Thông Thiên Chi Lộ

Chương 100: Dao chẻ củi?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Choang! Lục sắc phi kiếm dài ba thước đâm thủng thanh sắc quang tráo rồi đột
nhiên vòng ra sau lưng, Ngụy Tác kịp thời phát ra hắc sắc huyền thiết pháp
thuẫn, chặn đứng đòn đánh.

Hoa lửa tứ tán, Huyền thiết thuẫn có uy năng phòng ngự ngang với Xuyên vân cốt
thuẫn bị lục sắc phi kiếm chém sứt.

Vù, lục sắc phi kiếm linh hoạt như vật sống, Hàn Vi Vi sợ Ngụy Tác không đỡ
nổi liền hóa ra một tấm hỏa thuẫn trước Xuyên vân cốt thuẫn.

“Ta sẽ toàn lực phòng ngự, không không cần lo phòng ngự, toàn lực tiến công
hắn là được.” Ngụy Tác lấy ra một món pháp khí giao cho Hàn Vi Vi, lại kích
phát cái chuông màu xanh. Tuy quang tráo phát ra không đỡ nổi phi kiếm của
hồng y tu sĩ, nhưng ít nhất cũng khiến phi kiếm giảm bớt đà, cho gã có thêm
thời gian. Cái chuông cũng là pháp bảo phòng ngự kiểu linh quang, quang tráo
này bị hủy hoại thì lại có thể kích phát cái khác, bản thân thai thể không tổn
hại gì.

Hàn Vi Vi nhìn pháp khí gã đưa cho mà thiếu chút nữa bật khóc, “Ngụy Tác, đến
lúc này mà ngươi còn đùa với ta, muốn ta toàn lực tiến công thì ít nhất cũng
phải đưa đoản mâu chứ.”

Ngụy Tác đưa cho nàng ta một thanh đại đao cực kỳ tầm thường.

Đại đao bình thường đã đành, thanh đao này lại rỉ sét, trông sứt sở không để
đâu cho hết.

Thấy Ngụy Tác đưa cho Hàn Vi Vi thanh đại đao này, hồng y tu sĩ mặt mày cau có
bật cười, “Tiểu tử, ngươi đưa con bà nó con dao chẻ củi ấy ra dùng hả?”

“Hữu dụng là được, nói lắm thế.” Ngụy Tác lại phát ra hỏa phượng bao quanh
người, đồng thời bảo Hàn Vi Vi.

Hàn Vi Vi tắt tiếng, dồn chân nguyên vào đại đao chém vào hồng y tu sĩ.

Thầm nhủ ngươi bảo dùng thì ta dùng, đằng nào cũng bị đối phương chém làm đôi.

Hồng y tu sĩ cực kỳ coi thường cười ha hả, lục sắc phi kiếm lại dễ dàng đâm
thủng thanh sắc quang tráo, chém vào Huyền thiết thuẫn.

Choang! Huyền thiết thuẫn lại nứt toác, xem ra chỉ năm sáu nhát kiếm nữa là
tấm thuẫn của Ngụy Tác sẽ bị chém tan.

Cơ hồ đồng thời, thanh đao rỉ sét được Hàn Vi Vi chém vào ô quang tiểu thuẫn
trước mặt hồng y tu sĩ.

“Không phải chứ?”

Hồng y tu sĩ cùng Hàn Vi Vi đều trợn tròn mắt không dám tin vì ô quang tiểu
thuẫn rực lên hỏa quang, xuất hiện một vết nứt nhỏ.

“Ta chém!” Hàn Vi Vi ngẩn ra đoạn từ chỗ muốn khóc mà không có nước mắt biến
thành hớn hở, phát ra bạch sắc băng long, đồng thời lại vung đao chém hồng y
tu sĩ.

Sắc mặt hồng y tu sĩ trở nên khó coi, lao đi như bay giống khi Ngụy Tác giao
đấu với nàng ta, chỉ làtu sĩ Chu thiên cảnh biết phi độn thuật pháp, nhấc chân
lên liền cách mặt đất ba thước, tốc độ hơn xa Ngụy Tác, tránh được bạch sắc
băng long.

Đồng thời, y quay lại vẫy tay, lục sắc phi kiếm như độc xà bay quay lại với
tốc độ kinh nhân, choang một tiếng, chém vào đại đao rỉ sét của của Hàn Vi Vi.

“Thảm rồi!” Hàn Vi Vi ré lên, hồng y tu sĩ tỏ rõ vẻ đắc ý.

Nhưng nét đắc ý vừa hiện lên là cứng lại trên mặt hắn.

Thanh đao rỉ không gãy làm đôi như y tưởng tượng mà chỉ hơi hằn một vết,
choang một tiếng chém vào ô quang pháp thuẫn, chẻ thành một vết nứt.

“Thanh đao này lợi hại như thế” Đại đao quay lại tay Hàn Vi Vi, nàng ta đâm ra
thích thanh đao này.

Hồng y tu sĩ nghiến răng, lục sắc phi kiếm lại hóa thành một đạo lưu quang,
đâm thủng thanh sắc quang tráo Ngụy Tác mới kích phát, chém nứt thêm một vết
trên Huyền thiết thuẫn.

Tuy thanh đại đao khiến y bất ngờ nhưng y cũng biết kim ô pháp thuẫn của mình
đỡ thêm mười đao cũng không thành vấn đề, y cũng vẫn còn mấy tấm pháp thuẫn,
chỉ cần phá được phòng ngự pháp thuẫn của Ngụy Tác trước, giết gã là xong.

Ngụy Tác lại kích phát một tấm pháp phù.

Một dải khí vàng rực sôi trào quanh gã và Hàn Vi Vi, hình thành mười mấy trụ
đá lớn như thân người.

Nhị giai Thạch trụ phù lấy được của tu sĩ mặt ngựa.

Phi kiếm tuy chém mẻ một mảng lớn của trụ đá nhưng ngần ấy trụ dựng lên như
rừng thì hồng y tu sĩ điều khiển phi kiếm gặp nhiều trở ngại, không thể tùy
tâm sở dục như trước.

“Tốc độ của hắn khá nhanh, ở đây lại trống trải, thuật pháp của ngươi không có
uy lực gì với hắn, đừng phát thuật pháp rồi hao phí chân nguyên nữa. Dùng pháp
bảo toàn lực tiến công là được.” Ngụy Tác kích phát Thạch trụ phù, lại nói với
Hàn Vi Vi.

Hàn Vi Vi vỗ ngực đầy huênh hoang: “Không thành vấn đề, đại đao của ngươi tiêu
hao chân nguyên không nhiều, kích phát bao nhiêu cũng được.”

“Vậy hả, dùng cái này đi.” Ngụy Tác thản nhiên đưa một vật cho Hàn Vi Vi.

Hàn Vi Vi nhận ra là một thứ như nửa thanh đao.

Bất quá lần này nàng ta không bảo gã là đại ca đang đùa hả, mà hớn hở kích
phát luôn pháp bảo đó.

“Ngụy Tác, vật của ngươi là gì mà lấy sạch toàn bộ chân nguyên của ta.”

Nhưng lập tức, sắc mặt Hàn Vi Vi nhợt đi, lấy hai viên Hồi khí đơn được Ngụy
Tác đưa cho, nuốt chửng.

“Linh khí?!”

Hồng y trung niên tu sĩ nhợt nhạt mặt mày, dải hắc sắc khô lâu đầu và đạo ô
quang vút tới, thiếu chút cắt kim ô pháp thuẫn làm hai mảnh, buộc y cuống quít
phát ra một tấm thuẫn hình tam giác rực cháy bạch sắc lân hỏa.

“Cẩn thận, đó là Phệ linh thuẫn, luyện chế từ cốt lân chỉ kém hơn Âm lân sa
một chút, có tác dụng phá hoại pháp khí, đừng dùng pháp khí ngạnh công, dùng
thuật pháp và phù lục.” Hồng y tu sĩ vừa lấy ra, lục bào lão đầu đã nhắc nhở
trong tay Ngụy Tác.

“Đây là Phệ linh thuẫn, không thể dùng pháp khí tiến công, cứ dùng pháp phù
cùng thuật pháp đối phó với y.” Ngụy Tác móc ra một mớ pháp phù đưa cho Hàn Vi
Vi.

“Hóa ra chỉ là mảnh vỡ linh khí không thể tấn công.”

“Nhiều pháp phù thế này?” Hồng y trung niên tu sĩ thấy Hàn Vi Vi cơ hồ hao tận
toàn bộ chân nguyên, sắc mặt hơi khá hơn thì lại thấy Ngụy Tác lấy ra một nắm
pháp phù như bốc lá, mắt y liền tròn xoe.

Y cũng thấy sự tình đã trở nên nghiêm trọng.

“Oa!”

Hàn Vi Vi kêu to hưng phấn, kích phát một tấm pháp phù màu trắng pha lam.
Trong vòng mấy chục trượng trên đầu hồng y trung niên tu sĩ đột nhiên xuất
hiện một đám mây trắng dày đặc.

Tích tắc sau, từ đám mây trắng toát ra hàn khí còn gấp mấy lần nhị giai Hàn
băng phù, vô số băng trùy dài chừng hai thước rơi xuống như mưa.

“Tứ giai Băng trùy phù!”

Hồng y tu sĩ tại Linh Nhạc thành vẫn cao cao tại thương, hiện giờ mặt như tro
tàn, nhanh chóng thu lại lục sắc phi kiếm, đồng thời phát ra một đạo hồng sắc
phù lục, hai tay vung lên thi triển một đạo pháp quyết.

Hồng sắc phù lục kích phát xong, hình thành một bức hỏa tường. Pháp quyết của
y thi triển ra cũng hình thành một màng sáng trong suốt như bong bóng, có hiệu
quả như da Phệ tâm trùng trưởng lão, băng trùy va vào đều bị bắn ra.

Băng trùy rơi xuống, hàn khí tỏa rộng, trong vòng hai, ba chục trượng quanh
hồng y tu sĩ đều đóng một lớp băng dày, cây cối hoa cỏ đều bị đông cứng.

Phòng ngự thuật pháp của hồng y tu sĩ tuy có thực lực Chu thiên cảnh nhất
trọng, nhưng rõ ràng cũng không chống nổi hàn khí, lại phát ra hỏa tường phối
hợp cùng.

“Đúng là phá gia!”

Thấy Hàn Vi Vi đánh cho hồng y tu sĩ mặt mày xám xịt, Ngụy Tác muốn khóc mà
không có nước mắt.

Tấm tứ giai Băng trùy phù uy mãnh đó là do lục bào lão đầu mê mua sắm mới mua
ở thành bắc dạ thị. Là tấm tứ giai pháp phù duy nhất gã có có thể tấn công
trong phạm vi rộng, nhưng tấm pháp phù khác có gì đặc biệt một chút, phẩm cấp
hơi cao là gã bỏ riêng ra, chỉ có tấm cao giai phù lục mới mua này chưa kịp
cất kỹ nên để vào cùng chỗ với Hỏa cầu phù và pháp phù bình thường lấy được từ
một tu sĩ bị gã hạ sát trước kia.

Ban nãy gã đưa cho Hàn Vi Vi mấy chục tấm pháp phù cơ mà, nàng ta thuận tay
phát ra lại là tứ giai Băng trùy phù, không phải phá gia thì là gì?

“Được! Phóng hay lắm! Tứ giai Băng trùy phù ta mua được dùng rất hay! Ha ha,
nữ tử này rất có cá tính, trông cũng xinh đẹp, mông lại cong, cả ta cũng
thích. Bất quá tiểu tử Ngụy Tác ngươi sao lại không nói gì với ta về việc khai
khẩn nàng ta nhỉ?” Lục bào lão đầu cao hứng cười ha hả, chêm một câu khiến
Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Mau lên, nhân cơ hội này đánh vỡ Phệ linh thuẫn!” Lục bào lão đầu lại kêu
lên.

“Tiếp tục phát pháp phù! Đánh vào Phệ linh thuẫn!” Ngụy Tác rút lại mười tấm
pháp phù từ tay Hàn Vi Vi, kích phát một tấm mà không cần nhìn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận