Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 510: Tái chiến Tinh Mị!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bởi vì Chu Hằng đến gần quá mức, Dương Lan Hinh không khỏi hơi hơi nhíu lông
mày lại, muốn tránh sang bên cạnh, nhưng lo lắng đến chính mình là thân phận
chủ thượng lại có thể nhượng bộ thuộc hạ?

Hơn nữa, nàng cũng muốn dùng mị lực của mình mê đảo Chu Hằng, tuy rằng không
đến mức phải bố thí thân thể, nhưng dù sao cũng phải để Chu Hằng cảm thấy có
chút cơ hội?

Bởi vậy, nàng cũng không có động.

Lâm Tài Tuấn lại có thể ói ra một búng máu!

Trừ bỏ khi còn bé, hắn khi nào thì đến gần Dương Lan Hinh như vậy? Hắn nguyên
tưởng rằng Dương Lan Hinh sẽ nghiêm khắc khiển trách, không nghĩ đến biểu muội
từ trước đến nay xem nam nhân là vật ti tiện không ngờ không có phát tác!

Chẳng lẽ, nàng động tâm với Chu Hằng?

Trong lòng Lâm Tài Tuấn cả kinh, sát khí lập tức càng tăng lên.

Mặc kệ Dương Lan Hinh có động tâm với Chu Hằng hay không, hắn cũng không thể
dễ dàng tha thứ cho việc có một nam nhân có thể đến gần nữ nhân hắn nhìn trúng
như thế! Dương Lan Hinh cũng không chỉ là đại biểu cho quyền lực, bản thân
nàng chính là một vưu vật yêu mị tận xương, người nam nhân nào có thể không
động tâm?

Trong Tây Hợi Thành không biết có bao nhiêu nam nhân có thân phận lớn đều muốn
thu được nàng lên giường, chỉ là thế lực của Dương gia cũng không yếu, người
nào cũng không dám xằng bậy!

Từ điểm đó mà nói, Dương Thiết Hổ thật sự là làm một lựa chọn chính xác, nếu
là hắn cậy mạnh thành lập gia tộc ở Dậu Tiên Thành hoặc là Tuất Tiên Thành,
như vậy hắn có thể ngay cả con gái cũng không thể bảo vệ được!

Nữ nhân sinh ra có sắc đẹp, ở trên thế giới thực lực vi tôn này cũng không
phải phúc khí, mà có khả năng mang đến họa diệt tộc!

Nhất định phải làm thịt tiểu tử này!

Ý niệm trong lòng Lâm Tài Tuấn xoay như chong chóng, đột nhiên ánh mắt sáng
ngời, thời điểm đánh chết Tinh Mị ấu thể nói không chừng chính là một cơ hội!
Hắn đã không kịp chờ đợi mà muốn Chu Hằng chết, không kịp đợi đi giá họa cho
Lưu Hàn Diệp.

– Tinh Mị ấu thể ở phía trước. Tam thúc ngươi trước tiên không nên xuất thủ,
để binh sĩ đi lịch lãm một chút!

Dương Lan Hinh thập phần khách khí nói với Vương Nguyên Long.

– Hiểu rồi!

Tâm tư Vương Nguyên Long vô cùng đơn thuần, theo thuyết pháp của người bình
thường chính là có chút ngu xuẩn, hắn vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.

– Toàn thể Nguyệt Minh Vương, Nguyệt Minh Hoàng xuất động!

Dương Lan Hinh hạ mệnh lệnhm thần ý trong nháy mắt truyền ra tới mỗi một góc
của tinh thuyền, lập tức, chỉ thấy trên trăm đạo bóng người bắn ra từ trong
Không Hạm, giống như trời giáng vẫn thạch, bay tới chỗ Tinh Mị ấu thể ở phía
dưới.

Hưu hưu hưu, sắp đến gần đầu Linh Thú thiên địa kia. Mọi người nhao nhao phóng
xuất ra Vực của mình, từng đạo trăng sáng lập tức nổi lên sau lưng của bọn họ.

Cuối cùng Chu Hằng đã được kiến thức.

Trăng sáng, cũng không phải chỉ có màu trắng, mà là đa dạng đủ màu, màu gì
cũng có, như lục nguyệt, hắc nguyệt, huyết nguyệt, hào quang phát ra cũng
không phải tất cả đều là khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí còn có
khí tức mãnh liệt như ngọn lửa.

Tu luyện công pháp gì thì sẽ thể hiện rõ ràng trên ánh trăng.

Chu Hằng không khỏi buồn bực, vậy tại sao trăng sáng của hắn là vô cùng trong
trắng? Rõ ràng công pháp tu luyện của hắn cũng là đa dạng đủ loại, như Tử Diễm
Thiên Long hẳn là đối ứng với tử nguyệt, Thủy Hệ huyết mạch Thanh Long mới có
một chút quan hệ với màu trắng a.

Mặc kệ nó!

Chu Hằng cũng không muốn lộ thực lực ra ngoài, Lâm Tài Tuấn nếu muốn giết hắn,
mà hắn cũng muốn giết Lâm Tài Tuấn, tự nhiên không thể lộ ra ngoài chiến lực
đầy đủ.

Ông! Ông! Ông!

Hắn vận chuyển ra ba vòng trăng khuyết, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lập
tức phát ra, trong sáng tỏ mang theo một tia thần huy màu vàng chói lọi chiếu
khắp thiên địa.

– Trăng sáng thật thuần khiết!

Ở phía sau hắn, Dương Lan Hinh lập tức phát ra một tiếng tán thưởng tràn ngập
kinh ngạc.

– Còn có phân biệt sao?

Chu Hằng quay đầu hỏi, tại phương diên này hắn thật đúng là chưa hiểu rõ hết.

– Nguyệt Minh Cảnh, Nguyệt Minh Cảnh, Tại sao lại gọi là Nguyệt Minh Cảnh?
Trăng sáng càng là trong trắng, lực lượng này lại càng tinh thuần. Cường độ
trăng sáng càng cao, trăng sáng của ngươi có thể chống đỡ một vầng bán nguyệt
của người khác!

Trong tiếng nói của Dương Lan Hinh tràn đầy hâm mộ.

Nguyên lai, trăng sáng càng thuần khiết thì uy lực lại càng lớn!

Như thế nào Hoặc Thiên lại không có nói?

Đúng rồi, vị thiên nữ tuyệt thế này nhãn giới quá cao, nàng cho rằng trăng
trong trắng không phải là chuyện đương nhiên sao? Làm không được mới là mất
mặt!

– Ô . . . A . . .

Tinh Mị ấu thể ở dưới cũng phát hiện bọn họ tới gần, lập tức giận tím mặt,
vung tay lên, cánh tay lớn đánh tới mọi người.

Đây chính là lực lượng Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong, Nguyệt Minh Đế không ra,
ai dám tranh phong?

Hưu, mọi người nhao nhao triển khai thân pháp tiến hành tránh né, giống như
trên trăm con kiến, phân tán ra tiến hành công kích Tinh Mị ấu thể.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lần này xuất động đại bộ phận là Nguyệt Minh Vương, cho dù cả Dương Lan Hinh,
Lâm Tài Tuấn cũng mới là bảy Nguyệt Minh Hoàng, nhưng chân chính tạo thành uy
hiếp đối với Tinh Mị ấu thể cũng chính là bảy người này, tuy rằng từng đạo
công kích đánh rất náo nhiệt, nhưng uy hiếp cũng không có lớn bằng một mình
Chu Hằng lúc trước.

Nên biết rằng Chu Hằng chính là có linh lực tương đương với Nguyệt Minh Hoàng
sơ kỳ, lại dùng Bách Quỷ Kiếm tăng phúc, 101 Nguyệt Minh Hoàng há lại là bảy
Nguyệt Minh Hoàng có thể so sánh?

Hơn nữa, Bách Quỷ Kiếm vẫn là Tiên khí bậc cao, mức độ sắc bén rất khủng bố!

– Ô . . . A . . .

Tinh Mị ấu thể tuy rằng thực lực cường đại, nhưng chỉ số thông minh lại có
chút khiếm khuyết, đặc biệt nó thực ra vẫn chỉ là ấu thể, vậy thì càng vụng
về. Nó cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Chu Hằng dẫn theo một nhóm người lớn như
vậy lại đây, tại sao sức chiến đấu ngược lại biến thành nhỏ như vậy?

Nhưng không hiểu thì không hiểu, loại Linh Thú thiên địa này cũng không có quá
nhiều lòng hiếu kỳ, nếu địch nhân yếu đi vậy thì phải nhân cơ hội tiêu diệt!

Đây là bản năng của nó!

Ầm!

Nó đánh ra một chưởng, quét ngang qua Chu Hằng.

Tuy rằng hiện tại Chu Hằng trở nên yếu đi, nhưng ở trong mắt của nó, Chu Hằng
vẫn là tồn tại có đủ uy hiếp nhất, phải xử lý trước tiên!

Chu Hằng thiếu chút nữa chửi má nó, hắn phải ẩn giấu thực lực, nhưng quái vật
này cố tình nhìn chằm chằm hắn để oanh kích, đây không phải là buộc hắn lộ ra
ngoài sao?

– Hừ!

Dương Lan Hinh khẽ quát một tiếng, thân thể mềm mại đẫy đà mê người đã chắn
trước người Chu Hằng, ong ong ong ong, sau lưng nàng giương lên bốn nửa vầng
trăng, mặc dù không có sáng tỏ như Chu Hằng, nhưng một mảnh ánh trăng màu vàng
cũng tương đương.

Nửa vầng trăng, đại biểu cho cảnh giới Nguyệt Minh Hoàng của nàng, mà bốn đạo
trăng sáng tương đương với Nguyệt Minh nhị trọng thiên trung kỳ, cho dù không
so được với Tinh Mị ấu thể nhưng ít nhất cũng mạnh hơn một cấp bậc so với toàn
bộ chiến lực của Chu Hằng.

Tiên Nhân Cảnh, chính là chênh lệch giữa sơ kỳ cùng trung kỳ đều là lớn vô
cùng, ít nhất tương đương với kém một cái đại cảnh giới ở Phàm giới!

– Thiên Nguyên Chưởng!

Dương Lan Hinh đánh ra một chưởng, uy thế tăng vọt, tăng chiến lực của nàng
lên tới trình độ vượt qua cảnh giới.

Tiên thuật!

Ầm!

Cự lực oanh chấn, chưởng thế của Tinh Mị ấu thể bỗng nhiên dừng lại, nhưng
Dương Lan Hinh lại là bị đánh bay ra ngoài, trong cái miệng nhỏ nhắn thậm chí
hộc ra một đạo máu tươi!

Cho dù là vận chuyển tiên thuật, nhưng trung kỳ cùng đỉnh phong chênh lệch
cũng không phải có thể dễ dàng san bằng.

– Kẻ nhát gan!

Lâm Tài Tuấn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, lại là đủ để cho Chu Hằng nghe được,
sau đó hắn nhân cơ hội “giúp một tay”, chế tạo cơ hội đánh giết Chu Hằng cho
Tinh Mị ấu thể.

Trong lòng Chu Hằng cười lạnh, đối phương muốn mượn tay Tinh Mị tới giết hắn,
vì cái gì hắn không thể lợi dụng điểm ấy?

Cứ làm như thế!

Hắn hét lớn một tiếng, nói:

– Súc sinh chết tiệt, dám vô lễ như thế đối với đại tiểu thư xinh đẹp mê
người, xem ta thu thập ngươi!

Chu Hằng hét lớn.

Không biết xấu hổ! Vô sỉ a!

Da mặt Lâm Tài Tuấn khẽ co rút, chính là hắn cũng không dám nói ra lời nói
buồn nôn như vậy trước mặt mọi người! Nhưng Chu Hằng đã nói ra, Dương Lan Hinh
là vui là giận hắn không biết, nhưng hắn tức giận tới mức tóc cũng dựng lên!

Ở trong mắt hắn, Dương Lan Hinh đã là lão bà của hắn, hiện tại có người lấy
lòng lão bà của mình trước mặt mọi người . . . Đây là cái tư vị gì?

– Hỗn đản!

Lâm Tài Tuấn chửi nhỏ một tiếng, thân hình ngửa ra, cũng giết về phía Tinh Mị
ấu thể.

Đương nhiên, mục tiêu của hắn cũng không phải đầu Linh Thú kia, mà là Chu
Hằng.

– Ô ô ô . . .

Tinh Mị ấu thể rất hoang mang, làm sao thực lực Chu Hằng yếu đi nhiều như vậy?
Nếu là như vậy, lúc trước nó trốn cái rắm a!

Bóp chết con rệp này!

Tinh Mị lại đánh ra một chưởng, đánh Chu Hằng.

Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình vô cùng lưu loát.

Đây chính là tuyệt học của Khổng gia, mà Khổng Ngạo Côn chính là Thăng Hoa Đế,
Khổng gia nói không chừng liền có tồn tại Sáng Thế Cảnh tối cao, thân pháp
tuyệt thế của gia tộc bọn họ làm sao có thể không phải tiên thuật bậc cao?

Chu Hằng dường như biến thành một sợi bông nhẹ, thời điểm Tinh Mị bổ tới một
chưởng, chưởng phong tới trước liền thổi bay hắn, làm cho trước khi cự chưởng
hạ xuống thì hắn đã cấp tốc lướt qua.

Tấn Vân Lưu Quang Bộ, cũng không chỉ là nhanh mà thôi!

Hô! Hô! Hô!

Một chưởng của Tinh Mị đánh tới, nhưng Chu Hằng bay múa ở trên trời tựa như
một sợi tơ, thủy chung không có đụng tới bàn tay của nó một chút nào.

Thực ra đạt tới lực lượng Tiên cấp, thì chưởng phong cũng tràn đầy lực sát
thương, nhưng thực lực của bản thân Chu Hằng cũng không yếu, chính là một ít
dư lực trong chưởng phong hắn vẫn có thể thoải mái chịu đựng.

Lâm Tài Tuấn không khỏi kinh ngạc trố mắt, làm sao bộ pháp của người này thân
diêu như thê?

– Hảo thân pháp!

Dương Lan Hinh đã bay trở về, tuy rằng phun ra máu, nhưng cũng không có đả
thương tới gân cốt, nàng nhìn thấy thân pháp quỷ thần khó lường kia của Chu
Hằng, mắt đẹp không khỏi sáng ngời, kìm lòng không đặng mà thở dài nói.

Lâm Tài Tuấn vừa đố kị vừa hận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

– Kỳ quái! Vì cái gì Tinh Mị này luôn nhìn chằm chằm Chu Hằng để ra tay?

Dương Lan Hinh rất nhanh thì đã nhìn ra sự bất thường, rõ ràng thực lực của
Chu Hằng cũng không phải là mạnh nhất, có năm tên Nguyệt Minh Hoàng đã gia
nhập chiến đoàn, nhưng hết lần này tới lần khác Tinh Mị chính là nhìn chằm
chằm Chu Hằng để oanh kích, cái này cũng thật bất khả tư nghị.

– Khả năng tiểu tử này trông xấu xa, ngay cả yêu vật cũng nhìn không vừa mắt!

Lâm Tài Tuấn nói lời châm chọc.

Dương Lan Hinh không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Tài Tuấn, gương mặt quyến rũ lộ
ra từng tia bất mãn, nàng đứng ở vị trí người thống trị, tự nhiên không hy
vọng nhìn thấy thuộc hạ của mình tính kế nhau.

Lâm Tài Tuấn mặc dù là biểu ca của nàng, nhưng nói thật, ở trong mắt của nàng
cũng chính là thuộc hạ cao cấp một chút, cũng không có khác biệt về bản chất.

Không hiểu cách làm của Tinh Mị cũng không sao, hiện tại tất cả lực chú ý của
yêu vật này ở trên người của Chu Hằng, đúng là thời cơ tốt nhất để quần ẩu.

Thần ý của Dương Lan Hinh đẩy ra, lệnh cho thuộc hạ tiến hành công kích, lực
lượng này phải tập trung ở một chỗ mới có thể phát huy ra lực sát thương cường
đại nhất.

– Chu Hằng, ta tới giúp ngươi một tay!

Lâm Tài Tuấn hét lớn một tiếng, gia nhập chiến đoàn.

Hắn đương nhiên chỉ là nói cho dễ nghe, mục đích chân chính tự nhiên là muốn
bẫy chết Chu Hằng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận