Mỗi tia ngân bạch sắc nguyên khí không biết hơn nguyên khí Ngụy Tác gột từ
thiên long hài cốt ra bao nhiêu lần.
Cơ hồ mỗi ta ngân bạch sắc nguyên khí tan vào thể nội, Ngụy Tác đều nhận ra
lợi ích.
Tu vi lúc này cũng khiến gã có lợi, mỗi tia ngân bạch sắc nguyên khí đích xác
chỉ dùng hai chữ kinh nhân để hình dung.
Thấy gã không ngừng luyện hóa ngân bạch sắc nguyên khí, Thích Già Lam không
xuất thủ mà lạnh lùng nhìn.
“Đứng ngẩn ra làm gì, đánh đi. Đánh thêm mấy vạn mấy chục vạn lần thì pháp
thuẫn sẽ vỡ, ngươi sẽ có cơ hội.” Ngụy Tác vừa gột rửa vừa bảo Thích Già Lam.
“Ta thừa nhận ngươi giảo trá. Nhưng thi thể này tu vi cao hơn ta không biết
bao nhiêu lần, nhục thân ngưng tụ hơn cả tinh hạch, dù ta phá được một chút
cho ngươi nhưng ngươi không thể gột được nhiều nguyên khí.” Thích Già Lam mắt
ánh lên, bình tĩnh lại.
“Vốn với những sinh linh ti tiện như ngươi, ta không thừa lời, nhưng ngươi đã
thành công kích nộ ta, nên ta không để ngươi đắc ý.” Bình tĩnh liếc Ngụy Tác
và nữ vực ngoại thiên ma đoạn y nói tiếp, “Ta sẽ quay lại, cứ hỏi Cổ Ti Lệ xem
lúc ta đưa tộc nhân đến thì thế nào.”
Nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma run như cầy sấy.
“…” Ngụy Tác há miệng, nhưng không kịp nói gì, hư không rung lên, Thích Già
Lam xuất hiện cách đó mấy trăm dặm.
“Nói thật đi, trừ Thích Già Lam thì các vực ngoại thiên ma lợi hại hơn các
ngươi có bao nhiêu?” Thấy Thích Già Lam đi, Linh Lung Thiên nhe răng hỏi hai
vực ngoại thiên ma đang hoảng sợ.
“Bọn ta chỉ biết hai mươi ba người.” Nữ vực ngoại thiên há miệng mấy lần mới
nói xong.
“Hai ngươi!” Ngụy Tác vốn định mắng với theo Thích Già Lam độn quang khuất
bóng, nhưng đối phương không cho gã cơ hội nói khiến gã không vui, giờ nghe nữ
vực ngoại thiên ma nói thế thì ấm ức, “Cổ Ti Lệ, lúc trước ngươi nói với ta có
câu nào thật không?”
“Đại khái nửa thật nửa giả.” Cổ Ti Lệ ré lên, “Nhưng từ giờ câu nào cũng
thật!”
“Trong số đó, trừ Thích Già Lam ra thì tu vi thế nào?” Ngụy Tác gần như tắt
tiếng, lúc trước bức ả đến thế mà còn nói dối. Nhưng từ lúc đến Phong Bạo thì
Cổ Ti Lệ có lẽ không nói dối, không thì đầu óc ả có vấn đề.
“Có bảy người tương đương với tu vi Chân tiên lưỡng trọng, còn lại đều Chân
tiên tam trọng.”
“Hình như ngươi hiểu rõ phẩm gia của tu sĩ bọn ta.” Tuy Ngụy Tác biết Cổ Ti Lệ
và nam vực ngoại thiên ma đã ở chung con thuyền với mình, nói là thật nhưng
nghe vậy thì gã vẫn bực mình. Trước kia ả chỉ bảo ít nhất có chiến lực gấp mấy
lần gì đó chứ không rõ, xem ra điển tịch quả nhiên không sai, vực ngoại thiên
ma quá giảo trá. Tố chất này mà đặt vào tán tu giao dịch tập thị của Linh Nhạc
thành năm xưa sẽ là gian thương tuyệt đỉnh. Câu nào cũng dối trá tất dễ bị
nhận ra còn nửa thật nửa giả mới dễ khiến người ta mắc hỡm.
“Chúng ta chết chắc rồi!” Hai kẻ đầu óc giản đơn nhìn nhau, dị khẩu đồng
thanh, “Rõ ràng y tìm người đối phó chúng ta!”
“…” Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi phát hoảng, cùng nhìn Ngụy Tác.
Cả hai kẻ đầu óc giản đơn cũng nhận ra thì tình thế quá rõ ràng.
“Nha tích lưu…!” Nam vực ngoại thiên ma liên tục kêu lên.
“Y kêu gì?” Ngụy Tác hỏi nữ vực ngoại thiên ma.
“Phu quân của ta nói là… chết chắc.” Nữ vực ngoại thiên ma do dự rồi nói
thật.
“Hừ, nói cũng không biết nói, chết thì thôi.” Ngụy Tác suýt hộc máu, tưởng nam
vực ngoại thiên ma có cách gì, gã đầy hi vọng, kết quả lại bảo chết chắc.
“Đừng!” Thấy trán gã nổi gân xanh, chỉ muốn bóp chết tử nam vực ngoại thiên
ma, Cổ Ti Lệ ré lên, “Chúng ta còn cơ hội!”
“Cơ hội? Ngươi lại gạt ta hả?” Ngụy Tác chỉ vào nam vực ngoại thiên ma, “Xem
kìa, chồng ngươi còn không tin.”
“…” Nữ vực ngoại thiên ma muốn khóc, vì nam vực ngoại thiên ma cũng ngây ra,
có vẻ không tin.
“Ta không nói dối. Bọn ta chỉ biết hai mươi mấy danh tộc nhân lợi hại hơn,
bình thường đều phân tán tại các cứ điểm trong không vực, muốn tìm họ cũng
không dễ.” Nữ vực ngoại thiên ma kêu lên, “Thích Già Lam đại nhân tất nhận ra
thực lực bọn ta, biết phải mang theo sáu, bảy tộc nhân như thế. Vì mình các hạ
có thể cầm chân y mà y không làm gì được, muốn tụ tập sáu, bảy tộc nhân như
thế nhanh nhất cũng mười mấy ngày! Ít nhất chúng ta có ngần ấy thời gian tính
cách.”
“Xem ra ngươi không nói dối.” Ngụy Tác nhìn nam vực ngoại thiên ma, nhíu mày
nói. Cổ Ti Lệ nói thì y hơi biến sắc, chứng tỏ ả không nói sai.
“Ta không nói dối!” Cổ Ti Lệ bật khóc.
“Nếu mười mấy ngày thì chúng ta quả còn cơ hội.” Ngụy Tác lại nhổ cánh tay cho
nam vực ngoại thiên ma rồi bảo bọn Linh Lung Thiên và Vu thần nữ.
Nam vực ngoại thiên ma trợn mắt, như vui quá mà ngất đi.
“Cương nha muội, mười mấy ngày nữa ngươi có thể đối phó được vực ngoại thiên
ma chiến lực Chân tiên tam trọng không?” Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên.
“Ngươi định dừng lại đây tu luyện? Ta thấy cơ hội không lớn.” Linh Lung Thiên
nhướng mày, tựa hồ hiểu dụng ý, “Tối đa chỉ đối phó được một.”
“Mỗ dù đột phá nhất lưỡng trọng tu vi, tối đa cũng chỉ ngang với Thích Già,
bất quá Vũ Tinh có pháp y ngăn được đối thủ xung kích thì có thể hiệp trợ mỗ
đối phó Thích Già Lam. Nếu mỗ luyện chế cho A Vu nghìn bộ Thiên nguyệt luân
phi kiếm thì chỉ cần nàng đột phá chân tiên, đối phó Chân tiên tam trọng cũng
được. Hàn Vi Vi có thể đấu với một tên.” Ngụy Tác co ngón tay tính, “Như thế
chúng ta có thể đối phó Thích Già Lam cộng bốn đối thủ Chân tiên tam trọng.
Nếu y chỉ mang theo sáu, bảy vực ngoại thiên ma như thế thì chúng ta có cơ
hội.”
“Vi Vi?” Bọn Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi đều nhìn Hàn Vi Vi.
Vu thần nữ và Nam Cung Vũ Tinh đối phó được đối thủ Chân tiên tam trọng thì họ
còn hiểu chứ bảo Hàn Vi Vi có thể thì hơi khó chấp nhận.
“Khụ… Khụ…” Ngụy Tác ho khan.
Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi đỏ mặt hiểu ra.
Huyền sát quỷ trảo của gã đã vượt tiên giai uy năng, e hàn đơn của Hàn Vi Vi
cũng không kém tiên giai bao nhiêu.
Hàn Vi Vi chỉ Kim đơn tứ trọng sơ kỳ, chưa đạt thần huyền, từ Kim đơn tứ trọng
đến Kim đơn ngũ trọng, Kim đơn ngũ trọng đến thần huyền, thể nội sẽ hóa sinh
biết bao nhiêu nguyên âm nguyên khí.
Hàn Vi Vi đột phá đến Thần huyền tam, tứ trọng thì uy năng hàn đơn sẽ uy hiếp
được Chân tiên lưỡng trọng tam trọng, tu vi khẳng định không đáng cho đối thủ
để ý, hàn đơn hoàn toàn có thể để đánh lén, phối hợp với người khác tất diệt
một đối thủ lợi hại không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là uy năng Huyền sát quỷ trảo tăng tiến nhiều, với Ngụy Tác sẽ
càng có tác dụng kinh nhân.
Hàn Vi Vi hiểu ra sau cùng, mặt đỏ hơn gấc, không dám ngẩng lên.
Trưởng Tôn Tiểu Như cũng đỏ mặt, nhìn Ngụy Tác càng sùng bái. Tai họa ngút
trời mà gã chỉ vài câu là đã có thay đổi, dù dùng Thanh Vũ đế liên giải quyết
Vũ Gia Ưng hoặc Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng “pháp thuẫn” đấu với Thích
Già Lam đều bất ngờ, nhất cử định càn khôn.
“Lưỡng vị huynh đệ, có thể hái giúp bọn mỗ linh dược đề thăng tu vi trong
Phong Bạo đảo này không, lần này trông vào hai vị!” Ai nấy tròn mắt vì Ngụy
Tác vừa vô cùng anh hùng khí khái, xoay người là muốn khóc mà không có nước
mắt, như gian thương kêu lên với hai Hoang thần nô.
“…” Trưởng Tôn Tiểu Như hiểu ra, kế hoạch của gã nghe có vẻ ổn nhưng quan
trọng là họ dù có linh dược hái từ Hoang tộc linh viên nhưng đại bộ phận đô
cần linh dược khác phối hợp mới có thể luyện hóa hay luyện chế linh đơn, những
thứ có thể trực tiếp luyện hóa thì đã luyện hóa tại Phù đồ rồi.
Hàn Vi Vi mới Kim đơn tứ trọng, Vu thần nữ đã Thần huyền ngũ trọng… nghe có
vẻ hay nhưng quan trọng là làm cách nào để Hàn Vi Vi và Vu thần nữ đề thăng tu
vi nhanh?
Qua năng lực của hai Hoang thần nô thì thành hay không phải trông vào họ.