“Ngươi tưởng dẫn dụ Xích dực viêm ma ra, chúng sẽ tha cho ngươi hả?”
“Lúc nào rồi mà ngươi còn nói thế.” Ngụy Tác ré lên: “Nói mau đi, có cách gì
không?”
Lục bào lão đầu nói: “Đành liều vậy, đua tiêu hao với chúng.”
“Đua tiêu hao?” Ngụy Tác nghiến răng: “Tiêu hao bằng cách nào?”
“Tìm chỗ trốn ở trong này.” Lục bào lão đầu nói: “Di Thiên cốc chỉ có ba ngày
được giải tỏa phong bế, qua mất một ngày rồi, hai ngày nữa ngũ sắc độc chướng
tái hiện, chúng sẽ phải đi khỏi. Dù gì cấm chế của Mặc lão quái là thật, có lẽ
là Đoạn tâm chú của Quỷ Linh môn xưa kia, chỉ cần ngươi đi thêm mấy trượng,
cấm chế sẽ hết hiệu lực.”
“Được!” Ngụy Tác gật đầu gọn ghẽ, “Thì đua tiêu hao với chúng.” Đoạn gã định
mặc Hỏa vân pháp y thì lục bào lão đầu đột nhiên lạnh giọng: “Nếu ngươi mặc
pháp y này thì đừng mong sống sót trở về Linh Nhạc thành.”
“Như vậy là sao?” Ngụy Tác bức bối nói: “Lão đầu, ta biết ngươi kiến thức uyên
bác, lúc nào rồi mà còn cố lộng huyền hư thần bí.”
“Có phải ta thích thần bí gì đâu, ban nãy ta hỏi ngươi có cho rằng chúng sẽ
tha cho ngươi không thì ngươi bảo là đừng lắm lời.” Lục bào lão đầu hừ một
tiếng: “Ta định cho ngươi biết rằng Mặc lão đầu đó không chừa cho ngươi đường
sống, Tử hồ hoa cộng thêm một viên Hợp hư đơn không khó kiếm là tương đương
với nhất giai tu vi, chúng đều là tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng, không bao
giờ chừa lại Tử hồ hoa cực kỳ trọng yếu với chúng cho ngươi. Nếu ta không lầm,
trong Hỏa lân bảo y không chỉ có cấm chế cảm ứng khí tức của người, có cả
Thiên niên ti. Ngươi tra xét lại hai ống tay áo đi.”
“Cái gì!” Ngụy Tác mặt mày khó coi tìm kỹ trong Hỏa lân bảo y.
Quả nhiên, trong ống tay áo trái, gã phát hiện một đạo lục sắc hoa quang mờ
mờ, trong tay áo trái có mấy sợi tơ trắng.
Mấy sợi tơ trắng này đều ẩn tàng trong chất liệu của Hỏa lân bảo y, không tìm
kỹ không thể phát hiện.
Ngụy Tác thận trọng nhổ hết mấy sợi tơ ra, mà không hề động dụng một chút chân
nguyên nào.
Tổng cộng có bảy sợi, đều dài chừng một thước.
Thiên niên ti, tên nghe không tệ nhưng sự thực là một loại pháp khí độc ác do
Bạch Khô môn lợi dụng tóc của thiên niên lão thi luyện chế thành, một khi có
tu sĩ dồn chân nguyên vào thì sẽ hội tự động chui vào thể nội người đó, thuận
theo huyết mạch đâm vào tâm mạch. Sau một canh giờ là phát tác. Pháp khí này
rất chắc chắn, trừ phi có tu vi Phân niệm kỳ tứ ngũ trọng, bằng không không
thể bài trừ Thiên niên ti đã nhập thể ra khỏi cơ thể hoặc chấn nát nó.
Vật này chỉ có Bạch Khô môn mới biết cách luyện chế, chuyên dụng để đặt vào
pháp khí của đối thủ, để bẫy người khác.
Nếu không có lục bào lão đầu nhắc nhở, Ngụy Tác chỉ cần sử dụng Hỏa lân bảo y
sẽ bất tri bất giác trúng Thiên niên ti, sau đó dù lấy được Địa hỏa tiên liên
thì cũng sẽ gục ngã.
“Chả trách Mặc lão đầu có toàn thứ độc ác, hóa ra là trưởng lão Bạch Khô môn!”
Hiện tại thân phận của Mặc lão quái đã sáng rõ với Ngụy Tác.
Thật ra cũng vì trước kia gã có tu vi quá thấp, cô lậu quả văn, Mặc lão quái
là trưởng lão nổi danh nhất của Bạch Khô môn, không chỉ hung ác có tiếng mà,
bố trí trận pháp cũng cực kỳ lợi hại, dù tu sĩ Phân niệm cảnh cũng e dè mấy
phần.
“Hiện tại ngươi có hai lựa chọn.” Ngụy Tác nhăn nhó thu bảy sợi Thiên niên ti
lại, lục bào lão đầu không rườm lời, nói luôn: “Một là dùng Phá cấm phù thử
phá giải cấm chế của Hỏa lân bảo y. Ta thấy cấm chế của Bạch Khô môn và của
Nguyệt Hoa tông khá giống nhau, Phá cấm phù bao hàm nhiều tông môn như thế, có
khả năng bao gồm cả cấm chế của Bạch Khô môn. Bất quá như thế chưa biết chừng
sẽ bị Mặc lão đầu cảm ứng được, hơn nữa lúc sử dụng Phá cấm phù rất có khả
năng bị Xích dực viêm ma nhận ra, chỉ chắc năm phần thôi. Hai là ngươi ném Hỏa
lân bảo y xuống địa hỏa nham tương trì, lão thái bà đó cho ngươi một viên lưu
hỏa châu, cứ kích phát hỏa linh chi khí phối hợp với Tiềm Ẩn quyết thì đến tám
phần không bị Xích dực viêm ma phát giác, Mặc lão đầu chưa biết chừng còn cho
rằng ngươi đã chết ở trong này. Ta thấy chúng mưu đồ việc này đã mười năm, sẽ
không đời nào chịu bỏ qua, nếu cho rằng ngươi đã chết ở đây, biết đâu chúng
lại xông vào dẫn dụ Xích dực viêm ma ra, cứ để hai bên lưỡng bại câu thương,
ngươi càng có cơ hội giữ mạng. Có cần linh giai Hỏa lân bảo y này không, nên
mạo hiểm hay không là tùy ngươi.”
“Nhĩ muội yêu!”
Ngụy Tác cực kỳ đau lòng.
Đó là linh giai pháp y thật sự công thủ toàn diện, tương đương với hai món
linh giai pháp bảo.
Không lọt vào tay gã đã đành, giờ lọt vào tay rồi lại mất đi thì thật quá đau
xót.
Nhưng ấm ức kêu to rồi gã vẫn lấy ra mấy vật như Lưu hỏa pháp châu được bọn
Kim bà bà cho, cẩn thận xem xét một hồi, xác định không bị bố trí thủ đoạn gì
mới nắm lấy Lưu hỏa pháp châu.
Chân nguyên được dồn vào, Lưu hỏa pháp châu đỏ sậm phát ra từng quầng sáng đỏ
rực chứa đầy hỏa linh khí tức bao trùm Ngụy Tác.
Ngụy Tác cảm giác toàn thân mát lạnh, nhiệt độ giảm hẳn, hỏa sát chi khí hoàn
toàn bị cách tuyệt.
Gã lập tức mặc ẩn hình pháp y lên mình, đoạn tiếp tục cất bước.
“Được!”
Được chừng hai mươi trượng, Ngụy Tác dừng lại, hít một hơi khí lạnh.
Động quật như một đại sảnh, diện tích đến mấy trăm trượng, phần lớn là nền đá
đen bốc khói, ở cuối là một địa hỏa dung nham trì rộng chừng trăm trượng
vuông.
Trong ao liên tục nổi lên bong bóng đỏ rực cỡ nắm tay, nổ tanh tách phát ra
hắc khí, đỉnh động quật cũng bị nhiệt lực kinh nhân nung đỏ, nham thạch tan
chảy nhỏ tí tách xuống rồi cứng lại, lư lửng như nhũ đá, hình thành đủ loại
hình dạng kỳ kỳ quái quái.
Trong nham tương trì, còn có mấy cột hỏa hồng cự nham nhô lên, trên một khối
có nhiệt độ đủ nướng chín thịt người nào ngồi lên, có lục cấp trung giai đại
ca khiến Ngụy Tác rợn tóc gáy: Xích dực viêm ma đang nằm.
“Chà chà! Lục cấp yêu thú quả nhiên hơn xa yêu thú cấp thấp.” Lục bào lão đầu
tựa hồ cũng lần đầu tiên thấy yêu thú này, lên tiếng cảm thán trong tai gã.
Ngoại hình Xích dực viêm ma không lớn, trông như một con chó lười nhác đang
năm, đầu và tứ chi vừa giống sói vừa giống chó.
Toàn thân nó như được nhiều khối hỏa hồng nham thạch nứt nẻ tụ lại, mỗi vết
nứt đều rực hồng quang, hỏa quang phiêu tán, cơ hồ trong thân thể là nham
tương lưu động. Đầu nó mọc lên hai cái sừng trâu cực lớn, trông cực kỳ ghê
rợn.
Ngoài ra, nhìn từ xa Xích dực viêm ma không chỉ không có mắt và tai, cả mũi
cũng không có, chỉ có cái miệng lớn liên tục phun ra hắc sắc hỏa quang.
Hỏa linh chi khí trên lưng nó ngưng thành một đôi hỏa dực phát quang, uy mãnh
cực độ.
Ngụy Tác thở phào vì lục cấp đại ca trông uy mãnh cực độ đó không phát hiện ra
gã, chỉ có cái đuôi ve vẩy, uể oải nằm một chỗ.
Ngụy Tác nhìn quanh.
Gã thấy trong nham tương trì phía trước tảng đá Xích dực viêm ma nằm có một
đóa sen lớn cỡ miệng bát đỏ rực, nổi chìm theo nham tương dập dềnh, phát ra
hỏa linh chi khí kinh nhân.
“Chả trách mấy lão quái đó trù tính lâu như vậy, đóa Địa hỏa tiên liên này đã
là lục phẩm.” Lục bào lão đầu đột nhiên buột miệng.
“Lục phẩm là ý gì?”
“Địa hỏa tiên liên khác Huyền minh tiên liên, Huyền minh tiên liên mọc ra đã
có bảy cánh, càng lâu năm thì màu càng sẫm. Địa hỏa tiên liên thì khác, mọc ra
chỉ có ba cánh, thuộc hàng tam phẩm, mỗi hai trăm năm mọc thêm một cánh, hiện
tại đóa Địa hỏa tiên liên này đã có sáu cánh nên được coi là lục phẩm, ít nhất
cũng sáu bảy trăm năm, lục phẩm Địa hỏa tiên liên này chỉ cần một cánh cũng đủ
để tu sĩ hình thành hỏa linh căn.”
Ngụy Tác gật đầu, nhìn quanh một lượt, thấy ở gần vách đá phía trái có một di
hài tu sĩ mặc huyền thiết trường sam đang nằm yên tĩnh.
Huyền thiết trường sam không rõ cùng chất liệu gì luyện chế thành, bị hỏa lực
kinh nhân như thế thiêu đốt, bề ngoài di hài đã bị bụi xám đóng kín huyền
thiết trường sam vẫn lấp lánh quang hoa, không nhiễm một hạt bụi, tựa hồ có
linh lực đặc biệt ngăn bụi lại, thoáng trông là biết không phải phàm phẩm.
Eo di hài hơi phồng lên, bên trong còn có quang hoa nhàn nhạt, tựa hồ có cả
nạp bảo nang.
Ngụy Tác hơi trầm ngâm một chốc, nhưng không xem kỹ mọi thứ mà nhìn quanh tìm
chỗ ẩn thân.
Thoáng sau, Ngụy Tác hai chân mềm nhũn từ từ đi về phía Xích dực viêm ma, đến
bên nham tương trì thì vô thanh vô tức bỏ Hỏa lân bảo y ra, ném xuống nham
tương trì rồi nhìn vị lục giai đại ca vẫn chưa phát giác một lần nữa, chầm
chậm vòng ra hai khối đá kỳ hình quái trạng phía sau nó để ẩn thân.
Hỏa lân bảo y tương đương mới hai linh giai pháp bảo lập lờ một lúc trong nham
tương rồi từ từ chìm xuống.