Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 926: Liên thủ mà thắng!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Phó Đông Hành phát hiện mình không động được!

Nhưng sau khi cái ý niệm này dâng lên, hắn rõ ràng kinh giác, nhưng phản ứng
của bản thân cũng quá chậm, ít nhất trôi qua nửa giây thời gian mới ý thức tới
điểm ấy! Đối với võ giả Tinh Thần Cảnh mà nói, sự tình có thể làm được trong
nửa giây thời gian thật sự nhiều lắm!

Bành! Bành! Bành!

Chu Hằng đã xông đến, quăng kiếm dụng quyền, điên cuồng đánh vào bộ mặt của
hắn.

Mọi người đều có điều cố kỵ, ở trong này cũng sẽ cố gắng khắc chế vọng động
giết người, cho dù muốn giết người cũng có thể chờ sau khi rời khỏi Đại Hà Học
Phủ, hành hung ở trong này có khả năng giấu diếm được nhất thời, nhưng khả
năng lớn hơn vẫn là bị moi ra.

Đồng môn tương tàn, bất kể khi nào thì cũng là tội lớn!

Phó Đông Hành cuối cùng vẫn là Tinh Thần Đế bậc cao, khi hắn ý thức được mình
bị vây khốn, bỗng nhiên phát linh lực ra, 4000 viên tinh tú xoay tròn, hắn bộc
phát ra lực lượng cuồng bạo, đánh nát phù văn trói buộc mình.

– Đây là vật gì?

Hắn có chút khiếp sợ, nhìn sang con lừa đen, trong ánh mắt có ý sợ hãi không
ngừng được. Cái loại cảm giác này thật là đáng sợ, để hắn tự do thưởng thức
được nguy hiểm ở bên bờ sinh tử.

Nếu tu vi của Chu Hằng cường đại thêm một chút nữa, vừa rồi hoàn toàn có thể
làm hắn bị thương nặng!

Nhưng hắn tuy rằng thân là nhà quyền thế của Đại Hà Học Phủ, nhưng cấp độ võ
đạo ở Độ Dương Tinh quá thấp, hắn thậm chí ngay cả tư cách để biết phù văn
cũng không có, chỉ cho là trên thân con lừa đen mang theo cấm khí gì đó.

– Ếch ngồi đáy giếng!

Chu Hằng khinh thường nói.

– Cái gì?

Phó Đông Hành thiếu chút nữa tức chết, hắn đường đường là đại thiếu của Phó
gia, gia tộc được đứng hàng trên ở toàn bộ Độ Dương Tinh, lại còn bị Chu Hằng
bảo là ếch ngồi đáy giếng? Vậy cái gì mới không gọi là ếch ngồi đáy giếng?

Ông!

Con lừa đen tiếp tục ra tay, lại đánh ra một cái phù văn giam cầm, tuy rằng
Phó Đông Hành đã có chuẩn bị nhưng vẫn trúng chiêu, lại bị Chu Hằng hành hung
một phen.

– Ngươi có dám một mình đấu cùng ta?

Phó Đông Hành hổn hển nói, hắn tự cảm thấy lực lượng, tốc độ đều vượt qua xa
Chu Hằng. Trận chiến đấu này chắc chắn là hắn giành thắng lợi mới đúng! Cũng
bởi vì một đầu thú cưng sử dụng cấm khí kỳ kỳ quái quái, làm hại hắn không ngờ
chỉ có thể bị Chu Hằng treo lên đánh, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?

– Ngu ngốc, ngươi là Tinh Thần Đế bậc cao, ta mới là Tinh Thần Vương. Ngươi
không biết ngượng mà muốn ta đấu một mình sao?

Chu Hằng giễu cợt nói. Trên thực tế, nếu không phải Phó Đông Hành là Tinh Thần
Đế bậc cao, Chu Hằng đấu một mình thì sao? Vương Vận không phải bị hắn đánh
cho ngã lộn nhào sao!

Phó Đông Hành im lặng, nhưng lập tức thầm nghĩ con lừa đen sử dụng cấm khí,
trên thực tế đã không có quan hệ cùng cảnh giới! Hắn áp chế xấu hổ trong lòng,
quát to:

– Vương Vận, làm thịt con lừa kia cho ta!

Người không thể giết, nhưng thú cưng cũng không liệt vào luật lệ đó, cùng lắm
thì bồi ít tiền là được! Phó gia thiếu tiền sao?

– Tiểu Hỏa!

Chu Hằng cũng hừ nhẹ một tiếng.

– Gâu!

Tiểu Hỏa sớm đã kìm nén cả nửa ngày, nhưng luôn luôn bị Chu Hằng yêu cầu ngồi
xổm tại chỗ, chỉ có thể giương mắt nhìn, hiện tại có được mệnh lệnh của Chu
Hằng, lập tức bổ nhào về phía trước, cắn Vương Vận.

– Châu chấu đá xe!

Vương Vận ngạo nghễ nói. Hắn quả thật bị Chu Hằng đánh ngã, nhưng Chu Hằng là
Chu Hằng, thú cưng là thú cưng, đây là hai chuyện khác nhau! Tinh Thần Hoàng
thì như thế nào, chẳng lẽ còn có thể cùng nghịch thiên như Chu Hằng sao?

Hắn tùy ý đá ra một cước, quát:

– Cút cho ta!

– A!

Nhưng hắn lập tức liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cái chân vừa đá ra vừa
vặn bị Tiểu Hỏa cắn lấy, răng chó sắc bén giống như hắc kiếm, đã có máu tươi
bắn ra.

Vương Vận vừa giận vừa thẹn, hắn đường đường là Tinh Thần Đế cư nhiên bị một
con cẩu Tinh Thần Hoàng cắn, truyền đi thật sự là sẽ bị người ta chê cười
chết! Trong mắt hắn chớp động hung quang, hai đấm nắm chặt, phát động lực
lượng, hắn muốn đánh chết Tiểu Hỏa.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Hai đấm của hắn đánh ra rất mãnh liệt, nhưng Tiểu Hỏa là thần thú thiên địa,
trình độ da dày thịt chắc cũng không phải nhân loại có khả năng tưởng tượng.
Huống chi không lâu trước còn ăn một chút Hoàng Kim Cốt, mặc dù sự đề thăng
của nó không có lớn giống Chu Hằng, con lừa đen, nhưng vẫn là có sự đề thăng.

Tiểu Hỏa phảng phất không có cảm giác, nó sinh ra cũng không có bao lâu, còn
không biết cái gì là kỹ xảo chiến đấu/ Nhưng cắn người lại là bản năng của nó,
sau khi nó cắn một cái liền tuyệt đối sẽ không buông ra, nếu không cắn được
một miếng thịt, thậm chí cắn đứt xương cốt của con mồi mới có thể “nhả miệng”.

Vương Vận đánh ra mấy quyền liền, da mặt run run một chút, đó là đau, nhưng
phòng ngự cùng lực lượng của Tiểu Hỏa đều đã tăng lên tương đối, không phản
ứng chút nào đối với công kích của hắn, lại là cắn hắn mạnh hơn.

Lực phòng ngự của Tinh Thần Đế vốn hẳn nên vô cùng cường đại, dưới tình huống
chủ động vận chuyển linh lực, chính là Tinh Thần Hoàng oanh kích cũng đều có
thể như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng điều này hiển nhiên không bao gồm
thần thú thiên địa như Tiểu Hỏa, vết cắn càng ngày càng sâu, cuối cùng nó cắn
rời một khối thịt máu dầm dề ra.

Tiểu Hỏa cũng không thích ăn thịt sống, hất đầu nhổ miếng thịt trong miệng ra,
lại cắn Vương Vận tiếp.

. . . Còn nữa?

Toàn thân Vương Vận mồ hôi lạnh chảy ròng, mới vừa rồi bị cắn đau tới thấu
tâm, hắn sao dám để bị cắn một cái nữa, hắn sợ tới mức vội vàng liền bỏ chạy.

– Gâu!

Tiểu Hỏa nhanh chóng đuổi theo.

Một người trốn, một con chó đuổi, tràng diện này làm cho người ta không biết
nên khóc hay cười.

– Rác rưởi!

Phó Đông Hành sau một lúc kinh ngạc, liền nói ra hai chữ.

– Ngươi lo cho bản thân trước đi!

Chu Hằng không có lưu tình, hai đấm phẫn nộ đánh ra, đối với người muốn đánh
cướp chính mình thì không có gì đáng nói, đánh, đánh tới khi đối phương phục
mới thôi.

Con lừa đen dốc hết sức vận chuyển phù văn giam cầm, tuy rằng nó bây giờ còn
không thể vận chuyển tùy tâm sở dục, nhưng còn tốt hơn nhiều so với phù văn
thuấn di, một hơi vận chuyển hơn mấy trăm lần tuyệt đối không thành vấn đề.

Có nhiều cơ hội như vậy, cũng đủ để Chu Hằng oanh bạo Phó Đông Hành!

Bành! Bành! Bành! Bành!

Bởi vì không dùng đại sát khí như hắc kiếm, Chu Hằng khai hỏa toàn bộ chiến
lực cũng không cần lo lắng sẽ lỡ tay đánh chết, sảng khoái khó có được nhỉ.

Gương mặt Phó Đông Hành rất nhanh thì đã sưng lên, ngay sau đó, hàm răng của
hắn cũng là bay ra ngoài từng cái một, vài phút sau, cả khuôn mặt của hắn đã
là sưng phù như đầu heo, cam đoan cả mẹ ruột hắn đến cũng không thể nhận ra
được.

Thực ra Phó Đông Hành đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí trên người hắn cũng có
một kiện cấm khí, có thể hình thành phòng ngự cường đại, chịu đựng được mười
lần oanh kích toàn lực của Thiên Hà Vương. Nhưng con lừa đen ném ra phù văn
giam cầm, làm hắn ngay cả cơ hội tế xuất cấm khí cũng không có!

Cấm khí chia làm hai loại: Phát động tự động cùng phát động bị động, phát động
tự động chính là đạt tới điều kiện đặc biệt nào đó cấm khí sẽ tự mình vận
chuyển, mà phát động bị động cần người sử dụng chủ động phát động.

Cấm khí trên người Phó Đông Hành chính là loại phát động bị động, bởi vì cấm
khí không phải pháp khí, không thể nhận chủ, cũng không có biện pháp dựa vào
thần thức để khởi động, chỉ có thể thao tác thủ công, bởi vậy dưới tình huống
bị con lừa đen giam cầm, bị Chu Hằng đánh, tên này ngay cả cấm khí cũng không
có thời gian lấy ra, huống chi là phát động.

Hắn kìm nén a!

Đường đường là Tinh Thần Đế bậc cao, thậm chí là Tinh Thần Đế bậc cao chân
chính nắm giữ tinh thần lực, cao thủ xếp hạng trong top 100 của Đại Hà Học
Phủ, cư nhiên bị một gã Tinh Thần Vương hành hung thành đầu heo, bảo hắn nuốt
được nỗi giận này như thế nào?

Hơn nữa hắn cho rằng con lừa đen sử dụng cấm khí nào đó, nếu không chính là
Tinh Thần Hoàng dựa vào cái gì có thể giam cầm hắn?

Đê tiện! Vô sỉ!

Phó Đông Hành mắng to, bị chọc giận hắn cũng mất đi lý trí, bằng không hắn tất
nhiên sẽ kịp phản ứng, cấm khí gì lại có thể không ngừng mà sử dụng vài chục
lần, hơn trăm lần, thậm chí mấy trăm lần!

Chu Hằng oanh kích mặt mũi của Phó Đông Hành không hạn chế, nhưng đối với oanh
kích toàn thân hắn, Ngũ Hành Phù Văn đã vận chuyển, trừ bỏ không có ý định
giết người, Chu Hằng cũng không muốn Phó Đông Hành lại đến phiền chính mình
trong hành trình kế tiếp.

Uy năng của Ngũ Hành Phù Văn là tương đối độc lập, cũng không cần bao nhiêu
lực lượng của Chu Hằng tham dự để có thể bộc phát ra lực phá hoại cường đại,
trước kia Chu Hằng còn là Minh Tiên chỉ có thể thúc dục không nhiều, nhưng
hiện tại hắn trở thành Tinh Thần Hoàng, đủ để duy trì cho Ngũ Hành Phù Văn lưu
chuyển vô hạn.

Lực phù văn với linh lực bản thân Chu Hằng, man lực dung hợp, hình thành lực
phá hư đáng sợ, xương cốt cả người Phó Đông Hành đều đang phát ra “tiếng rên
rỉ”, bị gãy, dập nát khi Chu Hằng vô tình oanh kích.

Bây giờ Phó Đông Hành thay vì nói là người, chi bằng nói là một bãi thịt vụn,
xương cốt cả người đều đã vỡ vụn, cho dù là không có con lừa đen giam cầm thì
cũng không thể làm ra phản kích hiệu quả, nhiều lắm chỉ là vận chuyển tinh tú
tiến hành oanh kích.

Nhưng trên thực tế hắn rõ ràng đã đau tới ngất đi.

Chu Hằng không hề có lòng đồng tình, nếu muốn đánh cướp thì đã phải chuẩn bị
tâm lý bị đánh khi cướp không được, chẳng lẽ còn nghĩ sẽ được khách khí tiễn
bước?

Con lừa đen reo hò một tiếng, chạy tới lục soát một trận trên người Phó Đông
Hành, sau đó liền bỏ chạy ra thật xa như một làn khói.

Với kinh nghiệm của Chu Hằng để phán đoán, con lừa đê tiện này nhất định là đã
kiếm được thứ tốt, nếu không đâu có thể nào cười đến mức mặt con lừa nở rộ như
bông hoa vậy, nước miếng cũng chảy thành sông.

Hắn gào to một tiếng, kêu gọi Tiểu Hỏa trở về.

Cũng không lâu lắm, Tiểu Hỏa quả nhiên chạy trở về, chạy lòng vòng xung quanh
Chu Hằng.

– Đi!

– Đi đâu?

– Đương nhiên là tiếp tục tìm kiếm Huyết Linh Quả, một quả chúng ta phân như
thế nào?

– Đi đi đi!

Tổ ba người tiếp tục đi tới, Phó Đông Hành bị thương nặng như vậy, cho dù có
ăn linh đan vào ít nhất cũng phải cần hai tháng mới có thể khôi phục chiến
lực, đã không đáng để lo.

– Đáng tiếc a, cũng không phải đả bại hắn trong học phủ, nếu không Chu tiểu
tử ngươi có thể thay thế địa vị của hắn ở bảng trên!

Con lừa đen lòng tham không đáy nói. Bảng trên có nghĩa là sẽ có tài nguyên tu
luyện, còn có điểm cống hiến được tặng không.

Chu Hằng lắc đầu, nói:

– Chỉ dựa vào một mình ta, nhiều nhất chỉ có thể không bại, nếu muốn thủ
thắng gần như là chuyện không thể nào!

Hắn hiện tại cũng không sợ áp lực khi ngôi sao đầy trời hình thành, chiến lực
bản thân tăng lên cũng không có vượt qua được Tinh Thần Đế.

Tranh giành xếp hạng ở bảng trên, đó hoàn toàn là một mình đấu, hơn nữa không
cho phép dùng cấm khí.

Tuy nhiên, chiến một trận với Phó Đông Hành cũng để cho Chu Hằng thu nhiều lợi
ích.

Chiến lực của Tinh Thần Đế bậc cao quả thật chênh lệch với chiến lực của Tinh
Thần Đế 3000 tinh trở xuống thật lớn, hơn nữa đồng dạng là Tinh Thần Đế bậc
cao, dưới tình huống đều là 4000 tinh, chiến lực của Phó Đông Hành cùng Tây
Môn Sơn lại bất đồng.

Khác biệt ngay ở áp lực hình thành khi tế xuất tinh tú, Tây Môn Sơn chỉ có thể
phát huy ra uy áp của bản thân Tinh Thần Đế, nhưng Phó Đông Hành lại có thể
làm tinh tú đầy trời hình thành áp lực kinh khủng.

Đông Phương Văn Long cũng có thể như thế!

Đây cũng là năng lực đặc biệt thuộc về Tinh Thần Đế bậc cao, hơn nữa cũng
không phải vượt qua 3000 tinh tú có thể hình thành, còn cần điều kiện khác.

Chu Hằng nắm chặt hai đấm, đối với việc tăng thực lực của chính mình lên càng
cấp bách hơn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận