– Dừng lại cho ta! Ứng Thừa Ân giận dữ hét to. Chu Hằng đột phá đã đến giai
đoạn chót, nếu không ngăn cản hắn, đối phương lập tức sẽ mã đáo thành công!
“Rét…” Huyết thứ đánh lên trên linh lực hộ thuẫn, phát ra một cái tiếng vang
chói tai, khiến màng nhĩ của người ta đều phải vỡ ra, nhưng tầng hộ thuẫn này
vẫn nguyên vẹn hoàn hảo, ngay cả một vết rạn cũng không có.
Cái này… trên trán Ứng Thừa Ân chảy xuống mồ hôi lạnh.
Tầng thứ linh lực của Chu Hằng quá kinh khủng, hắn vẫn chưa có hoàn toàn củng
cố cảnh giới, nhưng linh lực hộ thuẫn này mới chỉ là linh khí thiên địa thanh
tẩy khi hình thành đã đáng sợ như thế, một khi để hắn chủ động vận chuyển linh
lực thì sẽ đạt tới mức độ cứng chắc như thế nào?
Không thể địch!
Ứng Thừa Ân đột nhiên quyết định quay đầu bỏ đi! Hắn biết Thất Lộc Sơn có tin
tức của Tinh Môn, nếu Chu Hằng xuất hiện ở nơi này, như vậy khẳng định phòng
ngự ở Thất Lộc Sơn là suy yếu nhất, hắn muốn lặng lẽ khởi động Tinh Môn rời đi
tuyệt đối không thành vấn đề!
Hắn có kế thừa viễn cổ, chỉ cần địa phương có võ giả chính là chỗ vui chơi của
hắn, không ngừng gieo rắc mầm móng huyết mạch, sau đó chờ đến lúc trưởng thành
sẽ cắn nuốt!
Chung quy có một ngày, hắn sẽ gặp lại Chu Hằng ở Tiên giới, sau đó xử lý Chu
Hằng!
Nhất định phải vậy!
Về phần đi Thất Lộc Sơn tàn sát một trận? Hắn chỉ mới nghĩ tới, lập tức liền
vứt ý niệm này qua một bên: hắn còn chưa quên thiên nữ tuyệt thế gặp phải lúc
trước ở Triệu gia kia, dưới một kích đánh cho hắn cả cánh tay đều vỡ nát!
Lần đó ước chừng hắn phải bỏ ra hết ba tháng rốt cục mới trục được linh lực dị
chủng trong đó, miễn cưỡng mọc ra lại cánh tay mình!
Từ đó đã để lại một bóng râm trong lòng Ứng Thừa Ân, sao hắn còn dám tiếp tục
đi trêu chọc nhân vật đáng sợ kia?
Hắn thi triển thân pháp, là một người có đại cơ duyên, thân pháp của Ứng Thừa
Ân cũng cực nhanh, vượt qua xa Thiên Tôn bình thường.
“Vù, vù, vù…”, chỉ trong thời gian mấy hơi thở hắn đã đi xa mấy ngàn dặm,
sớm đã thoát khỏi Chu Hằng đến ngay cả bóng dáng đều không nhìn thấy!
– Chu Hằng! Lần này tính ngươi thắng, nhưng ta nhất định sẽ trở lại! Ứng Thừa
Ân hung hăng nói, coi như tạo ình một chút lòng tin.
– Ngươi không có cơ hội này! Chợt vang lên thanh âm lạnh như băng, gần gũi
như ở sát bên tai Ứng Thừa Ân.
– Cái gì! Ứng Thừa Ân hoảng sợ, vội vàng quay nhìn lại, chỉ thấy một bóng
người đang từ xa đến gần, tốc độ hơn xa hắn.
Chu Hằng đuổi tới rồi!
“Chết tiệt!” Ứng Thừa Ân biết tuyệt đối không thể đánh liều với Chu Hằng, lập
tức giơ bàn tay lên hung hăng vỗ một cái vào lồng ngực của mình, “phốc” một
tiếng, hắn phun ra một ngụm tinh huyết. Hóa thành một tầng sương máu dung hợp
vào thân thể hắn.
“Vù”, thân hình của hắn đột nhiên tăng tốc, tăng lên gấp mười, gấp trăm lần!
Lướt tới nhanh như tia chớp!
“Ầm!” Bỗng một luồng kình phong đánh úp lại. Ứng Thừa Ân chính là Thiên Tôn
Hóa Thần Cảnh, thần thức cảm ứng tự nhiên vô cùng cường đại, lập tức phát hiện
sau lưng có một bàn tay to linh lực chụp tới phía hắn. Mà thân ảnh của Chu
Hằng còn đang áp sát tới!
Làm sao có thể!
Hắn đã hộc máu để tăng tốc độ, hơn nữa hộc ra còn là tinh huyết: cho dù là
Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cũng chỉ có vài ngụm tinh huyết như vậy, liều mạng thê
thảm như thế còn không thể bỏ rơi Chu Hằng hay sao?
Không thể không hiệu nghiệm như vậy chứ!
– Dừng lại đi! Sát khí trong mắt Chu Hằng nhoáng lên một cái, bàn tay phải mở
ra, chấn tới Ứng Thừa Ân.
Phiên Thiên Chưởng!
Lập tức, phong vân biến sắc, trăng sao không ánh sáng!
Tầng thứ linh lực của Chu Hằng đáng sợ đến bực nào, sau khi hắn tiến vào Thiên
Tôn, tự nhiên linh lực cũng sau một lần hành động tăng vọt đến trình độ vô
địch trong Hóa Thần Cảnh. Ít nhất phải cấp bậc Chuẩn Tiên mới có thể so sánh
cùng hắn!
Lần này rốt cục phát huy ra từng tia từng tia uy lực chân chính của Phiên
Thiên Chưởng.
Tiên thuật, vô địch Phàm giới!
Cho dù Ứng Thừa Ân là Thiên Tôn đương thời thì sao chứ! Đối mặt với một đối
thủ có tầng thứ linh lực ở trên hắn xa, lại dùng tiên thuật, cũng chỉ có phần
bị đánh từ trên bầu trời rơi xuống vô cùng khuất nhục, “rốp rốp…” xương cốt
toàn thân toàn bộ bị chấn vỡ nát!
“Ầm!” Bàn tay kia ấn trên mặt đất, mặt đất rung động. Lúc này Huyền Càn Tinh
vốn bởi vì Chu Hằng tấn chức Thiên Tôn mà ở vào trạng thái cực kỳ không ổn
định, một cái đánh xuống này, một mảng tầng đất đều vì vậy bóc ra, va chạm về
phía một mảng tầng đất khác!
“Ầm, ầm, ầm…”, lực đè xuống mãnh liệt, dẫn tới động đất, dung nham trong
lòng đất bắn vọt thẳng lên vòm trời, trở thành ngày tận thế!
Ứng Thừa Ân không hổ là Thiên Tôn, tuy rằng một chưởng ấn xuống thiếu chút nữa
biến thành bùn lầy, nhưng hắn lập tức phát động Vực chi đạo, trong một màn hào
quang màu xám bạc chớp động, thân thể hắn nhanh chóng hoàn thành tạo ra lại!
Chỉ là lần này chung quy là phải trả cái giá thật lớn.
Một lần nữa tiêu hao số lớn tinh huyết, sắc mặt Ứng Thừa Ân trở nên trắng
nhợt, đồng tử đều có chút thành lớn. Nếu như hắn lại bị Chu Hằng đánh thêm vài
cái, hắn có khả năng phục hồi lại bản thân được mấy lần chứ?
Hắn ác độc nhìn Chu Hằng một cái, rồi xoay người trực tiếp xuyên vào trong
lòng đất!
Chạy trốn trên trời quá nguy hiểm, Thiên Tôn chỉ cần đảo qua thần ý, trong
vòng vạn dặm chính là con kiến đều đừng mơ tưởng che giấu! Đi trong lòng đất,
chỉ cần xuống tới tầng địa hỏa, nơi đó lửa nóng ngay cả Thiên Tôn đều phải
thật cẩn thận!
Nguy hiểm, nhưng cũng có nghĩa là sinh cơ!
Huống chi, bị Chu Hằng “thúc đẩy” như vậy, nói không chừng Tinh Hạch sẽ hoàn
toàn thành hình trong thời gian cực ngắn! Nếu như hắn có thể giành được, như
vậy nói không chừng sau khi hấp thu có thể lập tức chứng tiên nhân vị, ngược
lại sẽ đánh chết Chu Hằng.
Trốn!
Ứng Thừa Ân thi triển đại năng lực, một đường chui xuống đất.
– Ngươi chạy thoát được sao? Chu Hằng nhanh chóng truy đuổi, phát động Vực
chi đạo, bùn đất che ở trước mặt hắn, từng tầng nham thạch bị mạnh mẽ dập nát,
hoàn toàn không thể ngăn cản bước chân hắn tiến tới.
– Ha ha ha… Chu Hằng! Ngươi muốn chiến thì tới chiến đi! Tốc độ của Ứng
Thừa Ân cũng không chậm hơn bao nhiêu, hắn liên tục tung quyền ngăn cản Chu
Hằng tới gần, cuối cùng hắn cũng tạo được một đường cơ hội, đi tới chỗ sâu
trong tầng đất.
Nơi này, địa hỏa sôi trào, ngọn lửa cuồn cuộn khiến Thiên Tôn đều phải vận
chuyển linh lực để chống cự.
Ứng Thừa Ân lộ ra vẻ giảo hoạt: Ở trong này giao chiến thực lực của Chu Hằng
ngay cả một thành đều không thể phát huy được, nếu muốn giết hắn muôn vàn khó
khăn!
Chu Hằng mỉm cười, dĩ nhiên hắn biết Ứng Thừa Ân đang nghĩ gì. Thật ra, nếu
hắn muốn ngăn cản thì Ứng Thừa Ân vốn không có cơ hội trốn tới đây!
Người khác chỉ biết là hắn đột phá Thiên Tôn tạo ra động tĩnh rất lớn, tuyệt
đối thực lực rất cường đại, nhưng cụ thể cường đại bao nhiêu thì không ai rõ
ràng lắm!
Chỉ có Chu Hằng tự mình biết!
Cấp độ linh lực 1500 lần so với Thiên Tôn bình thường!
Chỉ riêng điểm ấy đã để hắn có được tư cách một lực phá vạn pháp, nghiền ép
Phàm giới!
Huống chi, Thần chích của hắn còn đáng sợ hơn!
Lúc trước ở thời điểm Thần Anh Cảnh đã có thể trong một tiếng thét làm cho
Thành Thượng Thần rơi vào si ngốc; mà bây giờ Thần Anh lớn lên thành người, uy
thế của nó tăng lên cũng không phải là gấp một vài lần, mà là gấp ngàn lần,
gấp vạn lần!
Hắn có đủ lòng tin, hiện tại có thể địch nổi bốn chủ nhân đại tử địa: Chuẩn
Tiên hai kiếp! Thậm chí có thể trấn áp!
Đúng vậy, hắn chính là biến thái như vậy! Rõ ràng vừa mới vào Hóa Thần Cảnh,
lại có thể chống cự lại tồn tại mạnh nhất trong Hóa Thần Cảnh!
– Chu Hằng! Đến đây đi! Ứng Thừa Ân cách một màn địa hỏa hướng về phía Chu
Hằng kêu gào, độ nóng kinh khủng kích thích gương mặt vốn trắng bệch của hắn
đều đỏ lên.
– Được! Chu Hằng khoanh tay mà đi, đúng là một chân bước vào trong địa hỏa.
“Phốc!” Ứng Thừa Ân trợn mắt, tròng mắt như muốn lồi ra, Chu Hằng cũng quá
kiêu ngạo đi!
Thiên Tôn không sợ địa hỏa, đúng là như vậy bọn họ mới có khả năng tranh đoạt
Tinh Hạch! Thế nhưng không sợ cũng không có nghĩa là có thể xem thường không
nhìn. Địa hỏa chính là lực lượng của đại đạo, đủ để sinh ra uy hiếp rất lớn
đối với Thiên Tôn. Nhất thiết phải vận chuyển linh lực để chống cự.
Mà tiêu hao đối với linh lực cũng không phải là lớn bình thường!
Bởi vậy, cho dù là Thiên Tôn cũng sẽ tận lực tránh đi, thông qua từ tầng trên
hoặc là đi đường vòng, tuyệt đối sẽ không đi xuyên qua giống như Chu Hằng.
Cho dù là linh lực của Chu Hằng vô cùng thâm hậu, nhưng khẳng định hắn cũng
không chịu nổi tiêu hao như vậy!
Tự mình tìm chết mà!
Ứng Thừa Ân đột nhiên nhếch miệng cười: Chu Hằng này sau khi tiến vào Thiên
Tôn vị, dường như quá kiêu ngạo! Quá không coi ai ra gì! Quá tự ình là trên
hết!
Tốt lắm, hắn vốn tưởng rằng phải đột phá tiên nhân mới có thể báo thù, hiện
tại xem ra, hắn không cần chờ thêm thời gian lâu như vậy!
Chu Hằng cũng mỉm cười, đột nhiên há miệng ra, hút mạnh một hơi.
“Phù…” Vô số địa hỏa lập tức cuốn vào trong miệng của hắn, chỉ trong nháy
mắt, trong địa tầng này đã có một phần ba địa hỏa bị hắn nuốt vào.
Ứng Thừa Ân có cảm giác đầu óc choáng váng.
Đây là Chu Hằng đang tự sát sao?
Đó là địa hỏa đấy! Dù là Thiên Tôn đều phải tế ra linh lực hộ thuẫn phòng ngự,
hắn làm chuyện ngược ngạo trực tiếp nuốt vào một ngụm! Đây không phải tự sát
thì là gì?
Chẳng lẽ, thời điểm Chu Hằng đột phá Thiên Tôn bị tẩu hỏa nhập ma? Hay ngu
ngốc?
Nếu không ngốc, vậy hành động của hắn kia giải thích thế nào?
Chu Hằng như cự kình hút nước, vẻn vẹn chỉ trong mười mấy giây, toàn bộ ngọn
lửa trong địa tầng này liền bị hắn cắn nuốt không còn một mảnh! Hút xong, hắn
còn thuận tiện chép chép khóe miệng, một bộ dáng ý chưa đủ!
Ứng Thừa Ân chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn tin tưởng vững chắc
uy lực của địa hỏa này ngay cả Thiên Tôn cũng không thể chịu đựng, hành động
này của Chu Hằng khẳng định là tự sát, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Chu Hằng
lại khiến hắn đâm ra hoài nghi chính mình.
Con bà nó! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Hằng bước chân không ngừng, hiện tại giữa hắn và Ứng Thừa Ân đã không có
màn địa hỏa ngăn cách!
Bụng của hắn như thế nào còn không có bị địa hỏa đốt tan chảy?
Ứng Thừa Ân nhìn chằm chằm vào ngực Chu Hằng, linh lực hộ thuẫn có thể chống
cự địa hỏa, nhưng khẳng định không thể chống cự ngọn lửa phát ra từ bên trong
thân thể! Đúng rồi, tên này thể chất mạnh mẽ, cho dù là địa hỏa muốn đốt tan
chảy hắn đều cần một đoạn thời gian rất dài.
Nhất định là như thế!
Ứng Thừa Ân chỉ có thể ôm lấy một cọng rơm an ủi cuối cùng này: cho dù là lừa
mình dối người, hắn cũng muốn chính mình tin tưởng vững chắc điểm ấy.
– Ứng Thừa Ân! Ngươi không cần ôm ảo tưởng gì nữa! Chu Hằng lạnh nhạt nói.
Chẳng những hắn có thể chất Phệ Kim tộc, mà còn từ loại thể chất này thôi diễn
ra năng lực cắn nuốt dị hỏa.
Địa hỏa này đối với người khác chính là độc dược, nhưng đối với hắn lại là
chút chuyện nhỏ, có thể tùy tiện cắn nuốt, tăng lên uy lực huyết mạch Tử Diễm
Thiên Long của hắn.
– Không chết? Như thế nào còn chưa chết? Ứng Thừa Ân tự lẩm bẩm, mắt nhìn
chằm chằm vào Chu Hằng, đột nhiên trở nên kích động, gầm lên: – Ngươi như thế
nào còn chưa chết! Ngươi làm sao có thể không chết!
Hắn hình như phát điên rồi! Thật sự là bị đả kích quá lớn!
Đánh giết một gã Thiên Tôn không hiếm lạ, nhưng áp bức ột gã Thiên Tôn phát
điên… Đây tuyệt đối là kỳ tích!
Có khả năng tiến vào Thiên Tôn vị, người nào không phải là kỳ tài ngất trời, ý
chí vô cùng kiên định?
Tâm chí của Ứng Thừa Ân thực ra cũng không kém, xui xẻo cho hắn là Chu Hằng
quá biến thái! Đầu tiên là thể chất cấp bậc Thiên Tôn, khai sáng mở đầu của
Huyền Càn đại lục mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm; sau đó trình tự linh
lực vừa đột phá Hóa Thần Cảnh thiếu chút nữa hút khô cả viên tinh cầu này!
Cho dù hắn là Thiên Tôn, cũng không có nghĩa có thể chịu đựng hết thảy!
Cuối cùng, Chu Hằng hút một hơi hấp thu nhiều địa hỏa như vậy, rốt cục khiến
sức chịu đựng của Ứng Thừa Ân đạt tới cực hạn!
Mẹ của ngươi thật sự là con người sao?
– – – – – oOo- – – – –