Thông Thiên Chi Lộ

Chương 104: Giáp trùng trưởng lão cảo lộ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi xuất hiện tại mỏ đồng khoáng ở
Đại Thanh sơn cách Linh Nhạc thành bắc hơn ba trăm dặm.

Tuy trước đây Ngụy Tác lấy danh nghĩa Lý Hồng Lân dọa nạt tu sĩ cấp thấp đó,
bất quá vạn nhất y phát hiện Ngụy Tác không phải là Lý Hồng Lân, rất có khả
năng tiết lộ tin tức về linh khí trên lưng Xích giáp trùng trưởng lão.

Để tránh đêm dài lắm mộng, đằng nào cũng ra khỏi thành, Ngụy Tác định đến đối
phó với đàn Xích giáp trùng huynh đệ, nơi đó cách Linh Nhạc thành không xa,
yêu thú tứ giai trở xuống cơ bản tuyệt tích, chắc không có cao giai yêu thú mà
Ngụy Tác không đối phó nổi.

Mang theo Hàn Vi Vi vì lúc cùng nàng ta phối hợp đối phó hồng y tu sĩ và Lưu
Trung Chu mới phát hiện có thêm trợ thủ tu vi ngang mình, lại đáng tin thì quả
hữu dụng.

Chẳng hạn khi gã sơ ý hoặc không kịp đón đỡ mà có trợ thủ thì chưa biết chừng
sẽ giữ được tính mạng. Khoáng động mà Xích giáp trùng huynh đệ trú ẩn cực kỳ
phức tạp.

“Con bà nó chứ, lại phải chui vào động.”

Tìm được một khoáng động khá rộng rãi, Ngụy Tác rên lên, một tay cầm dạ minh
châu, một tay cầm hỗn kim đoản mâu may mắn không bị phi kiếm của hồng y tu sĩ
chém gãy, lao nhanh vào khoáng động.

Kêu thì kêu chứ đến giờ, lần nào gã chui vào động cũng đều thu được lợi lộc.

Xem ra đó đều là vận may của gã, có động thì nên chui vào.

Hàn Vi Vi không ngốc, theo chân gã vào, lập tức thi triển hỏa thuẫn, ánh lửa
rừng rực chiếu sáng đường đi.

Uy năng phòng ngự này thập phần lợi hại, trực tiếp thiêu quyền đầu của thổ
khôi lỗi thành tro này khiến Ngụy Tác đến giờ còn chưa biết bất kỳ thuật pháp
phòng ngự nào hâm mộ vô cùng, buột miệng hỏi, “Hàn Vi Vi, môn hỏa thuẫn thuật
này của ngươi được lắm, có thể truyền cho ta không?”

“Thừa lời, đương nhiên không được.” Hàn Vi Vi khinh thị nói, “Có bao giờ ngươi
thấy tu sĩ truyền thuật pháp và công pháp của mình cho người khác chưa?”

Ngụy Tác bĩu môi, vốn gã chỉ nói thuận miệng, đương nhiên gã biết tu sĩ bình
thường không truyền thuật pháp và công pháp cho người khác, bằng không bị
người khác nắm được nhược điểm thì lúc đấu pháp sẽ rất nguy hiểm. Thường chỉ
khi thiếu linh thạch, hoặc có thuật pháp cao cấp hơn mới đem bán thuật pháp và
công pháp.

“Bất quá nếu ngươi cho ta biết thuật pháp đã đánh ta thành mắt gấu mèo thì ta
sẽ cho ngươi biết môn thuật pháp này.” Hàn Vi Vi thấy gã bĩu môi khó coi thì
mỉm cười, “Hai thổ nhân đó rất hay.”

“Thật hả?” Ngụy Tác tức thì hưng phấn, “Ngươi có thấy điện võng của ta uy mãnh
không? Chi bằng trao đổi với thuật pháp phát ra băng long của ngươi?”

“Đừng mơ. Môn Băng Ly chân pháp này sư thư ta khó khăn lắm mới có được, là địa
cấp thượng giai thuật pháp.” Hàn Vi Vi hừ một tiếng, “Sư thư biết ta truyền
thụ môn thuật pháp này ra ngoài chắc sẽ lột da ta.”

“Quả thật là địa cấp thượng giai thuật pháp.” Ngụy Tác lắc đầu đầy ganh tị,
“Vạy trao đổi với môn hỏa thuẫn thuật của ngươi rồi tính.”

“Cái gì mà hỏa thuẫn thuật, là Ngục hỏa thần thuẫn. Cũng là địa cấp đê giai
thuật pháp.” Hàn Vi Vi bĩu môi, tiếp đó cho gã biết hoàn chỉnh nội dung môn
Ngục hỏa thần thuẫn, hơn nữa còn cho gã biết những gì tâm đắc về môn thuật
pháp này.

Hiểu rõ môn Ngục hỏa thần thuẫn này, Ngụy Tác hoan hỉ giao Thổ thần chân quyết
cho Hàn Vi Vi.

“Cũng được, tu vi mà cao còn tạo ra được dung nham cự nhân. Xem ra cũng không
tầm thường.” Hàn Vi Vi phi thường mãn ý với môn Thổ thần chân quyết này.

“Ha ha, môn thuật pháp này lấy được của tên Lưu Tam Pháo.” Ngụy Tác cố ý dọa
Hàn Vi Vi.

“Cái gì?” Hàn Vi Vi mặt mày nhăn nhó.

“Đùa với ngươi thôi, đừng tưởng thật.” Ngụy Tác cười ha hả, móc ra một cái lọ
nhỏ đựng dịch thể hồng hồng.

Hàn Vi Vi có phần hiếu kỳ nhìn gã, “Đây là cái gì?”

Ngụy Tác cười hắc hắc, “là Thiên vân tinh.”

“Thiên vân tinh?” Hàn Vi Vi đỏ bừng mặt, “Sao ngươi lại ghê tởm thế nhỉ, trên
mình toàn thứ đáng tởm.”

Ngụy Tác thấy nàng ta phản ứng như vậy là biết nàng ta hiểu rõ Thiên vân tinh
là gì, “Phun một tí lên mình ngươi nhé?”

Hàn Vi Vi cười lạnh, “Ngươi có trò biến thái gì thì cứ tự phun lên mình, đừng
kéo ta vào.”

“Thú vui biến thái??” Ngụy Tác ngẩn người, “Thú vui biến thái gì hả?”

Hàn Vi Vi liếc gã, “Lẽ nào ngươi không nghe nói đến việc một tu sĩ Chu thiên
cảnh ở Lạc Nguyệt thành định dùng vật đó dẫn dụ Xích hỏa ngao, kết quả là
không ngờ lại thu hút một con lục giai Dương giác lôi lộc hả?”

“Chà!” Ngụy Tác tỏ vẻ đồng tình nói: “Hắn xui xẻo, chết rất thảm.”

“Chết thì không chết.” Hàn Vi Vi nhìn gã, “Chỉ là một tháng liền không động
đậy được, hai tháng liền không thể ngồi dậy.”

“Sao lại một tháng liền không động đậy được, hai tháng liền không thể ngồi
dậy?” Ngụy Tác ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, tỏ vẻ không dám tin, “Lẽ nào
y bị… ?”

Hàn Vi Vi phì một tiếng, hơi đỏ mặt nói, “Ngươi nói xem nào? Lẽ nào ngươi đấu
nổi một con lục giai yêu thú? Việc này thành trò cười của toàn Lạc Nguyệt
thành, tu sĩ bị Dương giác lôi lộc coi là lôi lộc cái này quá hổ thẹn, sau
cùng đã giết cả hai luyện đơn sư duy nhất của Thiên Huyền đại lục biết hội
luyện chế Thiên vân tinh, hiện tại Thiên vân tinh đã biến thành hàng không thể
sản xuất được nữa, ngươi đúng là thần thông quảng đại, lại có một bình.”

“…” Ngụy Tác toát mồ hôi đầm đìa, vốn lục bào lão đầu nói thôi tình linh
dược Thiên vân tinh này hữu dụng đối với Xích giáp trùng, gã dịnh nhỏ vài giọt
lên mình rồi chạy vào khoáng động, chưa biết chừng sẽ thu hút được Xích giáp
trùng. Nhưng nghe Hàn Vi Vi nói vậy thì gã không dám nhỏ Thiên vân tinh lên
người nữa.

Lấy một con Lang đầu biên bức khỏi nạp bảo nang, Ngụy Tác lại thận trọng nhỏ
mấy giọt lên mình nó, đoạn kéo theo đi vào một khoáng động khá lớn.

Chừng hai, ba tuần hương sau, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đột nhiên dừng lại.

Trong khoáng động vang lên tiếng động như vạn con ngựa tung vó.

“Chà!” Đừng nói Ngụy Tác, cả Hàn Vi Vi cũng nói ra một câu thô lỗ, theo gã
đang xách con Lang đầu biên bức chạy nhanh ra ngoài.

Xích giáp trùng xông ra dày đặc, không kém gì số lần trước Ngụy Tác nhìn thấy,
khẳng định đến hơn trăm con.

Xích giáp trùng không chỉ từ các khoáng động ở bốn phương tám hướng quanh đó
tràn ra, nhiều con từ nóc động khoét đá tiến tới.

Với thực lực của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, dù một trăm con Xích giáp trùng đồng
thời xông vào cũng không sợ, nhưng đnà Xích giáp trùng khiến đá rơi rào rào,
cả khoáng động cơ hồ sập đến nơi, cả hai lo rằng sẽ bị vùi thân trong này.

Ngụy Tác vừa chạy vừa muốn khóc mà không có nước mắt, cảm giác mình đã nhầm
lẫn lớn, vốn tưởng Xích giáp trùng thích nhất là đánh hội đồng nhưng thấy
chúng đổ xô đến thế này thì rõ ràng chúng thích nhất là cảo lộ. Con bà nó chứ,
dù thế nào cũng chỉ có một con Lang đầu biên bức, dù coi nó là Xích giáp trùng
mỹ nữ thì nó cũng không thể phục vụ kịp.

Bất quá Ngụy Tác lo lắng là thừa thãi.

Cả đàn Xích giáp trùng theo gã cùng Hàn Vi Vi ra ngoài hạp cốc, lập tức cả đàn
lập tức trở nên an phận. Một con Xích giáp trùng ra vẻ “ta là lão đại, để ta
trước” đứng trước cả đàn.

“Con này đúng là Xích giáp trùng trưởng lão đã tiến giai.” Lục bào lão đầu
hưng phấn kêu lên. Ngụy Tác cũng nhìn rõ trên bối giáp con Xích giáp trùng lớn
thế này có cắm một mũi hắc sắc tiểu tiễn mà gã muốn lấy.

“Đươc rồi, thấy ngươi già thế này còn muốn cảo lộ, cho ngươi.” Ngụy Tác ném
Lang đầu biên bức về phía Xích giáp trùng trưởng lão.

“Ngươi đúng là tởm lợm.” Hàn Vi Vi đỏ bừng mặt mắng Ngụy Tác. Ngụy Tác cũng
tròn mắt. Xích giáp trùng trưởng lão quả thật nhào vào Lang đầu biên bức, lạch
cà lạch cạch làm gì đó không rõ, cả đàn Xích giáp trùng cũng cuống lên, có vẻ
biết nói thì tất kêu to, “Lão đại, cố lên, lão đại, nhanh lên”.

“Chém đi!” Hàn Vi Vi không chịu dùng đại đao, Ngụy Tác đưa hỗn kim đoản mâu
cho nàng ta.

“Đừng chém vào bối giáp của chúng, Xích giáp trùng trưởng lão này già lắm rồi,
bối giáp khẳng định có thể luyện chế thành pháp khí phòng ngự.” Lục bào lão
đầu cũng ré lên.

“Được! Cố gắng không chém vào bối giáp!” Ngụy Tác dặn Hàn Vi Vi xong đoạn móc
ra một tấm thổ hoàng sắc Địa duẩn phù, kích phát luôn.

Phía con Xích giáp trùng trưởng lão đang phi lễ Lang đầu biên bức đột nhiên
nhô lên, hình thành một mầm măng đá, hất nó ngã ngửa.

Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi vung đại đao và hỗn kim đoản mâu đâm vào mình Xích
giáp trùng trưởng lão.

Lớp vỏ bụng của nó cũng cứng đanh, hai pháp khí công vào mà cũng chỉ tạo thành
hai vết nứt.

Bị phá hoại hảo sự, Xích giáp trùng trưởng lão giận đến mức mũi phun lửa, cả
trăm con Xích giáp trùng được nó chỉ huy vây ráp cả hai.

“Lại phải sử dụng phi độn pháp bảo?” Thấy Ngụy Tác lấy ra bạch ngọc hạc, Hàn
Vi Vi mặt mày méo xệch.

“Lần này chỉ lơ lửng trên không, đừng hoảng sợ.” Ngụy Tác cười ha hả, bạch
ngọc hạc cõng hai người bay lên. Một con băng long và một tấm điện võng trùm
xuống mình Xích giáp trùng trưởng lão.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận