Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 275: Viễn Cổ Thiên Kiêu!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Khí thế của Mao Vũ Hằng tăng lần nữa, nhưng sắc mặt lại trở nên trắng bệch,
phảng phất như không thừa nhận nổi.

Hắn hẳn là còn không có đủ thực lực để thi triển loại bí thuật này, lúc này
mạnh mẽ làm, mặc dù uy lực cực lớn, nhưng cũng tạo thành thương tích đối với
bản thân hắn.

– Có thể chết dưới một chiêu này, ngươi cũng có thể nhắm mắt ở dưới cửu
tuyền!

Mao Vũ Hằng cười lạnh một tiếng, thân hình bắn ra, ba Giao xà trên đỉnh đầu
đồng thời phát sáng, thè cái lưỡi đỏ quấn đi qua Chu Hằng.

Phốc!

Ba cái lưỡi đỏ của Giao xà quấn vào nhau, tạo thành một đạo Huyết Thứ màu đỏ,
tản mát ra khí tức đáng sợ.

Bản năng của Chu Hằng cảm ứng được một tia nguy hiểm, Huyết Thứ này không kém
gì huyết mạch ngân thứ của Ứng gia, cũng có hiệu quả đánh bại phòng ngự. Hai
tay hắn dao động, hai đạo tử hỏa bùng cháy hừng hực, cuối cùng tế ra huyết
mạch lực cường đại nhất trước mắt hắn.

Huyết mạch tử hỏa vừa ra, khí tức ngọn lửa ở đỉnh đầu hắn cũng giống như được
ủng hộ, bốc hơi trong mây.

Con ngươi của thanh niên áo lam co lại lần nữa, gắt gao nhìn chằm chằm tử diễm
kia, nhưng lại lộ ra thái độ đăm chiêu.

Dưới uy lực của tử hỏa, ba Giao xà kia lộ ra thái độ sợ hãi, bất giác làm cho
thế công hơi chậm lại, phảng phất như không chịu nổi khí thế đáng sợ kia áp
bách.

– Ghê tởm!

Mao Vũ Hằng giận dữ rống to, tế ra một chiêu này vốn nên là đánh thắng dễ
dàng! Ở bên trong tiếng rống to, ba Giao xà trở nên dữ tợn lần nữa, cuốn về
Chu Hằng.

Chu Hằng vung quyền, một người tự mình chiến, tử hỏa thay thế trở thành thủ
đoạn chủ công của hắn, ở bên trong ngọn lửa đang thiêu đốt, đối kháng Mao Vũ
Hằng.

Tam Xà hợp nhất, có uy lực phá vỡ rất lớn, cho dù là Chu Hằng cũng không dám
khinh thường, phải sử dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ để tiến hành lẩn tránh, một
đôi tay lại dán vào Mao Vũ Hằng, oanh kích! Oanh kích! Oanh kích!

Hắn chiếm cứ ưu thế về phương diện tốc độ, lại có Thế áp bách, Mao Vũ Hằng căn
bản tránh né không được, chỉ có thể chọi cứng cùng hắn.

Bành! Bành! Bành!

Mao Vũ Hằng không ngừng trúng quyền, linh lực phòng ngự không ngừng bị đánh
bại, quần áo trên người từ từ bị đốt thành bụi bay. Sau khi áo ngoài của hắn
bị đốt hủy hoàn toàn, hiện ra áo lót màu xám nhạt trong đó, thế nhưng có thể
ngăn cản tử hỏa đốt cháy!

– Ha ha ha!

Mao Vũ Hằng cười to, nhưng lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, tu vi lúc này của
hắn thật sự không đủ để thi triển Giao Long Tam Tập Sát, miễn cưỡng làm chẳng
khác gì là tự mình hại mình, mặc dù còn không đến mức để cho hắn lo lắng.

– Nội tình của Mao gia ta, há lại để ột mình tiểu tử thâm sơn cùng cốc như
ngươi có thể tưởng tượng!

Tử hỏa đã biến dị đều có uy hiếp tương đối đối với Linh Hải Cảnh, thậm chí
ngay cả một tầng quần áo cũng không thể đốt, có thể thấy được đây tuyệt đối là
một chí bảo, phòng ngự năng lực có thể đạt tới Kết Thai Cảnh!

Một từ nội tình, quả thật không phải là thổi phồng lên!

Nơi xa, thanh niên áo lam lộ ra một chút khinh bỉ, trên mặt tràn đầy nụ cười
khinh thường.

– Tiểu tử, đi chết đi!

Mao Vũ Hằng rống to, kéo Tam Đầu Giao xà phát động công kích.

Không trách được mấy lần lúc trước cũng chỉ là đánh cho hắn mặt xám mày tro,
nhưng không có tạo thành thương tổn trực tiếp tới thân thể, nguyên lai trên
người hắn có một bảo vật phòng ngự! Chu Hằng khẽ nhíu mày, cứ như vậy, đối
phương chẳng phải là ở vào thế bất bại sao?

– Ha ha! Ngươi còn có tài năng gì có thể thi triển?

Mao Vũ Hằng đắc ý cười to, một chưởng chụp tới, ba Giao xà đồng thời nhảy múa
nhảy múa, cắn về phía Chu Hằng, giống như Ma Thần, người bình thường thấy
tuyệt đối sẽ lập tức bị dọa ngất.

Thân hình Chu Hằng vọt lên, trong ánh mắt lệ mang mãnh liệt, quả đấm ngưng tụ
lại, phát khởi công kích về phía ba Giao xà kia.

Ngươi mặc bảo y trên người, nhưng linh thể huyễn hóa ra có thể không?

Bành!

Hắn đánh ra một quyền, tử hỏa càn quét, Giao xà kia bị hắn đánh nát đầu.

– A!

Mao Vũ Hằng phát ra một tiếng rống to vừa giận vừa đau, Giao xà kia là huyết
mạch lực của hắn biến thành, mặc dù cũng không phải là chỗ yếu hại của hắn,
nhưng là như tay đứt ruột xót, một khi bị thương vẫn sẽ đau.

Chu Hằng không để ý chút nào, thân hình cuốn lại, chụp tới một con Giao xà
khác. Hai tay hắn nắm lấy Giao xà, dùng sức kéo ra. A, linh lực tuôn ra, Giao
xà này cũng bị hắn xé thành hai nửa!

– Tiểu tử chết tiệt!

Mi tâm của Mao Vũ Hằng có một đạo máu tươi chảy ra, đây là bị thương từ trong
mà thành, Giao xà bị diệt cũng sẽ tạo thành vết thương đối với hắn, nhưng bên
trong máu tươi rơi xuống, lại có hai Giao xà sinh ra.

Đây là huyết mạch lực, huyết mạch bất diệt, linh lực không dứt, là có thể
không ngừng mà bổ sung!

– Giết!

Mao Vũ Hằng dữ dội kêu lên.

Sắc mặt Chu Hằng lạnh lùng, chiến ý trong lòng xông thẳng lên trời, hình dáng
tử diễm trên đỉnh đầu cũng đang không ngừng dung hợp, tựa hồ muốn tạo thành
hình thái đặc thù nào đó.

– Không thể nào đâu!

Ánh mắt thanh niên áo lam trợn trừng, nhưng lập tức ra quyết định.

– Tuyệt không thể để huyết mạch lực của hắn thức tỉnh hoàn toàn!

Thương!

Hắn gào to một tiếng, trong tay đã xuất hiện 1 trường kiếm toàn thân màu xanh
lam, hiện ra hàn khí bức người!

Giết!

Hắn cũng gia nhập chiến đoàn, mục tiêu nhắm thẳng vào Chu Hằng.

Bích quang chớp động, kiếm khí như rồng, đánh vào lưng Chu Hằng.

Mắt Chu Hằng trở nên nghiêm túc, cũng không quay đầu lại đã đánh ra một quyền,
nhưng kể từ đó, áp lực của Mao Vũ Hằng nhất thời giảm mạnh, xu thế phản kích
đại thịnh.

Vô luận là Mao Vũ Hằng hay thanh niên áo lam, bọn họ đều là “Rồng trong loài
người”, có tư cách trở thành tuyệt đại thiên kiêu! Mặc dù trước mắt còn không
có bước vào Linh Hải Cảnh, nhưng tiềm lực cũng không thua kém bao nhiêu so
sánh với Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, chiến lực đáng sợ!

Lúc trước Mao Vũ Hằng mặc dù hóa ra ba phân thân linh lực, có chiến lực tứ đại
Sơn Hà Cảnh, nhưng dù sao cũng là phân thân, không thể so sánh với chủ thể, dễ
dàng liền bị Chu Hằng phá!

Nhưng thanh niên áo lam bất đồng, hắn là tồn tại không kém Mao Vũ Hằng chút
nào!

Cái này rất giống khi Triệu Đoạt Thiên liên thủ cùng Ứng Thừa Ân, bên trong
Linh Hải Cảnh có ai có thể chống đở?

Mao Vũ Hằng tịnh không để ý thanh niên áo lam tại sao phải giúp hắn, nhưng chỉ
cần mục đích của hai người chung cũng đủ, chính là muốn giết chết Chu Hằng!

Một Tam Đầu Giao xà có hiệu quả oanh phá phòng ngự, bảo kiếm của một người
khác thì tuyệt đối là pháp khí của cấp bậc Linh Hải Cảnh, đủ có thể trảm phá
khí lực pháp khí Sơn Hà Cảnh của Chu Hằng, công kích của mỗi người cũng có thể
tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Chu Hằng!

Thân hình Chu Hằng chợt lui, hắn ưa thích nhất là cận chiến, nhưng cũng không
đại biểu hắn không thể tiến hành công kích cự ly xa!

Vực!

Oanh, hai ngọn lửa nhất thời bao vây Mao Vũ Hằng cùng thanh niên áo lam.

– Cái gì?

Mao Vũ Hằng, thanh niên áo lam đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên
mặt có sự đại chấn kinh không che dấu chút nào.

Vực! Dĩ nhiên là Vực!

Làm sao có thể?

Bọn họ đều là Sơn Hà Cảnh a, hơn nữa Chu Hằng vẫn chỉ là Sơn Hà nhất trọng
thiên, còn thấp hơn hai tiểu cảnh giới so với bọn hắn! Lực lượng của tiểu tử
này vô cùng lớn, cái này có thể lý giải, bởi vì trên đời này thứ không thiếu
nhất chính là thiên tài, hơn nữa còn có một chút linh đan có thể khuếch trương
không gian đan điền.

Nhưng Vực . . . Đó là chỉ có cường giả Linh Hải Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được!

Hơn nữa còn không phải Linh Hải Cảnh bình thường, phải là cường giả tuyệt thế
đã bước một chân vào Kết Thai Cảnh! Vực, vốn chính là cường giả Kết Thai Cảnh
mới có thể phát huy uy lực của Vô Thượng Đạo đến mức tận cùng!

Một tiểu tử Sơn Hà nhất trọng thiên không ngờ nắm giữ Vực!

Bất khả tư nghị!

Cũng không phải nói nắm giữ Vực sẽ vô địch, đạt tới tầng thứ này như bọn họ,
Vực chẳng qua là để cho công kích trở nên không gì cản nổi, thần thức sở chí,
công kích sở chí. Chỉ có ở lúc lực lượng chiếm được ưu thế có tính áp đảo
tuyệt đối, mới có thể thắng trong nháy mắt!

Chu Hằng còn không có lực lượng nghiền ép như vậy!

Sau khi cả kinh, hai người đồng thời hét lớn, một người ỷ có bảo y bảo vệ, một
người còn lại là vung bảo kiếm thành tròn, không lùi mà tiến tới, tiếp tục
đánh tới Chu Hằng.

Hừ!

Tâm niệm Chu Hằng vừa động, bành bành bành bành,; bên trong tử hỏa nổi lên vô
số quả đấm màu vàng, nặng nề oanh kích hai người.

Vực là thăng hoa của võ kỹ, chỉ cần thần thức sở chí, như vậy công kích liền
tới, cũng sẽ không bởi vì cách không đánh mà uy lực của công kích yếu bớt, nếu
không Vực còn có cái giá trị gì, tùy tiện người nào đó lật tay đánh ra một
kích là có thể đạt tới hiệu quả này.

Quả đấm màu vàng này oanh kích ngoại trừ sự cứng rắn như pháp khí Sơn Hà Cảnh
của Chu Hằng, uy lực không thể yếu!

Ầm!

Mao Vũ Hằng cùng thanh niên áo lam đồng thời bị đánh tới mức thân hình rút
lui, cho đến khi bị oanh ra khỏi phạm vi bao trùm thần thức của Chu Hằng, tử
hỏa cùng quả đấm màu vàng kia mới biến mất, hiện ra thân ảnh của hai người.

Sắc mặt của bọn họ cũng là tương đối khó coi, hai người hợp lực thậm chí ngay
cả tới gần thân Chu Hằng cũng làm không được!

Đạo của Vực a!

Trong ánh mắt của bọn họ cũng là lộ ra vẻ hâm mộ, 100 Linh Hải Cảnh cũng chưa
chắc có một người có thể nắm giữ Vực, từ đó phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh, thực
sự trở thành vua của chúng sanh, siêu thoát phàm tục.

Một bước này, không biết đã vây lấy bao nhiêu thiên kiêu!

Nhưng người nam nhân trước mặt này không ngờ ở Sơn Hà Cảnh đã nắm giữ!

Ghen tỵ a!

Bọn họ vốn tưởng rằng lực lượng của song phương không kém nhiều, chính là Vực
thì như thế nào, nhưng sau khi tự mình thể nghiệm mới biết được, Vực mặc dù bị
cho rằng là năng lực dành riêng của lão tổ Kết Thai Cảnh, uy lực há lại sẽ
yếu!

Tại sao không phải là ta?

Hai người cũng là hai mắt đỏ bừng, cho dù bọn họ cũng là người kiệt xuất trong
mọi người, nhưng người nào cũng không thể kết luận chính mình nhất định có thể
nắm giữ Vực, từ đó đột phá Kết Thai Cảnh. Thiên tài cũng là tự phụ, khi thấy
một yêu nghiệt áp đảo mình rất xa, mất mác cùng đả kích có thể nghĩ!

Ánh mắt Chu Hằng nhìn về phía thanh niên áo lam, nói:

– Ngươi là ai?

Thanh niên áo lam lập tức thu hồi vẻ ghen ghét, niềm kiêu ngạo của hắn không
cho phép hắn thừa nhận chính mình không địch lại, nắm giữ Vực trước một bước
thì như thế nào, hắn nhất định cũng có thể! Trên mặt của hắn hiện lên vẻ kiêu
ngạo, ánh mắt mang theo khinh thường mãnh liệt, nói:

– Ta gọi là Dư Huyền Cương, sư thừa là Bảo Hoa Thiên Quân! Bất quá, loại tiểu
nhân vật thời đại cận cổ như ngươi cũng không thể biết uy danh của gia sư!

Thời đại cận cổ?

Trong lòng Chu Hằng vừa động, nếu là không có chuyện tình của Cổ Hà Càn cùng
con lừa đen, từ này mặc dù cổ quái cũng sẽ không khiến hắn để ở trong lòng.
Nhưng hiện tại hắn biết vài ngàn năm trước có rất nhiều cường giả lựa chọn tự
phong, đến ở thời đại này tìm kiếm tiên duyên!

Nói như thế . . .

– Ngươi là người của niên đại Vạn Cổ Đại Đế?

Chu Hằng đột nhiên quát to.

– Ừm?

Dư Huyền Cương không khỏi cả kinh, lộ ra một tia chần chờ, sau đó lập tức chợt
hiểu, nói:

– Nguyên lai ngươi cũng là . . .

Hắn cho rằng Chu Hằng là người đồng đạo, cũng là dùng Thời Gian Nguyên Dịch
phong tồn đến hiện nay mới cỡi ra.

Trừ con lừa đen, còn có những người khác của thời đại viễn cổ xuất hiện!

Cũng đúng, con lừa đen nói tiên duyên ở nơi này tới mười mấy hai mươi năm,
điểm này thời gian không hề dài, ai cũng chờ nổi, không cần thiết phải tỉnh
lại “đúng giờ”.

Có lẽ, có ít người đã xuất thế từ một hai trăm năm!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận