Chu Hằng một tay lôi Mặc Ngọc Nghiên lên, đặt nửa thân trên của nàng trên bàn.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì? Mặc Ngọc Nghiên dùng nói giọng hư nhược, nàng
đang ngưng tụ linh lực, nhưng ngực bị thương giống như cái động không đáy, vô
hình cắn nuốt mỗi phân linh lực nàng ngưng tụ, khiến cho nàng không thể khôi
phục thực lực.
Ngược lại không phải là không có biện pháp, mà trước hết phải làm khép lại vết
thương. Nhưng muốn làm được điểm này, lại không biết phải tiêu hao bao nhiêu
linh lực của nàng, đây là một quá trình rất dài.
Thế nhưng hiện tại nàng thiếu nhất chính là thời gian!
– Trước gian, sau giết! Chu Hằng lạnh lùng nói, hơi nói phun ra lại nóng rực,
mị độc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, máu trong cơ thể hắn gần như sôi trào.
Không biết lão biến thái chết tiệt cho hắn uống mấy cân xuân dược, hơn nữa còn
là loại mị dược hiệu quả mãnh liệt đến mức có thể làm ãnh hổ đi cưỡng gian heo
mẹ!
Mặc Ngọc Nghiên không khỏi vừa giận vừa sợ, nàng đường đường là tứ tiểu thư
của Mặc gia, tên khốn nạn này cũng dám cưỡng gian nàng? Hơn nữa, cưỡng gian
không tính, còn muốn giết người diệt khẩu? Nhưng lập tức trong lòng nàng chợt
lạnh xuống, bởi vì nàng sợ người khác quấy nhiễu Tà Vân Dược sư, mỗi lần trước
khi tới đây đều nghiêm cấm thuộc hạ không có chuyện đặc biệt trọng đại không
được tới quấy rầy!
Bởi vậy, cho dù ba ngày ba đêm nàng không đi ra cũng sẽ không dẫn tới thuộc hạ
cảnh giác!
Nhưng đừng nói là ba ngày ba đêm, chính là nửa tiếng cũng đủ để Chu Hằng làm
ra hành động tà ác, sau đó giết nàng diệt khẩu rồi!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mặc Ngọc Nghiên lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ nghe “xoạt xoạt” mấy tiếng,
nàng cảm thấy thân mình lành lạnh, đã bị Chu Hằng lột sạch, ngay sau đó, một
cây vật thể thật lớn vô cùng cứng thọc vào, đâm vào thân thể của nàng.
Không có một tia dịu dàng, chỉ có dã man vô tận!
– A… Nàng phát ra tiếng thét khuất nhục. Nàng thề nhất định phải bầm thây
Chu Hằng vạn đoạn! Ô ô ô… Nàng nhất định sẽ…
Nàng không hề có lực chống cự, chỉ có thể mặc cho tên nam nhân kia không ngừng
tấn công trên ngọc thể của nàng, hưởng dụng thân thể mềm mại tuyệt đẹp mà nàng
chưa từng bị nam nhân nào khác chạm vào, sỉ nhục mãnh liệt khiến nàng phẫn nộ
như sắp nổ tung.
Thân thể dường như bị xé rách, nam nhân trên thân nàng kia giống như một con
dã thú, mười phần xung động, yêu cầu vô độ.
Nàng từ phẫn nộ đến cầu xin, cuối cùng mệt mỏi đến không phát ra được một tia
thanh âm, hận không thể cứ như vậy chết đi, lập tức chấm dứt nỗi khuất nhục
khôn cùng này, kết thúc tra tấn vô tình này. Thế nhưng bản thân nàng bình
thường chính là tâm địa rắn rết, như thế nào cam tâm chết đi như vậy?
Nàng nhất định phải báo thù! Nhất định phải báo thù!
Thân thể mềm mại của Mặc Ngọc Nghiên đung đưa theo nhịp; mười ngón tay của
nàng nắm chặt trên bàn, vẻ oán độc trong mắt dường như có thể đốt cháy hết
thảy.
Ngọn lửa phục thù kia là nguyên nhân duy nhất để cho nàng duy trì. Nhưng ý chí
dù có kiên định mấy đi nữa cũng không thể vĩnh viễn có tác dụng, ở trong nhu
cầu của Chu Hằng một lần tiếp một lần, cuối cùng nàng ngất đi.
Thời khắc này Chu Hằng không có thần trí gì đáng nói, tuy rằng phát tiết vài
lần, nhưng hắn uống vào quá nhiều mị dược, nên không thể hoàn toàn tiết ra
hết. Hắn hoàn toàn dựa theo bản năng mà nhích động, chợt cảm giác nữ nhân dưới
thân mình giống như bùn lầy, hắn không khỏi vô vị buồn tẻ.
Hắn bò dậy, ánh mắt nhìn quanh một vòng, rồi đi nhanh về hướng Dương Lan Hinh.
Nơi này còn có một người có thể hành động!
Dương Lan Hinh không phải là không mảy may biết chuyện giữa nam nữ kia, nàng
là đại tiểu thư của Dương gia, trong gia tộc khó tránh khỏi có vài người làm
xằng làm bậy. Loại chuyện này nàng chẳng những nghe quen, mà còn tận mắt nhìn
thấy vài lần.
Chỉ là lần đó đâu có lực đánh vào mãnh liệt giống như hiện tại?
Nàng thậm chí thấy rõ từng chi tiết, trong tai lại truyền đến tiếng động
“phịch phịch…” không dứt! Hiện tại nàng cũng không có linh lực để phong tỏa
thính lực, chỉ có thể dùng tay bịt lỗ tai, nhưng thanh âm kia dường như còn có
thể xuyên thấu vào, ảnh hượng tận trong tim nàng.
“Phịch, phịch, phịch…” Nàng biết bởi vì Chu Hằng trúng mị độc, mới hóa thân
làm cầm thú ở trước mặt nàng, điều này làm cho nàng không hề có ý trách tội
Chu Hằng, nói tới nói lui hoàn toàn là do Mặc Ngọc Nghiên tự mình rước lấy!
Chỉ có điều là vì sao nàng có cảm giác có chút chua chua vậy? Chẳng lẽ nàng ưa
thích Chu Hằng?
Dương Lan Hinh không khỏi tâm hoảng ý loạn, thích một nam nhân? Loại nữ nhân
như nàng, dã đặt gia tộc vào vị trí trọng tâm thứ nhất sao có thể yêu thích
một nam nhân?
Thật vậy chăng? Hay là ảo giác?
Nàng tâm loạn như ma, đúng là quên mất động tĩnh lớn đang phát sinh bên cạnh
nàng, thẳng đến khi vật thể giương thật cao của Chu Hằng kia, xuất hiện ở
trước mặt nàng, nàng mới cả kinh, phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét chói tai này, có phần xấu hổ lớn hơn kinh hoàng, dường như ở sâu
trong nội tâm nàng cũng không ngại phát sinh chút tiếp xúc thân mật với Chu
Hằng.
Chu Hằng cũng giật mình, tiếng kêu này làm hắn chợt bừng tỉnh: Bà mập, bà béo!
Hắn lại muốn xuống tay với một bà béo!
Nghĩ đến đây, Chu Hằng có cảm giác tởm lợm như ăn vào 1 vạn con ruồi, cứ như
vậy trong nháy mắt hắn nhanh chóng mất đi hỏa khí.
Dương Lan Hinh giật mình nhìn lá cờ của Chu Hằng từ trạng thái giương lên cao
nhanh chóng hạ xuống, cũng trong nháy mắt đó, nàng từ nhẹ nhàng thở phào, trở
nên xấu hổ, rồi vô cùng giận dữ!
Không ngờ khi Chu Hằng nhìn thấy nàng lại mềm nhũn!
Này này này, đây là nhục nhã bực nào đối với nàng? Nói về mị lực, ít nhất nàng
vượt mấy cấp bậc so với Mặc Ngọc Nghiên, thế mà Chu Hằng ôm Mặc Ngọc Nghiên
làm đi làm lại một hai ngày, nhưng liếc nhìn nàng một cái liền trực tiếp mềm
nhũn…
Quá mức nhục nhã mà!
Chu Hằng phục hồi tinh thần lại, sau đó vội vàng từ trong pháp khí không gian
lấy ra quần áo mặc vào, một thân quần áo trước đó đã bị hắn xé vụn.
Hắn nhìn về phía Mặc Ngọc Nghiên, thân thể mềm mại trắng như tuyết kia vô lực
nằm trên bàn, cổ tình ở giữa lộ ra một mảng hỗn độn, trên bắp đùi thon dài còn
dính một vệt máu tươi, đó là căn cứ xác minh của xử nữ.
Chu Hằng lòng lạnh như sắt thép, tan hết dược lực liền phân biệt đối tượng:
Mặc Ngọc Nghiên lòng dạ như rắn rết, mà còn muốn luyện hóa hắn thành Nhân Đan,
tâm địa ác độc như thế để lại làm chi? Hơn nữa, hắn cưỡng gian nàng cũng là vì
lão biến thái cho hắn uống mị dược, chuyện này cũng có thể coi là do Mặc Ngọc
Nghiên mà ra.
Mình làm ra tội, đương nhiên tự mình phải chịu đựng!
Giết! Hắn tế ra hắc kiếm, sãi bước đi tới.
“Xoạt!”! Hắn chém tới một kiếm, nhưng còn chưa kịp đụng tới trên người Mặc
Ngọc Nghiên, bỗng nhiên gặp phải một vầng sáng màu tím, đúng là mạnh mẽ ngăn
cản công kích của hắn.
Đây cũng là lực lượng bảo hộ của đại năng Mặc gia thiết hạ trên người nàng,
chỉ ở thời điểm sinh mệnh gặp nguy hiểm mới có thể phát động.
Nhưng, vì sao một kích trước đó lại không có phản ứng?
Chu Hằng rất nhanh liền hiểu được, bởi vì lúc này trong tay Mặc Ngọc Nghiên
cầm một tấm ngọc bội màu tím, đang dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn.
Thì ra đây là Tiên khí chủ động phát động, trước đó Mặc Ngọc Nghiên không có
dùng, cũng không phải nàng không muôn dung, mà vì không có thời gian!
Mặc Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Hằng, sau đó, lập tức ngồi tại chỗ
lấy ra tiên thạch, đan dược các loại này nọ nuốt vào, luyện hóa, nàng phải
nhanh một chút trị liệu thương thế, khôi phục thực lực.
Chỉ cần có thể hồi phục đến trạng thái đỉnh phong, nàng có thể dễ dàng bắt giữ
Chu Hằng.
Đến lúc đó, nàng phải cho Chu Hằng hưởng thụ tra tấn trước nay chưa từng có!
Không hành hạ hắn đến muốn sống không được, muốn chết không xong, nàng khó
tiêu tan mối hận trong lòng!
Chu Hằng nhướng mày, ác nữ này hiện tại có Tiên khí hộ thân là không giết chết
được! Tuy rằng hắn rất không thích điểm ấy, nhưng nếu chuyện đã phát triển tới
đây, hắn phải chấp nhận.
Hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra Tinh Hạch.
Hấp thu tiên thạch tốc độ khôi phục linh lực quá chậm, thời điểm này là giành
giật từng giây, cho dù lãng phí cũng là chuyện không làm sao được.
Nhưng, hắn phải trước luyện hóa tinh khí sinh mệnh vừa mới hấp thu được trong
thanh hắc kiếm, một gã Nguyệt Minh Hoàng cũng đủ để cho hắn khôi phục phân nửa
linh lực.
Một giờ sau, Chu Hằng luyện hóa xong tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm, lại
hấp thụ thêm một chút Tinh Hạch khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Không ngờ
vầng trăng khuyết thứ 10 cũng thành hình được một nửa!
Dù sao, trong ba tháng này hắn uống vào rất nhiều độc tố, tuy rằng phần lớn
dùng để tấn công cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên, nhưng chung quy cũng có một bộ
phận còn lại biến thành chỗ tốt cho bản thân hắn.
Tội khổ trong ba tháng này, cuối cùng cũng không có toàn bộ phí công!
Chu Hằng đứng lên, ánh mắt quét về phía Mặc Ngọc Nghiên vẫn còn đang ngồi khôi
phục thương thế, sát khí dạt dào.
Nếu hắn dùng tiếp một lần Lăng Thiên Cửu Thức… Có lẽ có thể chém vỡ phòng
ngự của Tiên khí kia! Nhưng cũng chỉ là có thể.
Nếu không thể chém vỡ, vậy có điểm không xong rồi: bởi vì hắn còn phải một lần
nữa khôi phục linh lực, mà Mặc Ngọc Nghiên thì lại bất cứ lúc nào có thể khôi
phục thực lực!
Một Nguyệt Minh Đế khôi phục thực lực… tuyệt đối không phải hiện tại hắn có
khả năng chống lại. Trước đó chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, còn dưới tình
huống là đánh lén cũng không thể giết chết Mặc Ngọc Nghiên, như vậy đánh chính
diện thì càng không cần phải nói.
Chênh lệch giữa hai cảnh giới cũng không phải là nói để nói mà thôi.
Hắn quyết định thật nhanh, nói: – Chúng ta đi!
Hiện tại không giết chết không có vấn đề gì, thực lực của hắn tiến triển cực
nhanh, rất nhanh sẽ đạt tới Nguyệt Minh Đế, thậm chí là Nhật Diệu Vương, Nhật
Diệu Hoàng!
Quân tử báo thù mười năm không muộn! Hơn nữa coi như hắn đã báo thù được một
nửa…
– Tiểu lão bà! Ta muốn đi tìm người vợ chính quy, ngươi cũng không nên quá
nhớ ta! Chu Hằng nắm lên Dương Lan Hinh, vừa đi ra đến trước cửa liền quay lại
nói với Mặc Ngọc Nghiên.
Mặc Ngọc Nghiên không trả lời, nhưng rõ ràng thân thể mềm mại hơi nhích động
một cái, cho thấy tâm tình của nàng hiện giờ cũng không bình tĩnh như biểu
hiện bên ngoài như vậy.
Nàng sao có thể quên được bị Chu Hằng xâm phạm?
Gần gũi tra tấn một ngày một đêm đó, là tao ngộ thê thảm nhất của nàng từ lúc
chào đời tới nay: là nỗi đau khắc cốt ghi tâm!
Nhanh lên, nàng sắp khôi phục!
…
Chu Hằng bắt đầu khởi động linh lực, biến hóa một chút tướng mạo của mình, như
vậy cho dù gặp người cũng sẽ không bị nhận ra.
Hắn không chút hoang mang, một đường nghênh ngang đi tới, tuy rằng trên đường
gặp phải một số người, nhưng nhìn thấy bộ dáng phách lối của hắn kia gần như
cũng không ai dám tiến lên đưa ra nghi vấn, dù sao chiếc tinh thuyền này quá
to lớn, nhân số cộng hết lại cũng hơn một ngàn người, làm sao có thể mỗi người
đều biết nhau?
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Chu Hằng tìm được khoang chứa Lưu Vân Toa. Tuy
rằng Dương Lan Hinh chưa phục hồi linh lực, nhưng điều khiển Lưu Vân Toa lại
không cần linh lực. Cửa khoang hạm mở ra, một chiếc Lưu Vân Toa lập tức trợt
ra ngoài, sau khi điều chỉnh phương hướng, liền cấp tốc bay đi.
Lưu Vân Toa rất nhanh liền kéo ra khoảng cách với tinh thuyền, nhưng Chu Hằng
và Dương Lan Hinh còn chưa kịp thở phào một hơi, xa xa tinh thuyền đột nhiên
tăng tốc, đuổi theo về hướng Lưu Vân Toa bọn họ.
Tất nhiên là Mặc Ngọc Nghiên đã khôi phục thương thế, chỉ huy tinh thuyền truy
đuổi!
Dương Lan Hinh vội vàng hai tay múa may, Lưu Vân Toa này tuy rằng nhỏ, nhưng
bên trong thiết bị gì đều đầy đủ hết, lúc này nàng theo dõi điều khiển Lưu Vân
Toa tới gần tinh không.
– Tin xấu là, Lưu Vân Toa chỉ đủ phi hành hết tốc lực một ngày một đêm, sau
đó nhất thiết phải dừng lại bổ sung động lực. Đến lúc đó khẳng định tinh
thuyền của Mặc gia có thể đuổi kịp chúng ta! Còn tin tốt là, chúng ta bây giờ
cách 49 Tiên Thành không xa, có lẽ có thể trước khi tiêu hao hết động lực tới
được nơi đó!
– – – – – oOo- – – – –