“Ngươi cảm ứng được y ở đâu không?” Linh Lung Thiên rợn tóc gáy, biết Ngụy Tác
tuyệt đối không đùa.
“Cảm ứng được ta đã không thế.” Ngụy Tác không cần soi gương cũng biết mặt
mình khó coi hơn khóc.
Gã không rõ khí tức đó từ đâu, chỉ thấy có người ở xa lắc nhìn mình.
Cảm giác này quá đáng sợ.
Đối phương cách biệt quá xa thì gã mới có cảm giác này.
“A! Trong này còn Hoang tộc đại năng còn sống! Chạy mau!” Lục bào lão đầu lấy
lại hơi, kêu lên như phát cuồng, “chạy mau, chất ở đây thì không biết bao
nhiêu năm nữa ta mới được phát hiện.”
“Câm mồm! Muốn chạy cũng phải tìm truyền tống pháp trận mà chạy!” Ngụy Tác
rống lên với lục bào lão đầu.
“…” Lục bào lão đầu không kêu thành tiếng.
“A, tiểu tử, kêu cái gì, chán sống còn kéo theo ta…” Thoáng sau, lục bào lão
đầu ré lên.
“Hoang tộc ngu xuẩn định giở trò kia, ngươi xấu quá nên không dám ra hả, cứ ở
đó ăn phân hả. Kỳ thực ngươi mà ra ta sẽ cho một đống…” Ngụy Tác liên tục
dồn chân nguyên kêu lên, thanh âm liên tục vang vọng. Lúc gã còn là tiểu gian
thương tại Linh Nhạc thành đã thấy không biết bao nhiêu tán tu và gian thương
chửi bới, bao nhiêu câu khó nghe giờ tuôn ra hết.
“Ngươi làm gì hả?” Linh Lung Thiên thấy gã mắng xơi xơi, thao thao bất tuyệt,
lại biết không phải gã phát cuồng nên hỏi.
“Ta đang thử.” Ngụy Tác giải thích rồi hậm hực, khí sắc dễ chịu hơn.
“Hoang tộc ngu xuẩn không dám ra gặp ta, có bao nhiêu tay, ta bẻ hết, nhét vào
mông.”
“Ra đây, ta đánh cho mẹ ngươi không nhận ra. Không đúng, không thì gọi mẹ
ngươi ra, ta đánh cho ngươi không nhận ra mẹ cũng được!”
“…” Trong hư không đó, lam sắc thân ảnh giận run người khi Ngụy Tác bắt đầu
mắng, xem ra biết rõ nhất cử nhất động của gã nhưng giờ nghe gã nói ra câu đó
thì y không chịu nổi, đỉnh đầu rực khí diễm, khác nào không gian phong
bạo.”Tiểu tử, ngươi mắng ta đã đành, còn mắng cả mẹ ta! A! Ta sẽ khiến ngươi
muốn chết không được, muốn sống không xong!”
“Hoang tộc các ngươi sao xấu thế nhỉ, lẽ nào vì mẹ ngươi và nhện sinh ra
ngươi?” Ngụy Tác lại nó, khiến lam sắc thân ảnh giận run người, bốn cánh tay
co lại, cơ hồ ngất xỉu.
Bọn Ngụy Tác không biết. “Được rồi, phu quân.” Vu thần nữ cũng thấy gã thái
quá nên truyền âm.
“Chắc vậy.” Ngụy Tác gật đầu, ngừng mắng, thấy tất cả nhìn mình như nhìn biến
thái, gã xòe tay, “đừng nhìn mỗ, mỗ không muốn mắng nhưng vì tính mạng mà phải
thế.”
“Chết đi!” Linh Lung Thiên không thèm nói nhiều mà rít qua kẽ răng. Bất quá
Ngụy Tác thao thao bất tuyệt mắng một hồi thì sắc mặt Linh Lung Thiên và tất
cả dễ coi hơn nhiều.
“Cương nha muội, phạm vi Thiên vực chiến trường này cỡ nào?” Ngụy Tác ngoái
hỏi Linh Lung Thiên.
“Thiên vực chiến trường hình thành từ mấy vì sao va nhau, phạm vi ít nhất trên
nghìn vạn dặm.” Nói về việc nghiêm túc, Linh Lung Thiên không tranh hơi với
Ngụy Tác.
Dù gì gã cũng là tiểu gian thương Linh Nhạc thành quỷ kế đa đoan, đối diện
nguy cơ luôn thập phần lãnh tĩnh, nhiều khi nghe theo gã thì hơn.
“Nghìn vạn dặm? Lớn thế hả?” Hàn Vi Vi suýt ngất xỉu.
Đối với Ngụy Tác, trong vòng nghìn vạn dặm không có gì khiến gã ngạc nhiên.
Cửu thiên thái hư theo điển tịch thì mênh mông, giữa mỗi vì sao là không biết
bao nhiêu vạn dặm. Cửu thiên và thiên địa bọn gã quen là hai khái niệm, trong
không vực này nguyên khí ổn định như thế, gần như không có tinh thần xạ tuyến
và tinh thần nguyên khí thấu bắn xuống vì không vực quá lớn, có mấy vì sao vỡ
tỏa nguyên khí bao lấy, tuyệt đại đa số tinh thần nguyên khí bị cách tuyệt ở
ngoài. Hà huống không có không gian mấy trăm vạn dặm trở lên đã không thể
thành Thiên vực chiến trường, thượng cổ siêu cấp đại năng giao đấu là những
chỗ nhỏ không còn. Không có không gian cỡ đó, đế thiên hoặc thậm chí đại nhân
vật đế cấp sao dám thẳng tay.
Nghoẹo đầu ngẫm nghĩ, Ngụy Tác âu sầu, “Chỗ to thế này, Hoang tộc đó không rõ
trốn ở đâu, muốn tìm đâu có dễ, y bị ta lôi cả mẹ ra mắng, chắc đã trọng
thương, chỉ còn thoi thóp như Hoang tộc đại năng khác. Dù cánh tay cụt và y có
quan hệ gì không, nhưng suýt khống chế được ta thì Thần Lan vương Yến Bắc Quy
có khi đã bị y khống chế, phải tìm ra y mà giết mới xong.”
“A…” Ngụy Tác nói xong thì lam sắc thân ảnh trong hư không vốn tựa hồ vị gã
chọc giận chợt run lên.
“Đúng rồi, Trạm Đài Linh Lan, ngươi luyện công pháp từ Hoang tộc đoạn tí, vì
sao đối phương không khống chế ngươi?” Ngụy Tác tựa hồ nghĩ ra.
“Ngươi… ta thế này rồi mà ngươi còn định khống chế ta… hả!” Trạm Đài Linh
Lan kinh hãi đến khản giọng, nghe Ngụy Tác nói thế thì y lại như thổ huyết,
gào lên.
“Đúng, vô vị.” Ngụy Tác gãi đầu.
Hiện tại Trạm Đài Linh Lan không chỉ bị gã quay như chong chóng mà còn Bắc
Minh thần quân Diệp Tử Mị liên tục thi triển Phổ độ thần quang. Đối phương dù
khống chế Trạm Đài Linh Lan cũng vô dụng.
“Đi thôi, tìm theo hướng đó, Lệ cung chủ, hiện tại không cẩn thận là mất mạng,
để khiến Thiên vu linh miêu phấn chấn, phải xem có khí tức bọn Thiên Cửu thần
quân không. Chỉ cần phát hiện khí tức Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương là
chúng ta có thể tìm được vị trí của Hoang tộc đại năng đó. Lúc đó cần dùng
Thiên hải thần lan kính.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau rồi bảo chúng
nhân đi về một hướng, lại bảo Lệ Nhược Hải.
“Thiên vu linh miêu…” Lam sắc thân ảnh ở xa rùng mình.
“Không xong!” Chỉ vài tích tắc sau, lam sắc thân ảnh đột nhiên run lên, tựa hồ
cảm tri thấy thứ đáng sợ hơn Ngụy Tác, co tay lại ôm người, rực thổ sắc quang
hoa, thành cái kén lơ lửng trên không, không lộ ra mảy may nguyên khí và cảm
tri, cắt đứt liên hệ với ngoại giới.
…
Thiên vực chiến trường do mấy vì sao va nhau hình thành, không rõ có bao nhiêu
thiên ngoại vẫn thạch, có khối đến mấy nghìn dặm, vạn dặm, sinh thành cây cối,
sinh linh. Thậm chí quanh một số khối còn hình thành vũ vụ, lôi cương, như
thiên địa sơ khai trong truyền thuyết.
Ở đây rực rỡ đủ màu, nếu tìm tất có không ít nguyên liệu luyện khí tốt và cực
phẩm vẫn thiết tinh kim.
Thậm chí ở cấp như Ngụy Tác, nhìn những nơi tựa thiên địa sơ khai thì còn cảm
ngộ được nguyên khí pháp tắc.
Bất quá gã tìm ra Hoang tộc đại năng đó cũng sẽ bỏ chạy nên chỉ gom những thứ
hữu dụng còn lại không kén kỹ.
Gã thi triển Động Hư bộ pháp, cùng Lệ Nhược Hải đi đầu, liên tục vượt hư
không, tận lực khuếch đại phạm vi tìm kiếm, nhưng không cách bọn Vu thần nữ
quá một nghìn năm trăm dặm. Ở cự này mà có chuyện gì thì có thể dùng song tu
thuật pháp về cạnh Vu thần nữ ngay.
“À?”
Đột nhiên, Ngụy Tác dừng lại, ra hiệu cho bọn Vu thần nữ theo sát.
Bọn Vu thần nữ cách gã không đầy năm trăm dặm, bên trái phía trước Ngụy Tác là
hư không tối om, trong dải thổ hoàng sắc vẫn thạch có lam sắc quang hoa lóe
lên.
Phía sau lam sắc quang hoa có hai quang điểm bám theo, chỉ vì cách quá xa nên
không nhìn rõ màu độn quang.