Thanh niên mở mắt thì khí tức kinh nhân dấy lên.
“Chát!” “Chát!” “Chát!” …
Mọi nhân ảnh trong mở bừng mắt, như đèn lồng lửa ma đột nhiên sáng lên.
Kể cả thanh niên đứng trước bạch bào đại năng, ánh mắt mỗi nhân ảnh trong quả
cây đều không có tình cảm.
Tất cả đều nhìn vào bạch bào đại năng.
Những nhân ảnh ở trong quả nguyên lành đều ngâm trong dịch quả vàng nhạt, nhìn
bạch bào đại năng qua lớp dịch thì càng quỷ dị.
Bạch bào đại năng cứng người, hơi hoảng sợ.
Nhất thời y đứng im, mọi nhân ảnh trong quả cây cũng bất động, cực kỳ quỷ dị.
“Chát!” “Chát!” “Chát!” …
Mấy tích tắc sau, trừ thanh niên đã chảy hết dịch quả đứng trước bạch bào đại
năng thì các nhân ảnh bị đánh thức lại nhắm mắt.
Thanh niên vẫn bất động nhìn bạch bào đại năng.
“Ra nghe lệnh ta.”
Bạch bào đại năng mắt lóe lên mấy lần rồi nghiến răng, nói với thanh niên.
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Giọng nói nhạt nhẽo như của cương thi từ miệng thanh
niên vang lên, vò quả trước mặt bạch bào đại năng hóa thành tro, thanh niên
quỷ dị bước ra.
“Mặc pháp y vào.”
Bạch bào đại năng cực kỳ cuồng hỉ, một tấm hôi sắc pháp y kiểu hành vân lưu
thủy được lấy khỏi nạp bảo nang đưa cho thanh niên quỷ dị.
Thanh niên quỷ dị mặc luôn pháp y.
Hôi sắc pháp y che đi quá nửa diện mạo thanh niên quỷ dị nên trông y không quá
đặc biệt.
“Ngươi biết gì về nơi này không?” Bạch bào đại năng hơi do dự rồi hỏi.
“Không rõ, chủ nhân.” Thanh niên quỷ dị đáp gọn.
“Ngươi nhớ lai lịch của mình không? Trừ ta là chủ nhân thì ngươi còn biết gì
nữa?” Bạch bào đại năng nhíu mày hỏi.
“Tiểu nhân chỉ biết ngài là chủ nhân.” Thanh niên quỷ dị đáp gọn, khí tức thập
phần cổ quái, gần như chân tiên khí tức, có huyết khí nên không phải tử vật,
nhưng khác với khí tức khí huyết của tu sĩ, như thể là khí huyết tu sĩ hòa với
khí huyết yêu thú, và sinh khí của cây cối.
“Đúng là Hoang thần mà Hoang thần tổ tông ghi lại, trừ phụng mệnh hành sự ra
thì như một thân cây.” Bạch bào đại năng càng kinh hỉ rồi nhíu mày lẩm bẩm:
“Nhưng sao ở đây có nhiều Hoang thần nô như thế? Lẽ nào chốn cổ quái này liên
quan đến Hoang tộc tổ tông?”
“Chủ nhân, tiểu nhân không hiểu.” Thanh niên quỷ dị bình thản đáp.
“Từ giờ ngươi là Hoang thần nô.” Bạch bào đại năng bảo.
“Tuân mệnh chủ nhân, tiểu nhân là Hoang thần nô.” Thanh niên quỷ dị bất động
đáp.
“Hoang thần nô, ngươi biết thần thông gì?” Bạch bào đại năng lại hỏi.
“Chủ nhân, thần thông là gì, tiểu nhân không biết.” Hoang thần nô đáp ngay.
“Ta vẫn chưa quen. Chỉ coi Hoang thần nô chỉ là cây cỏ nghe hiệu lệnh giết
người, mà ta còn hỏi thế.” Bạch bào đại năng lẩm bẩm rồi cười lạnh: “Có thần
thông gì thì khi giao chiến là biết. Với thực lực Hoang thần nô này, thì khi
cổ chiến thần và hóa hình yêu thú đó đến thì chúng sẽ biết thế nào là hối
hận.”
“Hoang thần nô, theo ta.” Lẩm bẩm đoạn bạch bào đại năng hừ lạnh, rực lam sắc
thần quang cất bước.
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Hoang thần nô dấy lên khí tức đáng sợ, theo sau bạch
bào đại năng, ràn rạt hoàng sắc quang hoa.
Bạch bào đại năng vẫn dao động nguyên khí liên tục, độn quang nhanh hơn, thấy
Hoang thần nô thong thả theo sát thì tỏ vẻ đắc ý.
“Ít nhất thì người Nghịch Hỏa minh đã vào đây, vạn nhất có kẻ biết cách khống
chế Hoang thần nô…”
Bạch bào đại năng và Hoang thần nô sắp rời sơn cốc, đột nhiên y như nhớ ra,
dừng lại ở đầu kia.
Hoang thần nô dừng lại, im lặng.
“Hoang thần nô, diệt hết cây cối và Hoang thần nô khác đi.” Bạch bào đại năng
lạnh lùng chỉ vào dãy Hoang cổ thực chu.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Y đáo đoạn ngực ánh lên đồng lục sắc thần quang, lan khắp toàn thân, đồng lục
sắc thần văn từ tay hình thành một cây trường đao nghìn trượng chém tới.
Hoang cổ thực chu như vật sống, phát ra đạm hoàng sắc thần quang, hình thành
một quang tráo hình bán nguyệt.
“Chát!”
Hoàng sắc quang tráo chống chọi được một chốc là tan rã.
Đồng thời, Hoang cổ thực chu nát vỏ, dịch quả chảy ra như máu, mấy quả cây nổ
tung, Hoang thần nô như tu sĩ ngủ say trong đó mở mắt nhìn bạch bào đại năng
và Hoang thần nô đứng cạnh.
Đồng lục sắc thần đao không dừng, cứ chém qua, chặt Hoang thần nô rơi xuống
thành mấy đoạn.
“Chát!”
Chém gục mấy Hoang thần nô xong, thanh niên đi cạnh bạch bào đại năng lóe đồng
lục sắc thần quang, thần đao rực thần quang chém vào quang tráo của một Hoang
cổ thực chu tự động phát ra, giết hai Hoang thần nô rơi xuống.
“Chát!” “Chát!” “Chát!” …
Từng gốc Hoang cổ thực chu nổ tung, dịch quả chảy tứ tan, thêm một Hoang thần
nô không có sức chống trả bị diệt.
Cả sơn cốc đầy hoàng sắc tương dịch, lơ lửng toàn mảnh vỡ Hoang cổ thực chu,
tổng thể còn năm cây.
“Chát!”
Lại một cây nổ tung, ba Hoang thần nô rơi xuống.
Thần đao Hoang thần nô của cạnh bạch bào đại năng vốn chém xuống, đến sát ba
Hoang thần nô đang rơi, thì y đột nhiên dừng lại, khí tức hủy diệt thụt thò
trên hư không.
Đôi mắt vô hồn của y như có thêm thứ gì đó.
Mục quang dừng lại ở một trong ba Hoang thần nô.
Là một nữ tu, lưng bị cấy hỏa hồng sắc giáp xác, tay thò ra bạch sắc thần
thiết nhọn hoắt, tạo cảm giác như từ xương mọc ra.
“À?” Thấy Hoang thần nô đột nhiên dừng lại, bạch bào đại năng mục quang lóe
lên kịch liệt, biết ngay biến đổi của Hoang thần nô đến từ nữ tu.
“Không thể giết…” Y chưa kịp nói thì Hoang thần nô cầm đồng lục sắc thần đao
đột nhiên nói.
“Ngươi nói gì?!” Bạch bào đại năng nín thở, kinh hãi nhìn Hoang thần nô.
Y hiểu rõ hơn bọn Thiên Cửu thần quân nhiều, biết thứ này không thể có tư duy,
không thể cãi lại mệnh lệnh!
“Không thể giết…”
Hoang thần nô đột nhiên lại nói, mục quang nhìn vào y.
Bạch bào đại năng hóa thành bạch sắc lưu quang lùi nhanh.
Cơ hồ đồng thời, đồng lục sắc thần quang trên mình Hoang thần nô bừng lên,
thần đao mang theo khí tức kinh nhân rạch ngang vòm xanh, chẻ vào bạch bào đại
năng.
“A!”
Bạch bào đại năng rợn tóc gáy, không ngăn được đồng lục sắc thần đao, thể nội
phun ra vô số lam sắc thần quang đều tan nát, chỉ kịp kêu lên thê thảm rồi đứt
đôi người.
Cơ hồ đồng thời, đầu tư tiếp tục lao đi, thân thể nổ tung thành màn sáng màu
lam.
Bạch bào đại năng xui xẻo cực điểm, nhất phương chí tôn nhưng vào Phù đồ thì
liên tục gặp cường địch, thụ thương không nhẹ, hiện tại thu phục được Hoang
thần nô thực lực kinh nhân thì lại thành châm lửa đốt mình, bị bức phải thi
triển bí thuật, chỉ còn cái đầu thoát thân.
“Phù!”
Màn sáng thân thể bạch bào đại năng hóa ra bị đồng lục sắc thần đao quét sạch.
Nhìn theo hướng dầu y biến mất, Hoang thần nô không hề truy kích, đến bên nữ
tu, mắt hấp háy mấy lần rồi ôm đối phương, nhìn quanh hoang mang, thậm chí
không biết nên làm gì.