Thông Thiên Chi Lộ

Chương 134: Được cả cá lẫn tay gấu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Không có trí khôn?

Dù Diệt tiên đằng không có trí khôn, Ngụy Tác cũng sợ chết được.

Phòng ngự tương đương với lục cấp trung giai yêu thú, dù hai món linh giai
pháp bảo công kích của Ngụy Tác cũng không cắt đứt được một sợi Diệt tiên
đằng.

Đi lòng vòng hồi lâu, Ngụy Tác khó khăn lắm mới đến được một chỗ chỉ mọc một
cây Diệt tiên đằng, hơn nữa cây Diệt tiên đằng mọc khá thấp, dù Thanh hoàng hồ
lô vô dụng thì gã vẫn kịp thoát được phạm vi bao trùm của Diệt tiên đằng.

Lấy Thanh hoàng hồ lô từ bảo nang trung ra, dồn chân nguyên vào, linh khí xanh
biếc bao kín lấy gã.

Ngụy Tác thận trọng đến gần Diệt tiên đằng.

Khiến gã hớn hở vì đến tận trước nhanh Diệt tiên đằng rồi đi quanh hai vòng mà
nó không có bất kỳ phản ứng nào.

“Oa ha ha ha! Được! Quả nhiên được, có thể vào hái Tử hồ hoa rồi! Trong đó
chắc không có yêu thú, nếu có thì Diệt tiên đằng sẽ tự động công kích.” Lục
bào lão đầu hưng phấn vang lên trong tai gã.

Ngụy Tác thử đi vào mấy bước, đi vòng quanh cây Diệt tiên đằng cỏ vẻ rất già,
thân to như thùng nước, dài mấy chục trượng, xem dây leo uy mãnh này có phản
gì không, thấy nó không có gì bất thường, gã mới yên tâm đi vào trong cốc.

Sơn cốc này chỉ lớn bằng nửa khe núi lúc trước, vì chỗ nào cũng có thạch trụ
và Diệt tiên đằng nên bên trong trông như mê cung.

Càng vào trong, Diệt tiên đằng sinh trưởng càng nhiều, Ngụy Tác tính rằng ít
nhất phải có đến hơn nghìn nhánh.

Một cây Diệt tiên đằng tương đương với một con lục cấp trung giai yêu thú, cả
nghìn cây cũng ngang với hơn nghìn con lục cấp yêu thú, không có ất mộc linh
khí pháp bảo như Thanh hoàng hồ lô, dù môn phái như Thiên Nhất môn cũng không
vào nổi.

“Lão đầu, Diệt tiên đằng lợi hại như thế, vì sao chỉ sinh trưởng ở đây mà
không mọc khắp Di Thiên cốc?” Ngụy Tác vừa tìm kỹ vừa hỏi lục bào lão đầu.

“Thấy cây Diệt tiên đằng ở bên phải không?” Giọng lục bào lão đầu lại vang
trong tai gã, “Diệt tiên đằng có hai phương thức phồn thực, một là cành gãy
rơi xuống đất, rất có khả năng sẽ mọc rễ thành cây mới, phương thức nữa là tự
nhiên sinh trưởng đến mức nhất định thì cành nhánh sẽ rơi xuống, mọc thành cây
Diệt tiên đằng mới. Bất quá chu kỳ này là ba trăm năm, một cây Diệt tiên đằng
sinh trưởng được ba trăm năm mới phồn thực ra một cây mới.”

Ngụy Tác nghe lục bào lão đầu nói thì nhìn sang mé trái cây Diệt tiên đằng,
quả nhiên thấy một cành đỏ sậm đã thò ra mầm, hơn nữa rễ của cành nhánh này đã
mọc ra, sắp rơi xuống rồi.

Gã hơi trầm ngâm một chốc, không hỏi thêm mà tiếp tục tìm kiếm.

Ở gần giữa sơn cốc, càng lúc càng nhiều thạch trụ to lớn.

Trong đó có bốn năm cây trụ tụ lại, tạo thành một nơi như thạch thất.

Bên dưới một cây trụ có năm đóa tử sắc kỳ hoa lớn cỡ cái bát.

Trên cánh năm đóa kỳ hoa này đều có lông tơ mịn màng, hơi co lại, trông như
một con hồ ly nhỏ lông tím cuộn mình trong đó, cuống hoa màu vàng sáng, trong
khung cảnh u tối này khiến người ta sáng mắt ngắm nhìn.

Không cần lục bào lão đầu nhắc nhở, Ngụy Tác nhìn thấy năm đóa ký hoa liền
biết đấy là mục tiêu lớn nhất chuyến này của gã: Tử hồ hoa.

Gã kinh hỉ cực độ vì Tử hồ hoa không phải một hai cọng mà tới năm cọng!

Cộng hiệu lớn nhất của Tử hồ hoa là khu trừ tạp chất bất lợi trong thể nội tu
sĩ, dẹp bỏ kháng dược tính, ở bất kỳ giao đoạn nào, tu sĩ cũng có thể sử dụng,
linh dược thế này với tu sĩ quả thật càng nhiều càng tốt.

“A! Phát đạt rồi! A, có tới năm nhánh! Ngụy Tác, ngươi đúng là may mắn!” Lục
bào lão đầu cũng điên cuồng kêu réo.

Ngụy Tác hớn hở bước nhanh đến trước năm đóa Tử hồ hoa ngắm nghía.

Có bốn đóa Tử hồ hoa đã tím sẫm, màu sắc cực thuần, đóa còn lại nhỏ hơn, cánh
thoáng ánh xanh.

“Bốn nhánh Tử hồ hoa này ít nhất cũng năm trăm năm trở lên, đã triệt để thành
thục, nhánh nhỏ chỉ mới hơn một trăm năm, còn mấy chục năm nữa mới hoàn toàn
thành thục.” Lục bào lão đầu tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Ngụy Tác: “Nếu hái
bây giờ, nhánh Tử hồ hoa chưa thành thục này cũng có một nửa dược lực, hái hay
không là tùy ngươi.”

“Có thể di thực không nhỉ?” Ngụy Tác hơi trù trừ rồi hỏi.

“Di thực đương nhiên khả dĩ, còn phải xem ngươi có thủ đoạn đó không đã.” Lục
bào lão đầu đáp ngay: “Đằng nào ta cũng không biết cách chăm sóc Tử hồ hoa,
Thiên Huyền đại lục vị tất có ai biết thủ đoạn này, bằng không Tử hồ hoa không
được các đại môn phái coi là bảo bối nữa.”

Ngụy Tác gật đầu, đột nhiên hỏi, “Ngươi có biết phương pháp di thực Diệt tiên
đằng không?”

“Việc đó không khó, Diệt tiên đằng chỉ cần đất bình thường phối hợp với phổ
thông linh đơn là có thể sinh trưởng, năm xưa Thiên Mẫu tông coi thứ quỷ quái
này là vật phòng ngự sơn môn nên có gì bí mật đâu.” Lục bào lão đầu nói: “Quan
trọng là vật này vừa rời mặt đất là tan hết linh khí trong tích tắc, dù ngươi
đào cả rễ mà không trồng ngay thì cũng sẽ khô héo, cành gãy cũng vậy, nên
nhiều tông môn biết Diệt tiên đằng của Thiên Mẫu tông lợi hại, nhưng không
phái nào định lấy trộm về trồng, một là vì Thiên Mẫu tông có tuần sơn đệ tử có
thuật pháp thôi động Diệt tiên đằng, hơn nữa là bẻ một cành cũng phải trồng
ngay, có khác gì giúp Thiên Mẫu tông phồn thực Diệt tiên đằng không?”

Ngụy Tác gật đầu, lấy một con dao bạc từ nạp bảo nang ra rồi ngồi xuống, cực
kỳ cẩn thận men theo gốc, cắt bốn nhánh Tử hồ hoa duyên đã thành thục.

Gã không động đến đóa Tử hồ hoa chưa trưởng thành hẳn.

Gã lại cẩn thận bưng một tảng đá đến dựa vào thạch trụ phía trên Tử hồ hoa,
che kín nó, tạo cho Tử hồ hoa đáp một gian thạch thất kín đáo.

Di Thiên cốc luôn có ngũ sắc độc chướng bao trùm, Tử hồ hoa cũng như tuyệt đại
đa số thực vật trong cốc, đều không cần thậm chí thị ghét dương quang. Nếu có
người vào cốc hoặc từ trên không tra xét cũng khó phát hiện Tử hồ hoa bị Ngụy
Tác ẩn tàng.

“Được lắm, ta còn tưởng tên ham tiền ngươi sẽ hủy hoại cả mầm cây cơ.” Hành
động của Ngụy Tác được lục bào lão đầu tán dương, “Để lại cũng tốt, mấy chục
năm nữa, tu vi của ngươi cao lên, quay lại lấy Tử hồ hoa đã thành thục để gột
rửa nhục thân, so với Tử hồ hoa còn non này thì hơn nhiều.”

“Ngươi định làm gì?!” Lục bào lão đầu chưa kịp nói xong lại xé rên.

Ngụy Tác đến chỗ một nhánh Diệt tiên đằng nhỏ hơn ngón tay, có vẻ mới mọc rồi
cầm con dao bạc đào lên.

“Đào về chứ còn làm gì, sau này chưa biết chừng ta trưởng thành, biến thành
tán tu có thực lực mở động phủ, thì trồng nó xuống, lợi hại thế cơ mà, ngươi
biết cách trồng nó, chắc không đến nỗi đốt linh thạch như Bổ thiên đơn.” Ngụy
Tác vừa nói vừa đào.

Lục bào lão đầu rén lên: “Ngu xuẩn, không phải đã bảo cắt ra là khô ngay sao
hả, làm cách nào mang về được.”

“Không phải có Bảo nguyên ngọc hạp hả?” Ngụy Tác không ngẩng lên nói.

“Chà!” Đến lượt lục bào lão đầu như tỉnh ngộ kêu lên, “Sao ta không nghĩ ra
nhỉ.”

“Vì ngươi không thông minh lanh lợi như ta.” Ngụy Tác lấy ra Bảo nguyên ngọc
hạp, thận trọng dùng con dao bạc đào Diệt tiên đằng lên đặt vào.

Bảo nguyên ngọc hạp vừa hay đựng vừa một nhánh mầm Diệt tiên đằng, thả vào
trong Bảo nguyên ngọc hạp rồi thì Diệt tiên đằng quả nhiên vẫn tươi như được
trồng dưới đất.

“Ha ha!” Lục bào lão đầu không tranh cãi với Ngụy Tác là ai thông minh nữa mà
cười ha hả, “Ngụy Tác, lần này chúng ta phát rồi, bốn cọng Tử hồ hoa, cả Diệt
tiên đằng. Diệt tiên đằng phồn thực nhiều thì ngang với hộ sơn pháp trận của
môn phái lớn!”

“Đi!”

Ngụy Tác thu Bảo nguyên ngọc hạp lại, đi ra ngoài cốc.

Hiện tại thu hoạch đã vượt xa mục tiêu, đối với Ngụy Tác mà nói, gã không muốn
ở lại Di Thiên cốc hung hiểm vạn phần nữa.

Chỉ cần thuận lợi về được Linh Nhạc thành, tu vi tiến cảnh của gã sẽ còn kinh
nhân hơn tuyệt đại đa số đệ tử tinh anh của các đại tông môn, thậm chí hơn cả
đệ tử tinh anh có linh căn thiên phú.

Một dải thanh khí từ trong sơn cốc như mê cung đầy Diệt tiên đằng từ từ đi ra.

Ra đến tận khu rừng ngoài cốc, Ngụy Tác mới thở phào, thu Thanh hoàng hồ lô
lại.

“Hắc hắc”, tích tắc gã định mặc ẩn hình pháp y thì tiếng cười âm u vang lên rõ
ràng trong tai.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận