Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1222: Thiên vực chiến trường

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Là truyền tống pháp trận? Thế mà chúng ta không nhận ra.”

“Thật ra là đâu?”

Thiên Cửu thần quân và Yến Bắc Quy cùng các Kim đơn tu sĩ Nghịch Hỏa minh tròn
mắt quan sát.

Họ đang ở một hòn đảo chừng bốn, năm mươi dặm, là một khối lam sắc tinh thạch!
Trên “đảo” mọc một số loại cây kỳ dị, có loại hình dạng như tiên nhân chưởng,
có loại cả thân và lá đều dài.

Cây cối đều lấp lánh như làm từ bảo thạch, nhưng bọn Thiên Cửu thần quân nhận
ra sinh cơ, chứng tỏ là sinh vật.

“Đảo” đều lơ lửng trên không.

Quanh “đảo”, bốn phương tám hướng mênh mông, toàn là “đảo” khác cùng vô số
loạn thạch.

Giữa “đảo” và loạn thạch là đêm tối, chỉ có nhưng “đảo” và loạn thạch đặc biệt
là phát quang, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tinh thần nguyên khí cổ quái lan khắp không gian, hình thành ánh sáng như đom
đóm.

“Lẽ nào…” Thần Lan vương Yến Bắc Quy tỏ vẻ kinh hãi, thân ảnh lao nhanh lên
xem.

Trên hòn “đảo” họ đứng là vô số “đảo” và loạn thạch.

Độn quang lóe lên, y lại kinh hãi kêu vang.

Độn quang chậm gấp mấy lần bình thường!

Chân nguyên lưu chuyển và tiêu hao như bình thường nhưng uy năng thuật pháp
kém hẳn, chứng tỏ nguyên khí pháp tắc ở đây khác xa!

“Hư không loạn lưu! Lẽ nào hắc sắc thần quang quang trụ là truyền tống pháp
trận đưa chúng ra vào hư không loạn lưu!” Mấy Kim đơn đại tu sĩ nhận ra điều
dị thường, hãi hùng kêu lên.

“Cách, cách, cách…” Nhiều người va răng vào nhau cầm cập.

Lơ lửng trên không nào phải đảo, mà là vẫn thạch!

Hư không loạn lưu là dải vẫn thạch ở ngoài cửu thiên do sao vỡ hình thành, từ
thượng cổ cũng chỉ những đại năng tu vi vượt xa tu sĩ hiện tại tưởng tượng
cũng phải dùng pháp khí cùng pháp bảo đặc biệt mới tới được. Gần năm, sáu vạn
năm nay, điển tịch không ghi lại tu sĩ nào tới được hư không loạn lưu.

Chỉ khi các nhân vật đế cấp đấu pháp mới xé được hư không, ném người ta vào hư
không loạn lưu.

Nhưng là cả họ, bị ném vào đây cũng tương đương với vĩnh viễn bị giam cầm, chỉ
còn cách đợi khi thọ nguyên hao tận.

Cỡ như họ thì càng không thể thoát thân!

“Không phải hư không loạn lưu.” Thiên Cửu thần quân đột nhiên nói.

“Thiên Cửu thần quân, không phải hư không loạn lưu, các hạ biết đây là đâu?”
Sắc mặt cực kỳ khó coi, Yến Bắc Quy xoay lại, các Kim đơn đại tu sĩ đều nhìn
Thiên Cửu thần quân.

Thiên Cửu thần quân xanh lét mặt mày.

“Nguyên khí pháp tắc và thiên địa nguyên khí ở đây khác bình thường, tuyệt đối
là thiên ngoại rồi. Nhưng trong hư không loạn lưu thì chỉ tinh thần nguyên khí
bất lợi cũng đủ giết chúng ta.” Thiên Cửu thần quân nghiến răng, bảo bọn Yến
Bắc Quy: “Hư không loạn lưu thật sự, theo điển tịch đều không ổn định, vẫn
thạch, vẫn tinh liên tục va nhau, uy năng kinh nhân, tuyệt đối không như thế
này. Nơi này có thể là Thiên vực chiến trường trong truyền thuyết mà viễn cổ
hoặc thượng cổ đại năng khai sáng!”

“Thiên vực chiến trường? Là gì?” Yến Bắc Quy và các Kim đơn đại tu sĩ hiển
nhiên chưa biết.

“Viễn cổ hoặc thượng cổ đại năng, thần thông hơn điên phong chân tiên không
biết bao nhiêu lần, đấu pháp là sức phá hoại khó tưởng tượng nổi, song phương
nguyên khí pháp tắc giằng co nên sẽ thành thiên kiếp. Nên đại năng trong
truyền thuyết đấu pháp đều ra ngoài cửu thiên không vực đại chiến.” Thiên Cửu
thần quân giải thích: “Thiên vực chiến trường là những nơi trong cửu thiên
không vực có nguyên khí quy tắc tương đối ổn định, không tổn thương đến tu sĩ,
đấu pháp kịch liệt cũng không tạo thành thiên uy. Viễn cổ điển tịch ghi lại,
có những đại năng thậm chí trước khi giao đấu đã hen nhau ở Thiên vực chiến
trường. Viễn cổ đại năng hút lưu tinh và sao trời luyện chế pháp bảo hoặc pháp
khí, cũng phải ra đến không vực này mới thi pháp.”

“Vậy…” Thần Lan vương Yến Bắc Quy định nói thì đột nhiên thân thể y cứng
lại, mặt méo đi, tròng mắt hiện rõ nét sợ hãi cực điểm, cực kỳ tuyệt vọng.

“Sao hả?” Thiên Cửu thần quân nhận ra Yến Bắc Quy khác thường nên ngoái nhìn.

Lúc y ngoái lại, sắc mặt Yến Bắc Quy bình thường trở lại.

“Không có gì.” Yến Bắc Quy bảo Thiên Cửu thần quân và các Kim đơn tu sĩ, “Ta
chỉ đột nhiên nghĩ đến ghi chép trong sách cổ rằng không vực kiểu này vì
nguyên khí quy tắc ổn định, tương tự nơi sống của vực ngoại thiên ma nên có
thể có chúng.”

“Viễn cổ không vực thường phát hiện có vực ngoại thiên ma, chúng đến nhưng
không thể đột phá cửu thiên lôi cương tằng và lôi hỏa tằng bao quanh thiên địa
của chúng ta nên ở lại đây tìm cách, thậm chí thiết lập nhiều điểm định cư.
Viễn cổ vực ngoại thiên ma đều từ không vực kiểu này đến thiên địa của chúng
ta, viễn cổ đại năng truy sát hoặc diệt chúng thì thường ra tận ngoài không
vực, đại chiến đều ở đây, không vực kiểu này mới được gọi là Thiên vực chiến
trường.”

“Vực ngoại thiên ma? Lẽ nào vực ngoại thiên ma lập nên chỗ có ngọn núi chọc
trời là từ nơi này xuống?” Thiên Cửu thần quân cả kinh.

“Nói thế nào thì không vực này cũng ở ngoài cửu thiên, tu vi và thần thông của
chúng ta tất không về được. Bất quá vực ngoại thiên ma để cho tiện thì có lập
pháp trận, những nơi này thế nào cũng có. Trong không vực kiểu này có vô số
mảnh sao vỡ, tất đồ tốt không ít, chúng ta cứ tìm từ từ, có lẽ sẽ tìm được,
Nguyệt thố tiên thảo trốn vào đây mà không hề kinh hoàng chứng tỏ rất quen
thuộc nơi này, chúng ta quyết tâm có được nó, cứ mặc kệ tất cả mà tìm đã.” Yến
Bắc Quy nheo mắt bảo bọn Thiên Cửu thần quân rồi thân ảnh loáng lên lao đi.

“Yến đạo hữu nói đúng lắm!” Bọn Thiên Cửu thần quân đều thấy có lý, phấn chấn
tinh thần bám theo.

Nhất thời bọn Thiên Cửu thần quân đều nghe theo Yến Bắc Quy, nhưng không ai
biết ngay khi xoay người, mắt Yến Bắc Quy lóe lam sắc quang hoa yêu dị. Hai
tay y biến thành lam hắc sắc, cuồn cuộn gân màu lam thập phần quỷ dị.

Không ai thấy rằng mười mấy tích tắc trước, Yến Bắc Quy còn kinh hãi vì không
biết nơi này là đâu giờ đã mỉm cười âm lãnh quỷ dị.

Yến Bắc Quy cười quỷ dị đưa bọn Thiên Cửu thần quân và tu sĩ Nghịch Hỏa minh
tan biến vào hòn “đảo” không lâu thì ở đỉnh núi trong Phù đồ, hắc sắc quang
trụ vẫn phun lên, khung cảnh cực kỳ bình tĩnh.

Đột nhiên, rìa hắc sắc thần quang lóe lên, bích lam sắc quang hoa thấu ra, là
thông linh Nguyệt thố tiên thảo khiến cả nhân hình yêu thú và tu sĩ Nghịch Hỏa
đều điên cuồng.

Thông linh tiên thảo này lướt về một phía, không lâu sau thì khuất vào một
đỉnh núi như miệng núi lửa.

Chừng nửa tuần hương sau, tiếng xé không khí vang lên, thông linh Nguyệt thố
tiên thảo quay lại, sau lưng là lam sắc quang hoa.

Lam sắc quang hoa là một cái đầu, thân thể bên dưới là bạch bào đại năng bị
“Hoang thần nô” đánh.

Bạch bào đại năng không hiểu tu luyện mật pháp gì mà thân thể tựa hồ từ từ
sinh trưởng, tua rua huyết nhục và nội tạng phất phới trên không, nhìn cực kỳ
đáng sợ.

Nguyệt thố tiên thảo lao vào hắc sắc thần quang quang trụ.

Bạch bào đại năng thấy hắc sắc thần quang quang trụ thì kinh hãi nhưng đến gần
thì chỉ hơi do dự rồi nghiến răng lao vào.

Thoáng sau, bích lam sắc quang hoa lóe lên, thông linh Nguyệt thố tiên thảo từ
hắc sắc quang trụ hiện ra, lao sang hướng khác.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận