội một ngày,
một ngày thôi rồi muội lại ngoan ngoãn bế quan tu luyện được không? … ”
“Được thôi.” Đầu hàng trước sự làm nũng của Hàn Vi Vi, Cơ Nhã cũng gật đầu.
Hàn Vi Vi nhảy nhót hoan hô.
…
Bên bờ ôn tuyền, khung cảnh hương diễm cực độ xuất hiện.
Hai thiếu nữ xinh đẹp cởi hết y phục, ngọc thể bốc lửa hiện lên trần trụi.
“Oa, sư thư, hình như lại lớn hơn rồi. Muội mà là nam nhân, nhất định bị sư
thư quyến rũ chết mất, bảo gì làm nấy.”
“Nói nhăng, to đâu mà to, nếu là nam nhân sao lại thấy được sư thư.” Cơ Nhã
nói vậy thì đột nhiên nhớ đến nam tử cứu giúp lúc hái Huyền minh tiên liên.
Bất giác má nàng ta hơi ửng đỏ, ngọc thể chưa từng bị bất kỳ nam nhân nào nhìn
qua nhưng gã không chỉ nhìn hết mà còn…