– Chu tiểu tử, ngươi thật là quá mạnh! Con lừa đen khen tận đáy lòng, tuy
rằng nó nắm giữ hai cái phù văn huyền diệu, lại có tiềm chất trở thành Hỗn Độn
Cảnh, nhưng tối đa nó chỉ chiến thắng cường địch cùng bậc, muốn vượt cấp xử lý
Thiên Hà Vương cũng không làm nổi, huống chi là Thiên Hà Đế.
Đừng nói nó, ngay cả Hồng Nguyệt cũng phải có chút rung động, một phần là vì
Chu Hằng mạnh mẽ, mặt khác là vì dũng khí của Chu Hằng.
Chỉ có Ứng Mộng Phạm đau lòng muốn chết, vội vàng chạy tới, trên mặt đầy nước
mắt, hận không thể lấy thân mình thay thế.
– Đứa ngốc, nàng mà xấu, ta sẽ không thích nàng nữa!
Chu Hằng cười nói, lấy ra một viên Kim Cương Đan cùng một viên Chuyển Linh Đan
mà dùng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, luyện hóa tinh khí sinh mệnh mà hắc
kiếm hấp thu được để khôi phục linh lực.
Luyện hóa tinh khí sinh mệnh đối với Chu Hằng, là thủ đoạn nhanh nhất để khôi
phục, tích lũy linh lực. Chỉ là dù sao tinh khí sinh mệnh không phải linh lực,
nếu như phải chém giết võ giả cùng bậc, ít nhất phải cả vạn người mới lấp đầy
tích lũy linh lực của hắn, giết chóc quá nhiều.
Tuy nhiên dùng để khôi phục linh lực, vậy thì hết sức kỳ diệu, nhất là dưới
tình huống bị thương – tinh khí sinh mệnh vốn có tác dụng chữa thương lớn hơn
bổ sung linh lực.
Vết thương trên người hắn lập tức khép lại thấy rõ bằng mắt thường, mạch máu
liền lại, da thịt tái sinh, một mảnh sức sống bừng bừng, chỉ mới nửa ngày sau,
ngoài quần áo của hắn còn rách nát, cả người đã khôi phục như cũ.
Ứng Mộng Phạm mặc kệ mọi thứ liền nhào tới, ôm cổ hắn khóc lớn, không ngừng
kêu “phu quân phu quân”.
Vẻ mặt Chu Hằng có chút xấu hổ, hiện tại hắn gần như trần truồng, lại bị ái
thê cọ lên cọ xuống, lập tức có khả năng cọ tóe ra lửa, náo loạn ra chuyện!
Hắn vỗ một phát vào mông Ứng Mộng Phạm, nói: – Ta còn chưa mặc quần áo mà!
– Đáng ghét! Ánh mắt Ứng Mộng Phạm lưu chuyển, trợn trắng Chu Hằng, trên mặt
nhỏ lại tràn đầy sắc xuân.
Chu Hằng vội áp chế ngọn lửa muốn bùng lên, sau khi Hồng Nguyệt xuất hiện lần
thứ hai, hắn vẫn luôn tuôn trào dục vọng. Hắn lấy ra quần áo thay thế bộ đã vỡ
nát chỉ còn sợi chỉ, đứng lên, tự nhiên phát tán ra khí thế ta là thiên vương,
quần hùng tránh lui.
Càng là cảnh giới cao, cấp bậc võ giả lại càng nghiêm ngặt, ở Phàm giới thường
xuyên sẽ có thiên tài chém giết đối thủ vượt một cảnh giới lớn. Nhưng sau khi
đến Tiên giới, có thể vượt qua cảnh giới nhỏ mà chiến thắng đối thủ đã là giỏi
lắm rồi.
Giữa Tinh Thần Cảnh và Thiên Hà Cảnh vốn nên có khoảng cách như lạch trời,
tuyệt đối không có khả năng thắng ngược. Nhưng Chu Hằng lại cứng rắn vỡ luật
thép này!
Khí phách như thế, tự nhiên làm hắn có thêm uy nghiêm, ngoài hắn còn ai hơn
được nữa.
– Chu huynh thật là lợi hại, tiểu vương bội phục sát đất! Liễu Định Huy không
ngừng vỗ tay, đi từ đằng xa đến, vẻ mặt không che giấu được kinh hãi.
Sở dĩ hắn tự hạ thân phận kết giao với Chu Hằng, là vì hắn kinh dị với bối
cảnh của Chu Hằng.
Chu Hằng tiến vào học phủ cũng chỉ mấy ngày, như vậy cũng không kỳ lạ, luôn có
những người có thể không tuân theo quy củ học phủ định sẵn. Nhưng làm cho hắn
giật mình là hắn lại không tìm được Chu Hằng vào học phủ như thế nào.
Người dẫn dắt là một khoảng trắng trống rỗng!
Hít! Là ai có năng lực lớn đến mức để một người có thể vào học phủ mà thần
không biết quỷ không hay? Nếu không phải Hồng Nguyệt chỉ ra Chu Hằng trên
tràng diện công khai, dẫn tới hắn chú ý, hắn tuyệt đối sẽ không thèm liếc qua
Chu Hằng một cái, có thể cũng vĩnh viễn không biết trong học phủ lại không thể
giải thích nổi tự dưng lại có thêm một người.
Muốn làm được điểm này, ít nhất phải là cường giả cấp Hắc Động!
Bởi vậy, Liễu Định Huy rõ ràng động tâm, nhưng lại không dám hành động bừa
bãi, ngược lại vẫn âm thầm quan sát Chu Hằng – Hắn tin tưởng, cũng có rất
nhiều người làm như thế, dù sao không chỉ có mỗi hắn là kẻ thông minh cẩn
thận.
Lần này tiến vào đây, hắn bất ngờ gặp phải Chu Hằng, liền có ý muốn dò thám
chi tiết đối phương, chủ động kết giao, kết quả mấy ngày sau đó lại không dò
ra tin tức hữu dụng gì, nhưng ngay vừa nãy lại thấy được một cảnh kinh người!
Một kiếm chém giết Thiên Hà Đế!
Tinh Thần Đế có thể sống sót được dưới tay Thiên Hà Đế đã là khó tưởng tượng,
chớ nói gì là chiến thắng, giết chết, thậm chí là một kiếm chém chết!
Giống như thần thoại vậy!
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Liễu huynh quá khen!
Liễu Định Huy có chút xấu hổ, lúc trước Trương lão đại khiêu khích Chu Hằng,
vốn hắn có thể ra mặt ngăn cản, bằng thân phận thế tử của hắn, cộng thêm bên
cạnh còn có một Thiên Hà Đế áp trận, đủ để chấn nhiếp đám người Trương lão
đại.
Nhưng hắn lại muốn xem thử Chu Hằng có bài tẩy gì, bởi vậy không có ra mặt,
nghĩ rằng Chu Hằng có ý kiến với hắn.
Hắn quả thật oan uổng Chu Hằng, bằng loại giao tình hời hợt như hắn, Chu Hằng
làm sao trông cậy hắn ra tay? Hắn biểu hiện lạnh nhạt là bởi biết mục đích
Liễu Định Huy đến gần mình vẫn là vì Hồng Nguyệt, đối với người như thế, làm
sao mà Chu Hằng nhiệt tình được.
Liễu Định Huy cười gượng liền đi, nhưng hắn càng tin chắc đằng sau Chu Hằng có
bối cảnh cấp Hắc Động, nhưng căn bản không nghĩ tới báo thù.
Một số người ở xa hơn cũng thấy được cảnh Chu Hằng giao thủ với Trương lão
đại, sau khi khiếp sợ liền kinh ngạc, sao trận chiến của bọn họ lại không phát
động lực lượng còn sót lại ở chỗ này?
Cũng chỉ có mấy người Chu Hằng biết, đương nhiên là Hồng Nguyệt động tay chân,
chỉ là chỗ Hắc Động Vương thành đạo thì tính là gì đối với nàng!
Đoàn người tiếp tục đi tới.
Lại qua hai ngày, bọn họ vẫn không có thu hoạch.
Bởi vì đám đông đã hoàn toàn phân tán trong không gian rộng lớn này, nên không
biết những người khác có thu hoạch gì không.
– Thật là nhàm chán, bản tôn giúp ngươi một tay! Cuối cùng Hồng Nguyệt không
chịu nổi, bàn tay nhỏ tùy tiện vung lên, không gian rung động, như ném một hòn
đá nhỏ vào trong ao, gợn sóng nháy mắt lan ra toàn bộ không gian dưới lòng
đất, chớp động hào quang kỳ diệu.
Nhưng sau đợt sóng dị tượng kỳ diệu này, liền không còn tiếp tục.
Khóe miệng Chu Hằng co rút, nói: – Vậy thì cám ơn!
Hồng Nguyệt khinh bỉ liếc xéo hắn, nhưng không nói gì.
Ầm!
Chu Hằng ấn theo bộ dạng trước đó, đánh ra một quyền, lực lượng tuôn trào,
không gian chớp động, một khối ngọc thạch hiện ra từ trong không trung, tỏa ra
hào quang kinh người.
Ngọc Đỉnh Bích!
Quả nhiên, không có nuốt lời!
Chỉ là làm sao lại có động tĩnh lớn như thế? Lúc trước lại có hào quang kinh
người lóe lên, xa trăm dặm cũng thấy rõ!
Vù vù vù! Từng bóng người từ xa lao vút tới, khi thấy Chu Hằng cầm lấy Ngọc
Đỉnh Bích, ánh mắt mỗi người đều đỏ lên, hận không thể giết tới cướp lấy.
Nhưng khai chiến ở trong này càng nguy hiểm quá mức, chỉ có người nhìn chằm
chằm, không ai ra tay.
Chu Hằng tiện tay thu hồi Ngọc Đỉnh Bích, lại đánh ra một quyền, không gian
chấn động như gợn sóng, hào quang lấp lánh, lại một khối Ngọc Đỉnh Bích xuất
hiện.
Cái gì!
Mọi người đều nhìn chằm chằm khối Ngọc Đỉnh Bích kia, ánh mắt muốn phun ra
lửa.
Nhưng, chuyện Chu Hằng một kiếm đánh chết Thiên Hà Đế đã truyền ra, tuy rằng
mọi người đều biết Thiên Hà Đế còn phân chia nhiều loại, thực lực chênh lệch
nói là trên trời dưới đất cũng không quá, nhưng có Thiên Hà Đế nào dám nói
mình có thể một đòn đánh chết một người Thiên Hà Đế khác, dù là Thiên Hà Đế
thực lực yếu nhất?
Mọi người đương nhiên không tin đó là thực lực của bản thân Chu Hằng, mà là
đến từ cấm khí!
Không ai biết cấm khí trong tay Chu Hằng còn có thể sử dụng mấy lần, mà nơi
này tối đa chỉ là Thiên Hà Đế, ai chống lại loại cấm khí có thể miểu sát Thiên
Hà Đế như vậy mà không chột dạ?
Đỏ mắt là một chuyện, nhưng sẽ không vì thế mà đưa tặng tánh mạng!
Ba khối Ngọc Đỉnh Bích, còn không thể đánh thủng giới hạn cuối cùng trong lòng
mọi người, làm ọi người đói quá làm bậy.
Nhưng làm ọi người nổi điên, đó là không lâu sau Chu Hằng lại đánh ra khối
Ngọc Đỉnh Bích thứ ba, cũng chính là khối thứ tư lọt vào tay hắn!
Đây là cái vận số gì?
Trong nửa ngày, bốn khối!
Hít!
Mọi người đều vô cùng đỏ mắt, nhưng đến lúc này, bọn họ lại không dám hành
động tùy tiện.
Cấm khí dĩ nhiên lợi hại, nhưng có hạn chế số lần hoặc thời gian sử dụng, nơi
này có đông Thiên Hà Đế như thế, có thể dìm chết Chu Hằng! Trên thực tế, nếu
như mọi người cùng nhau ra tay, Chu Hằng còn không có cả cơ hội tế ra “cấm
khí”.
Nhưng tình huống bây giờ thật là quá quỷ dị!
Vì cái gì Ngọc Đỉnh Bích kia chỉ có Chu Hằng mới đánh ra được, những người
khác lại không làm được?
Thế gian làm sao có chuyện trùng hợp như thế?
Vậy chỉ có thể nói rõ… đằng sau Chu Hằng có một nhân vật vô cùng mạnh mẽ,
hắn ở trong bóng tối, đang giúp Chu Hằng thu nhặt Ngọc Đỉnh Bích!
Có thể làm được điều này, chỉ có cường giả cấp Hắc Động!
Bởi vì nơi này chính là chỗ thành đạo của Hắc Động Vương, cường giả Tuệ Tinh
Cảnh có thể không sợ lực lượng lưu lại nơi này, nhưng nếu nói có thể dễ dàng
tìm ra Ngọc Đỉnh Bích ở chỗ này, như vậy sợ là chỉ có cường giả cấp Hắc Động
mới làm được!
Trong nhất thời, trên người Chu Hằng lập tức như bao phủ lớp sương mù thần bí,
làm người ta không thể nhìn thấu, càng không khỏi sinh ra nghiêm nghị kính sợ.
Chính là bởi kiêng kỵ như vậy, mỗi người đều không dám tạo áp lực lên Chu
Hằng, đều cùng nhau đưa ra muốn mua Ngọc Đỉnh Bích trong tay Chu Hằng.
– Bán cho bọn chúng cũng không sao! Hồng Nguyệt nói. – Bằng thực lực của
ngươi hiện giờ, hấp thụ nhiều nhất là hai khối Ngọc Đỉnh Bích, bằng không ý
chí còn lưu lại trong đó quá mạnh mẽ, sẽ đảo khách thành chủ, ảnh hưởng đến võ
đạo của ngươi!
Chu Hằng nghiêm nghị, bên trong Ngọc Đỉnh Bích có lý giải võ đạo cả đời của
Hắc Động Vương, đây là tài sản quý giá đối với người khác, nhưng lại là thuốc
độc đối với hắn! Hơn nữa ý chí của Hắc Động Vương đáng sợ cỡ nào, sẽ ảnh hưởng
đến hắn trong âm thầm lặng lẽ!
Cho nên, có thể hấp thu Ngọc Đỉnh Bích, nhưng số lượng không được nhiều, bằng
không sẽ thật sự ấn theo con đường cũ của vị Hắc Động Vương kia, từ đó mất đi
đạo của mình.
Đương nhiên, bên cạnh Chu Hằng rất nhiều người, cho hắn nhiều Ngọc Đỉnh Bích
hơn nữa cũng không chê nhiều, nhưng nếu phân chia tài nguyên, vậy là một loại
lãng phí lớn!
Chu Hằng có Hỏa Thần Lô có thể luyện đan, chỉ là trước mắt đang thiếu tài liệu
thích hợp, đều bị các thế lực lớn nắm giữ, nhưng dùng Ngọc Đỉnh Bích trao đổi,
tin rằng sẽ có rất nhiều thế lực sẵn lòng làm mối mua bán này.