Trong màn đêm, Ngụy Tác tiếp tục đến gần Di Thiên cốc.
Rất nhanh, gã chỉ còn cách rìa nơi bình thường vẫn bị ngũ sắc độc chướng bao
trùm không đầy năm mươi trượng.
Trước mắt lặng ngắt nhưng gã đột nhiên dừng lại.
Trong bụi cây cách gã không xa chất một đống bạch sắc khô lâu đầu bắt mắt,
phía trên tùy ý cắm một tấm bài bằng gỗ.
“Không được mời thì đừng vào!”
Mấy chữ này đỏ rưc, như dùng máu viết lên.
Nhìn rõ đống bạch sắc khô lâu và mộc bài, Ngụy Tác đành hậm hực rủa thầm rồi
vòng về phía nam, tìm lối khác vào cốc.
Gã vừa đi được một tuần hương, một đại hán mặc mãng văn hắc bào xuất hiện tại
chỗ gã đứng lúc trước.
Đại hán ngoài ba mươi tuổi, mặt mũi âm độc này cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh
nhất trọng, hơn nữa cũng như gã, vòng liên qua mấy chỗ có thể an toàn vào
trong, nhưng đều bị đại tông môn phong tỏa.
Hiện tại thấy đống bạch sắc khô lâu và mộc bài, đại hán tức thì nổi giận, hừ
một tiếng âm lạnh cực độ, “Thế nào, Thiên Nhất môn bá chiếm một chỗ đã đành,
cả môn phái như Bạch Khô môn cũng định chia chác Di Thiên cốc hả?”
Đoạn đại hán mặt mày giận dữ đó vẫn tiếp tục lên đường.
Thâm nhập chừng sáu, bảy mươi trượng, lọt vào phạm vi bình thường vẫn có ngũ
sắc độc chướng bao phủ, coi như đã thật sự vào trong Di Thiên cốc, thì đột
nhiên trong phạm vi hai, ba chục trượng quanh đại hán dấy lên từng làn bạch
khí, toàn bộ ngưng thành bạch sắc cốt nhận, chém xuống rợp trời.
“Bạch khô thiên nhận trận! Lẽ nào…” Đại hán đang giận dữ đột nhiên trở nê
kinh hãi cực độ, phát ra kim sắc quang tráo, đoạn cuống quít tế xuất một tấm
Huyền thiết thuẫn Và Tử đồng thuẫn, rời nhanh khỏi Di Thiên cốc.
Nhưng khắp trời toàn bạch sắc cốt nhận tấn công, y cơ hồ không di động nổi.
Kim sắc quang tráo nhanh chóng hao hết y năng, vỡ vụn tan tành.
“Chát, chát, chát!”
Cốt nhận chém và hai tấm pháp thuẫn, phát ra tiếng nổ đùng đục, đại hán liên
tục vong hai tay thi triển từng cây thanh sắc cự mộc, cố gắng đón đỡ cốt nhận,
đồng thời kêu to van xin, “Tại hạ không biết Mặc trưởng lão ở đây nên mạo
phạm, mong Mặc trưởng lão nhón tay tha mạng cho tiểu nhân!”
Nhưng cứ hô liên tục mà chung quang từ cốt nhất ra không còn ai để ý.
Thoáng sau, hai tấm pháp thuẫn chặn trước mặt y bị phá, y đem theo ánh mắt
tuyệt vọng, bị cốt nhận giết chết tại chỗ.
Ngụy Tác không rõ rằng quyết định đi vòng đã cứu gã một mạng.
Lúc này gã đứng trong một đống đá ở phía nam lối vào vùng bị Bạch Khô môn
chiếm cứ.
Đối với tu sĩ khác thì này không dễ qua được.
Phía trước đống đá, bên ngoài Di Thiên bình thường vẫn bị ngũ sắc độc chướng
bao trùm là những đầm lầy lớn nhỏ đủ cả, trong đó mọc lên không ít thực vật kỳ
quái.
Trước chỗ Ngụy Tác đứng, trên một bãi đất còn khá khô ráo, còn nằm một thi thể
hắc sắc cự thử tựa hồ chết đã lâu, lông da cũng đã rữa nát.
Nhưng bốn ngọn trảo của hắc sắc cự thử còn lấp lánh như ngọc thạch, bóng loáng
như mới, bụi cát chưa vương vào, rõ ràng nó mới chết chưa lâu.
Ngụy Tác quan sát một chốc, lùi vào trong vạt rừng rậm cạnh đó rồi hiện thân
nhanh chóng, xách một con nham xà bình thường vừa bị gã giải quyết ném mạnh
vào chỗ hắc sắc cự thử.
Trên không trung cách hắc sắc cự thử mấy trượng, thân thể nham xà bốc lên khói
xanh rồi nhanh chóng rữa nát, rơi xuống đất đã biến thành một bộ xương trắng.
“Chỗ này quả nhiên có Hủ cực thần quang, Hủ cực thần quang nghe nói là do
thượng cổ đại năng giao thủ, hủy thiên diệt địa, được sao trời rơi xuống mang
theo. Nhìn kỹ thì vẫn nhận ra manh mối.” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong
tai gã, “Bất quá ngươi có Đào thần ngọc, vào theo lối này chắc không thành vấn
đề.”
Ngụy Tác gật đầu, trong rừng núi thường có sương phớt qua, Hủ cực thần quang
bình thường vô hình còn xuất hiện quang ảnh như ánh nước, còn ở đây gần như
không thể tìm được.
Lấy Đào thần ngọc của điếm viên tai dài cho, Ngụy Tác thận trọng đi và Di
Thiên cốc.
Quả nhiên, trong vòng mười trượng quanh Ngụy Tác, Hủ cực thần quang bao trùm
khu vực này chợt tan biến, gã ung dung đi vào đầm lầy.
Gã không hơi đâu để ý đến con chuột đã rữa nát.
Phệ cốt thử chỉ là nhị cấp trung giai yêu thú, tan nát thế này cũng không còn
giá trị bao nhiêu.
“Ở kia có một cọng Hủ cốt liên, có thể dùng để luyện chế đơn độc, giá trị đại
khái ba mươi viên hạ phẩm linh thạch tả hữu.”
“Trong đầm lầy bên trái có một gốc Hắc ma hành, giá trị hai mươi viên hạ phẩm
linh thạch.”
Vào rìa Di Thiên cốc, Ngụy Tác vừa thận trọng cất bước vừa quan sát tình hình
chung quanh, lục bào lão đầu cũng quan sát xem có thứ gì giá trị quanh đó
không.
Gã không nóng lòng, lại có những linh dược tuy giá trị không cao, dù không
mang đi bán thì sau này có thể sẽ dùng đến, nên theo lời lục bào lão đầu nhắc
nhở, gã thận trọng hái hết số linh dược cho vào hắc sắc nạp bảo nang.
Bán một cái nạp bảo nang, giờ gã còn hai cái khác, một vàng một đen.
Hiện tại hoàng sắc nạp bảo nang đựng toàn linh thạch và pháp khí gã có thể sử
dụng bất cứ lúc nào, còn hắc sắc nạp bảo nang là vật gã dùng để đựng những thứ
lấy được trong chuyến đến Di Thiên cốc này, như thế lúc về kiểm kê lại cũng dễ
dàng.
Mỗi lần phỏng kín là mười năm, mở ra lại nguy cơ trùng trùng, Di Thiên cốc quả
nhiên danh bất hư truyền, số lượng các loại linh dược vượt xa bất kỳ địa
phương nào gã từng tới. Chả trách có những tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng, cũng
đến Di Thiên cốc thử vận may.
Đi qua đầm lầy mấy dặm, đã hái được linh dược trị hơn hơn một trăm bảy mươi
viên hạ phẩm linh thạch.
Mục đích lớn nhất chuyến này là Tử hồ hoa, nên đi qua đầm lầy nặng mùi đó,
Ngụy Tác vào sâu hơn trong Di Thiên cốc, từ từ dạt về phía đông.
…
Một lão giả mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng trên đỉnh một tảng đá đột nhiên thò
ra trong Di Thiên cốc.
Nhìn từ xa, lão giả có phần gầy gò đó tựa hồ là trưởng lão họ Bạch của Nguyệt
Hoa tông.
Linh Nhạc thành Thiên Nhất môn, Thất Tinh thành Tụ Tinh tông, Đông Dao thắng
địa, Lạc Nguyệt thành Nguyệt Hoa tông, là mấy tông môn có thế lực nhất trong
mấy thành thị gần đây.
Đến gần mới phát giác lão giả không phải là trưởng lão Chu thiên cảnh ngũ
trọng họ Bạch của Nguyệt Hoa tông. Pháp y trên mình lão trong như dùng toàn
các đốt xương trắng xuyên lại với nhau, bạch khí liễu nhiễu, cực kỳ ghê rợn.
Diện mạo của lão cực kỳ âm trầm, mũi chim ưng khoằm khoằm, lưỡng quyền nhô
cao, trông như trên mặt không có thịt, không chỉ dấy lên một tầng hắc khí,
trong mắt cũng như có hắc sắc quỷ hỏa nhấp nháy, xem ra công pháp tu luyện
thập phần quỷ dị.
“Di Thiên cốc này không phải là Linh Nhạc thành, Thiên Nhất môn các ngươi muốn
độc chiếm nơi này cũng không làm được.”
Ngồi im lặng một chốc, lão đầu mũi khoằm mặt mũi âm trầm cực độ lẩm bẩm rồi
liên tục búng tay, bắn một viên bạch sắc pháp châu vào khu rừng gần đó.
Không lâu sau, trong núi vốn còn trong trẻo chợt bừng lên bạch sắc mê vụ.
Cười lạnh với vẻ vừa ý, lão giả chợt lướt đi, như con quạ hòa vào núi rừng,
thoáng sau đã khuất bóng.
“Sao lại đột nhiên có sương mù nhỉ?”
Ngụy Tác tất nhiên không hiểu gì những việc trên.
Gã đứng trước một gốc cây cổ thụ có quả rất đặc biệt, nhìn hai thi thể tu sĩ
trong đống đá ngổn ngang trước mặt.
Tử trạng của hai tu sĩ này thập phần thảm liệt, ngực người mặc thanh sắc pháp
bào thủng một lỗ lớn, cơ hồ bị thuật pháp nào đó trực tiếp đánh nát làm hai
mảnh. Tu sĩ cao lớn mặc áo giáp đỏ rực, trừ mặt bị tước đi một mảng thịt lớn
thì trên mình cũng lỗ chỗ vết máu.
Nhìn vào, cạnh đó trừ vài dấu vết thuật pháp oanh kích còn mấy mảnh pháp thuẫn
bị thủng lỗ chỗ và bị đánh vỡ tan.
Tấm thuẫn bị đánh vỡ cũng là bán linh giai Huyền quy thuẫn gã từng sử dụng,
tấm còn lại không rõ dùng xương yêu thú nào đó luyện thành.
Pháp y của hai tu sĩ đều bị lật lên, hoàn toàn trống rỗng, hình như linh thạch
đại đã bị lục sạch.
Ngụy Tác quan sát một lúc, chạm vào ngực tu sĩ cao lớn mặc áp giáp da đỏ rực,
đột nhiên ánh mắt lạnh lại, nhanh chóng lấy ra Phệ linh thuẫn rực bạch sắc hỏa
quang, đồng thời nhanh chóng lùi vào khu rừng ở sau lưng.
Thân ảnh gã vừa tan biến trong rừng thì từ phía sau một tảng đá, một lục sam
thiếu niên đột nhiên hiện thân.
Pháp y của thiếu niên cho biết y là nội môn đệ tử của Nguyệt Hoa tông vốn tập
tại sơn cốc lúc trước.
Đệ tử Lạc Nguyệt thành Nguyệt Hoa tông do Bạch trưởng lão cầm đầu này vốn
không vào theo lối này nhưng y lại lần mò đến tận đây. Xem ra các đại môn phái
đều muốn độc chiếm một khu vực nhưng các môn phái khác đều coi thường, thậm
chí có đệ tử cố ý xông vào các khu vực đó, giao thủ với đệ tử của tông môn
chiếm giữ.
“Không ngờ ta nhất thời sơ ý, để y chạy mấy, tiếc tấm Phệ linh thuẫn quá.”
Nhìn theo hướng Ngụy Tác biến mất, thiếu niên Nguyệt Hoa tông đầy kiêu ngạo
này cười lạnh, “Bất quá y chỉ có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, trừ Phệ linh
thuẫn ra chắc chả có gì hay ho.”
Cười lạnh một tiếng, thiếu niên Nguyệt Hoa tông rút pháp khí từ ngực tu sĩ cao
lớn mặc áo giáp đỏ rực ra, rồi cũng đi về phía đông, tan biến vào trong màn
sương trắng.