Từ hoa sen đen trắng đến hoa sen ba màu, nhìn như chỉ tăng thêm một đạo linh
khí, nhưng độ khó khống chế nó tăng lên lại gấp năm, sáu lần!
Hoa sen đen trắng chỉ cần duy trì cân bằng cùng một lúc, nhưng hoa sen ba màu
lại tăng lên tới ba mặt, tiêu hao đối với tâm lực vô cùng lớn. Đây còn là thần
thức của Chu Hằng đã được hắc kiếm rèn luyện mới có thể miễn cưỡng.
Suốt nửa tháng sau, hắn miễn cưỡng có thể khống chế hoa sen ba màu, trước mắt
đây cũng là cực hạn của hắn, dù sao thần thức không đủ cường đại, chịu cảnh
giới hạn chế hắn dù có yêu nghiệt mấy đi nữa nhiều lắm cũng chỉ đạt tới Sơ
Phân Cảnh, cường độ thần thức nhiều nhất là của Ích Địa Cảnh, mà chỉ có cảnh
giới cao hơn mới có thể duy trì thần hồn cường đại hơn.
Về phần Cổ Tư thì miễn cưỡng hoàn thành hoa sen đen trắng, còn hoa sen ba màu
nàng còn con đường rất dài phải đi, không thể không cam bái hạ phong đối với
ngộ tính và năng lực khống chế của Chu Hằng.
Tuy nói như thế, hoa sen đen trắng vẫn như cũ có được uy lực rất cường đại,
tuy rằng còn chưa đủ để tăng lên chiến lực của nàng một cấp bậc, nhưng nếu
phát động đột kích bất ngờ, khẳng định có thể mang đến cho đối thủ một lần
kinh hoàng.
Mà Chu Hằng thì càng thêm đáng sợ, hắn vốn là linh lực hùng hậu vượt qua Tụ
Linh tam trọng thiên đỉnh phong, nếu bất thình lình sử ra hoa sen ba màu,
chính là Sơ Phân Cảnh đều phải chịu thiệt! Điểm ấy, Cổ Tư đã nếm qua đau khổ
rồi.
Hai người ở tầng thứ hai này đã luận bàn với nhau rất nhiều lần, Cổ Tư nếu như
áp chế lực lượng bằng với Chu Hằng, như vậy không hề nghi ngờ nàng không phải
đối thủ của Chu Hằng. Mà nếu nàng khai hỏa toàn bộ chiến lực, như vậy Chu Hằng
cũng phải bại không trì hoãn chút nào.
Đại cảnh giới áp chế cũng không phải nói là nói, hắn có thể ở Tụ Linh nhất
trọng thiên đánh chết Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng khẳng định không thể ở Tụ
Linh nhị trọng thiên đánh chết Sơ Phân nhất trọng thiên! Tuy nhiên, tấm chắn
đại cảnh giới này cũng không phải không thể đánh vỡ, Chu Hằng tự tin một khi
đạt tới Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong, hắn nhất định có thể đánh chết Sơ
Phân nhất trọng thiên!
Tu luyện Ngũ Hành Liên Hoa Phá tạm thời tới đây kết thúc, bọn họ đều trải qua
tăng nhanh thực lực, về sau phải nhờ vào thời gian tu luyện tiến bộ từng tí
từng tí một, còn phải qua nhiều lần hao phí tinh lực để Ngũ Hành Liên Hoa Phá
tiến bộ.
Chu Hằng tiếp tục ở lại trong rừng rậm săn giết yêu thú, chỉ là yêu thú Tụ
Linh Cảnh cũng không phải đầy đường đâu cũng gặp, mà số lượng có hạn. Hơn nữa
rừng rậm này rộng lớn như vậy, hắn đi tới thật xui xẻo, trong mười ngày không
ngờ chỉ giết được có ba con.
– Chu Hằng! Tại sao huynh muốn giết yêu thú?
Cổ Tư bình thản hỏi.
Chu Hằng đương nhiên không có khả năng nói thật, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Xem như lịch lãm thôi! Ở trong tông môn giao đấu với người khác, luôn bị bó
tay bó chân, không thể phát huy toàn lực, không thể có hiệu quả tôi luyện chân
chính!
– Vậy không bằng đi vào Đấu Thú Trường trong thành đi!
– Đấu Thú Trường?
– Đấu Thú Trường ở thời điểm lúc đầu, là cho yêu thú đấu với nhau để giải trí
cho nhân loại, nhưng dần dần liền cải đổi, võ giả nhân loại cũng xuống sân
chiến đấu, đấu với thú, rồi đấu với người. Tới nay Đấu Thú Trường cũng được
xưng là Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường!
Cổ Tư vẫn như cũ không chút đổi sắc nói:
– Có thể ở nơi đó sống sót, đều là người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng
phong phú, mỗi ngày có vô số người chết ở bên trong đó!
Chu Hằng lộ vẻ do dự, hắn theo đuổi giết chóc mục đích là để nhanh chóng tích
lũy tu vi, nhưng nếu vì điểm ấy mà đi đánh chết người không quen biết, không
hề có ân oán, điều đó hắn khó có thể chấp nhận.
Giới hạn cuối cùng của hắn chính là đánh chết ác đồ cùng hung cực ác, hoặc là
người chọc tới trên đầu hắn, nên người ở Đấu Thú Trường dường như không phù
hợp với yêu cầu của hắn.
– Lo lắng lạm sát kẻ vô tội sao?
Cổ Tư dường như nhìn thấu tâm tư của hắn:
– Yên tâm đi! Người ở trong đó phần lớn đều là tử tù, đều là ác đồ làm lớp
lớp chuyện ác, người giống như huynh tới đó để tôi luyện chính mình quả thật
rất ít!
Nghe nói như vậy, Chu Hằng không hề cố kỵ nữa.
– Đi! Chúng ta lập tức trở về Thiên Hàng Thành!
– – – – – – –
Một chuyến đi về cũng trôi qua hai tháng, tu vi của Chu Hằng tăng lên tới Tụ
Linh nhị trọng thiên. Đối với người bình thường mà nói tốc độ này đã mau không
tưởng rồi, nhưng hắn vẫn không vừa lòng, bởi vì Liễu Thánh Kiệt đã là Sơ Phân
nhất trọng thiên!
Người này là con của Tam điện chủ, khẳng định hưởng thụ tài nguyên tu luyện
tốt nhất, tốc độ tu vi tăng lên tất nhiên cũng cực nhanh!
Khoảng cách kỳ hạn nửa năm cũng chỉ còn bốn tháng, không có thời gian cho hắn
lãng phí.
Sau khi về lại Thiên Hàng Thành, hai người lập tức biết một tin tức: Bảy ngày
sau, Thiên Bảo Các sẽ bán đấu giá ba trái Phong Linh Quả.
Tin tức từ nửa tháng trước đã được Thiên Bảo Các công bố ra ngoài, dụng ý dĩ
nhiên rất rõ ràng: chính là tạo ọi người có đủ thời gian để chuẩn bị tiền, đến
lúc đó thống khoái ra giá! Nếu không lâm thời mới chạy kiếm, thì làm sao có
thể đánh ra giá cao chứ?
Phong Linh Quả là cực phẩm của võ giả Tụ Linh Cảnh, sau khi võ giả ăn vào có
thể tăng lên một tiểu cảnh giới, nếu là Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong ăn
vào, như vậy cũng có thể nắm chắc vài phần tấn công thành công Sơ Phân Cảnh!
Bởi vậy, các võ giả trong Thiên Hàng Thành ai nấy đều xoa xoa tay. Chẳng những
võ giả Tụ Linh Cảnh động tâm, chính là không ít cường giả Sơ Phân Cảnh cũng
rục rịch: Phong Linh Quả này tuy không có hiệu quả với bọn họ, nhưng không
phải bọn họ còn có con cháu đời sau sao?
Tuy nhiên Phong Linh Quả không thể ăn nhiều, trong cơ thể sẽ có kháng dược
tính, ăn vào viên thứ hai chỉ sẽ sinh ra tác dụng phụ không có chỗ tốt gì!
Chu Hằng lập tức động tâm, nhưng bán đấu giá loại cấp bậc này, tiền sử dụng
cũng không phải vàng bạc, mà là linh thạch! Hắn tổng cộng chỉ kiếm được 5
khối, trong đó có 3 khối đã bị hắn hấp thu xong, còn lại 2 khối linh thạch có
ném vào Phòng đấu giá thì ngay cả mua bọt nước đều không nổi!
Nguyệt Châu!
Vật này cũng là cực phẩm, hơn nữa đối với người cảnh giới càng cao thì càng
quý báu. Nó cần tới võ giả Linh Hải Cảnh mới có thể luyện hóa, nhìn khắp Hàn
Thương Quốc có cường giả như vậy sao?
– Huynh hãy hóa trang, không nên để người ta nhận ra, nếu không có thể sẽ có
hậu hoạn!
Cổ Tư nhắc nhở hắn.
Chu Hằng gật gật đầu, hắn cũng đang có ý nghĩ như vậy, lập tức mua một cái mũ
nỉ lớn đội trên đầu, lại mua một tấm mặt nạ, tiếp theo vận chuyển linh lực
tràn ngập cơ thể, cả người nhất thời cường kiện lên một vòng.
Hiện tại chỉ nhìn riêng từ hình thể hắn, cho dù là Chu Định Hải, Lâm Phức
Hương cũng không thể nhận ra Chu Hằng.
Hắn cảm thấy vừa lòng, liền lấy ra 5 viên Nguyệt Châu rời khách điếm đi tới
hướng Thiên Bảo Các.
Bảo Nguyệt Kính mỗi buổi tối sau khi hấp thu ánh trăng đều có thể ngưng tụ ra
một viên Nguyệt Châu, hiện trong tay Chu Hằng đã có 17 viên, nhưng hắn đâu dám
một lần lấy ra hết. Hơn nữa, dù hắn muốn một lần lấy ra hết, dựa vào trình độ
của Thiên Hàng Thành còn không có người có thể nuốt trôi phần bảo vật lớn như
vậy.
5 viên cũng đã đủ xa xỉ rồi!
Đi tới Thiên Bảo Các, nhìn khu kiến trúc hoa lệ diện tích tới mấy mẫu kia, Chu
Hằng không khỏi thầm líu lưỡi. Bàn về tài phú, toàn bộ các thế lực của Hàn
Thương Quốc cộng hết lại có thể so sánh với Thiên Bảo Các được sao?
– Vị đại gia này, ngài là muốn mua đan dược, binh khí, hay là muốn vào Trọng
Lực Thất tu luyện?
Khi Chu Hằng đi vào, lập tức một gã phục vụ tiến lên hỏi.
– Ta có mấy món đồ cần ủy thác các ngươi bán đấu giá!
Chu Hằng biến đổi thanh âm ồ ồ nói.
– Hiểu rồi! Mời đại gia đi theo tiểu nhân!
Phục vụ kia dẫn Chu Hằng đi ra lầu chính, thông qua một cái hành lang, sau đó
đi tới một tòa biệt viện. Hắn gõ cửa, nói:
– Mã chưởng quỹ! Có vị khách nhân muốn ủy thác chúng ta bán đấu giá, ngài báo
chưởng quản xem!
Cửa phòng mở ra, một thiếu niên thanh tú đi ra, phất phất tay cho phục vụ kia,
sau đó liếc nhìn Chu Hằng, nói:
– Mời đi theo ta!
Chu Hằng đi theo hắn đi vào sân viện, liền thấy một lão nhân chừng sáu mươi
đang ngồi uống trà, lão tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.
– Ngồi đi!
Lão nhân ngẩng đầu nhìn lướt qua Chu Hằng, cặp mắt xám đục đột nhiên trở nên
vô cùng sắc bén, dường như có thể đâm thủng màn trời. Lão cười ha hả mấy
tiếng, nói:
– Tiểu tử thật cẩn thận! Đến tột cùng là định bán đấu giá bảo vật gì, mà cẩn
thận như vậy?
Lão nhân này là cao thủ Sơ Phân Cảnh, lộ ra ngoài khí tức vô cùng cường đại.
Chu Hằng cười cười, từ trong lòng lấy ra một viên Nguyệt Châu, đặt lên bàn,
nói:
– Có vị trưởng bối bảo tại hạ bán ra vật này!
– À! Đưa lão phu nhìn xem!
Lão nhân cầm lên Nguyệt Châu:
– Hả!
Lão lập tức phát ra một tiếng kêu kinh hãi, lộ ra vẻ mặt khó tin.
– Gia gia, chuyện gì vậy?
Gã thiếu niên thanh tú vội hỏi, từ lúc hắn có trí nhớ tới nay chưa từng thấy
qua lão nhân thất thố như vậy.
– Nguyệt Châu!
Lão nhân mắt sáng rực, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng có ngụ ý sâu sắc, cười
nói:
– Trưởng bối của tiểu tử ắt hẳn có lai lịch lớn đây! Lão phu Mã Khoan Quân,
đây là tiểu tôn Mã Ứng Khả!
Chỉ có cường giả Linh Hải Cảnh trở lên mới có thể ngưng luyện tinh hoa ánh
trăng hình thành Nguyệt Châu, bởi vậy sau lưng Chu Hằng nhất định phải có
cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh! Linh Hải Cảnh nha, đó là tồn tại cường đại
biết bao!
Chu Hằng muốn chính là hiệu quả này, hắn vừa không thừa nhận vừa không phủ
nhận, nói:
– Mã tiền bối! Ngài xem Nguyệt Châu này có đủ tư cách để bán đấu giá hay
không?
– Ha ha… nếu là Nguyệt Châu mà không có tư cách, thì còn có vật gì có tư
cách chứ?
Mã Khoan Quân cười ha hả nói. Lão là một trong quản sự của Thiên Bảo Các ở nơi
này, lão biết về đồ vật này nọ không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần so với
Chu Hằng.
Hàn Thương Quốc với Thiên Tinh Tông mạnh nhất, nhưng lão tổ tông môn cũng chỉ
có tu vi Khai Thiên Cảnh, ở trước mặt cường giả Linh Hải Cảnh ngay cả con kiến
cũng không bằng.
Một tiểu quốc như vậy lại xuất hiện một cường giả siêu cấp Linh Hải Cảnh, ý
nghĩa sau lưng hắn là cái gì chứ?
Chu Hằng cũng lấy ra 4 viên Nguyệt Châu còn lại, toàn bộ đặt lên bàn, rồi nói:
– Cộng tất cả 5 viên, xin tiền bối xem qua nghiệm thu!
Mã Khoan Quân không dám qua loa, sau khi cầm lấy từng viên Nguyệt Châu cẩn
thận kiểm tra, gật gật đầu nói:
– Đây đều là Nguyệt Châu thượng phẩm! Tiểu tử xưng hô như thế nào?
– Vãn bối họ Lý, tên chỉ một chữ Hoành!
Chu Hằng tùy ý bịa đặt một cái tên. Nếu hắn báo ra tên thật, như vậy với năng
lực của Thiên Bảo Các khẳng định có thể tra ra lai lịch của hắn, vậy thì bối
cảnh Linh Hải Cảnh của hắn sẽ bị lộ tẩy.
– Lý công tử! Đây là tín vật, ngươi hãy thu cất, đợi sau khi bán đấu giá của
bản các hoàn thành, dựa vật ấy đến đổi tiền bán đấu giá thu được!
Mã Khoan Quân nói:
– Dựa theo quy củ của bản các, vốn phải rút ra một thành phí dụng. Tuy nhiên
Nguyệt Châu quá mức quý báu và hi hữu, thực có chỗ tốt để tăng lên danh tiếng
của bản các, lão phu làm chủ chỉ rút ra nửa thành phí dụng!
Chu Hằng vốn tưởng rằng đối phương sẽ nói không rút ra tiền phí dụng, không
nghĩ tới chỉ là giảm một nửa, khiến hắn không khỏi thầm than: quả nhiên thương
nhân chính là thương nhân, cho dù muốn lấy lòng “cao nhân” ở sau lưng hắn,
cũng không quên kiếm tiền lời.
Lại tán gẫu vài câu, Mã Khoan Quân muốn moi ra chi tiết về cao nhân sau lưng
Chu Hằng kia, nhưng bị Chu Hằng ứng đối cẩn thận. Sau nửa giờ, Mã Khoan Quân
liền bảo Mã Ứng Khả đưa Chu Hằng rời đi, dụng ý tự nhiên là để con cháu tạo
mối quan hệ tốt với Chu Hằng.
Nào ngờ gã thiếu niên Mã Ứng Khả khí thịnh, căn bản xem thường không để Chu
Hằng vào mắt, đối đãi với Chu Hằng không nóng không lạnh, thành ra cô phụ dụng
tâm lương khổ của Mã Khoan Quân.
Chu Hằng cũng không quan tâm, sau khi ra ngoài Thiên Bảo Các, liền đi tới Đấu
Thú Trường.