Khi Lan Phi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, núi rừng xanh mát liên miên, nàng
bỗng nhiên khóc ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại vì nhìn thấy những thứ này mà kích
động đến khóc, hương vị tự do thật quá tuyệt vời, trước kia không biết quý
trọng, mất đi mới biết quý giá cỡ nào.
– Tới đây, cởi áo cho ta!
Tiêu Họa Thủy cười yêu mị với Chu Hằng.
– Không phải đàn ông các người thích nhất là cởi quần áo của nữ nhân hay sao?
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, Chu Hằng không khỏi thèm thuồng, quả thật muốn
nuốt sạch sẽ yêu tinh này, làm nàng vĩnh viễn hòa làm một thể với mình. Hắn tự
nhiên vui vẻ nghe theo lệnh của Tiêu Họa Thủy, lúc này đi tới trước mặt mỹ
nhân này.
Đối với quần áo phụ nữ, Chu Hằng vẫn luôn không hiểu thấu, nhìn những nút thắt
tràn đầy cứ như đối mặt với con nhím, thật sự không biết xuống tay thế nào.
– Ôi, thật là ngốc mà!
Tiêu Họa Thủy che miệng cười duyên, bộ ngực đầy đặn cọ cọ Chu Hằng, cảm xúc
tuyệt diệu đỉnh điểm.
Chu Hằng không khỏi bực mình, nào còn có lòng dạ nghiên cứu tỉ mỉ làm sao cởi
được quần áo, lúc này luồn vào cổ áo của nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài.
– Đừng làm hỏng quần áo của ta!
Tiêu Họa Thủy vội hô to, nàng rất là thích bộ quần áo này.
Nhưng Chu Hằng làm sao để ý tới, dùng sức xé ra, hai bên một người sức lớn,
một người Sơ Phân Cảnh, thể chất mạnh mẽ tự nhiên vượt xa một bộ quần áo,
tiếng vải bị xé rách vang lên, bả vai trắng muốt của nàng liền lộ ra.
Dáng người của nàng đẫy đà, nhưng vẫn thấy rõ hai chiếc xương vai, tinh xảo
xinh xắn, đẹp hoa cả mắt.
Trong lòng Chu Hằng trào ra lửa nóng, dùng phương thức này làm một đại mỹ nhân
lộ ra thân thể xinh đẹp ở trước mặt mình, thật là quá kích thích. Hai tay của
hắn tiếp tục xé, tốc độ không nhanh, nhưng đủ làm cặp núi đôi vừa tròn vừa lớn
của Tiêu Họa Thủy hiện ra đường cong.
Cặp vú trắng muốt trồi lên thật cao, tạo thành khe rãnh sâu thẳm, đó là chỗ
làm cho đàn ông mê say.
Theo lớp vải xé rơi xuống, phần núi đôi lộ ra càng nhiều, roạt một cái, phần
vải cuối cùng lướt qua đỉnh núi, một vầng màu hồng toát ra, hai quả anh đào
nhỏ như không chịu nổi gió núi lạnh lẽo, lập tức dựng thẳng lên, xinh đẹp kiều
mị.
– Lớn không? Tròn không?
Tiêu Họa Thủy kiêu ngạo hỏi, nàng tràn đầy kiêu ngạo với bộ ngực của mình,
chẳng những lớn, còn rất căng mẩy, nhếch lên như măng, xúc cảm, mỹ cảm đều là
hạng thượng thừa.
Chu Hằng cũng không muốn đả kích nàng, so sánh với Cổ Tư, bất kỳ nữ nhân nào
cũng sẽ phải bại trận trên trận đấu so sánh kích cỡ bộ ngực, hắn chỉ cười, giơ
tay cầm lấy cặp núi đôi cao vút này.
– Sắc lang, người ta muốn đi tắm, không phải thỏa mãn dâm dục của ngươi!
Tiêu Họa Thủy lại trợn trắng liếc hắn.
Nếu muốn tắm thì tự mình cởi quần áo đi, cái này không phải chỉ phụ trách châm
lửa rồi không chịu dập lửa hay sao?
Chu Hằng cười to, đây là một loại tình thú, bằng không hai người vừa gặp mặt
liền cởi sạch đi làm chuyện đó, vậy cảm thấy không khác gì súc vật, chỉ cần
phát tiết ra. Hắn tiếp tục chuyện chưa xong, trút sạch toàn bộ võ trang của
Tiêu Họa Thủy.
Bộ ngực to lớn, nhưng cố tình có vòng eo nhỏ nhắn, phụ trợ cho quy mô bộ ngực
càng thêm đồ sộ. Còn bên dưới chiếc rốn nhỏ mê người là mảng cỏ um tùm, đùi
ngọc thẳng tắp, khép lại liền không thấy một khe hở nào.
Ngực to, eo nhỏ, mông vểnh, nàng chiếm đủ ba loại, dù cho khuôn mặt bình
thường cũng đủ để hấp dẫn người khác. Càng huống chi nàng có được dung mạo
xinh đẹp, phong tình càng thêm điên đảo nhân gian.
– Chờ ta tắm rửa sạch sẽ xong mới hầu hạ ngươi, đại ma vương!
Tiêu Họa Thủy cười duyên, tùm một cái nhảy vào trong suối nước nóng, bơi lội
như một mỹ nhân ngư, hơi nước bốc hơi khoảng hai ba tấc, dù không hình thành
sương mù dày, nhưng vẫn làm cho thân thể như ẩn như hiện dưới mặt nước, những
đường cong dụ hoặc càng thêm thần bí, tăng mạnh vẻ đẹp mơ hồ.
Chu Hằng tim đập thình thịch, yêu tinh này đúng là mê chết người không đền
mạng mà!
– Chủ nhân, ngài cũng cởi áo cho nô!
Lan Phi cũng muốn nịnh nọt Chu Hằng, hiện tại nam nhân này chính là tất cả của
nàng, dù chỉ là hít thở thêm một chút không khí tràn đầy tự do này, nàng cũng
sẵn sàng làm bất cứ gì cho Chu Hằng.
Chu Hằng trừng nàng một cái, hắn mềm lòng nhất thời cho nữ nhân này đi ra,
nàng còn muốn cọ mũi lên mặt hắn!
Bốp, hắn một tay đánh mạnh lên mông Lan Phi, bùm một cái, Lan Phi cũng vào
trong suôi nước nóng, khác ở chỗ một người dùng tư thế tao nhã mê người chầm
chậm bước vào, người khác thì chật vật từ trên đáp xuống, té vào trong suối.
Đúng là đồng nghiệp không đồng mệnh mà!
Lan Phi vừa cởi quần áo ướt đẫm, trong lòng vừa cảm thán. Nhưng vốn Chu Hằng
đã chán ghét nàng, so sánh phong tình thì nàng càng kém Tiêu Họa Thủy không
biết bao nhiêu bậc, muốn được Chu Hằng sủng ái thì quá khó khăn.
Chỉ có thể càng thêm chú ý hầu hạ, nàng cũng không cầu nhiều, chỉ có thể được
hít thở bầu không khí này thường xuyên là được. Ngày sau Chu Hằng thật sự
thành một đời cường giả, địa vị của nàng tự nhiên cũng theo nước mà lên.
Không thể không nói, nàng đã sớm bị quyền lực ăn mòn, đến lúc này vẫn còn nhớ
mãi không quên quyền lực.
– Ngươi cũng xuống đi!
Tiêu Họa Thủy cười duyên nói với Chu Hằng.
– Thôi đi!
Chu Hằng do dự một chút vẫn khoát tay, tìm kiếm linh hạch trọng yếu hơn, thứ
tốt này nếu không sớm lấy tới tay, vậy thì không thể yên lòng, còn nam nữ ân
ái thì lúc nào không được?
– Hừ!
Tiêu Họa Thủy bất mãn, dùng đôi tay ngọc hất nước suối về phía Chu Hằng.
Lan Phi đánh không lại Chu Hằng, kỳ thật cũng rất muốn té nước lên tên này,
nhưng cuối cùng không có gan như Tiêu Họa Thủy, chỉ có thể ở một bên nóng mắt
mà nhìn. Hai người cùng là nữ nô, nhưng địa vị không giống, một người là bị
dùng sức mạnh bắt tới, một người khác lại là tự nguyện.
Chu Hằng muốn tránh né cũng dễ dàng, nhưng đùa giỡn tình thú với nữ nhân của
mình thì không cần phải dùng tới thân pháp, liền nhanh chóng bị té nước ướt
hết.
– Cùng tắm đi!
Tiêu Họa Thủy lại giật dây.
– Ta cũng không muốn bị thân thể bẩn thỉu của ngươi đè lên người, nghĩ thôi
mà đã ghê tởm rồi!
Chu Hằng cười khẽ, hai ba cái cởi hết quần áo nhảy vào suối nước nóng, ngồi
trên một tảng đá, dòng nước ấm áp quần quanh người, quả thật rất là thoải mái.
Tiêu Họa Thủy bơi qua, cặp núi đôi thật to như ẩn như hiện trong nước, nàng
quấn lấy người Chu Hằng, ôm Chu Hằng thật chặt, như muốn dung nhập cả người
vào trong lòng.
– Sao vậy?
Chu Hằng hỏi.
– Chỉ là cảm giác trước kia đã sống uổng!
Tiêu Họa Thủy cười yêu mị, cúi đầu nhìn dưới người Chu Hằng, sắc mặt tràn đầy
vẻ ái muội.
Trong lòng Chu Hằng rung động, cái cọc dưới người liền dựng thẳng lên, Tiêu
Họa Thủy đang ngồi trên người hắn cũng bị đẩy lên ba tấc.
– Hì hì hì, tiểu sắc lang!
Tiêu Họa Thủy cười đến cả người run rẩy, nhưng nàng đang muốn tiến vào chủ đề,
nhét thứ kia vào đúng đường lối, lại phát giác có một bàn tay sờ mó tới, sau
đó vật đẩy người nàng lên chợt biến mất.
Nàng không khỏi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lan Phi lặn xuống đáy
nước, mái tóc dài lan tỏa nổi lên như rong. Nàng đẩy hơi nước ra, mặt nước
trong suốt liền hiện ra rõ ràng, còn nàng cũng giật mình há miệng thật to.
Lan Phi đang ngậm cái đồ chơi của đại sắc lang này vào trong miệng!
Như vậy cũng được?
Tuy rằng Tiêu Họa Thủy từng cùng Lan Phi hầu hạ Chu Hằng trên cùng một giường,
nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng hiện tại, thứ kia rất bẩn, sao lại ngậm
được chứ?
Nàng nhìn lại Chu Hằng, chỉ thấy đại sắc lang này đang nhắm mắt lộ ra vẻ thoải
mái, rõ ràng cực kỳ hưởng thụ, còn hai bàn tay to vẫn không quên cầm lấy núi
đôi của nàng mà sờ nắn.
– Đại sắc lang, thật thoải mái vậy sao?
Tiêu Họa Thủy có cảm giác miệng khô lưỡi nóng.
– Có phải cũng muốn ta làm như thế?
Chu Hằng mở mắt, không kiềm được liếc nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, kỳ thật
thoải mái thì thoải mái, nhưng không thể thích hơn là làm thật sự, đây là một
loại hưởng thụ tâm lý.
– Đừng có mơ!
Tiêu Họa Thủy cấu véo bên hông hắn.
– Bẩn chết, ta cũng không muốn mười ngày nửa tháng không ăn vô thứ gì!
Chu Hằng đang muốn nói, bỗng nhiên nghiêm lại, nói:
– Đều vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp!
Hắn giơ tay phất lên, chẳng những lập tức thu hai nàng vào trong tháp, ngay cả
quần áo ở trên bờ cũng không bỏ sót.
– Chuyện gì vậy?
Trong tháp, hai nàng đều lộ ra vẻ mờ mịt.
Chu Hằng muốn vội vàng nhấc thương ra trận hay sao? Vậy cứ làm trong suối nước
nóng là được rồi, cũng không phải sẽ không cho hắn làm! Hơn nữa, bá vương này
mà muốn, các nàng còn chống cự hay sao?
– Có người tới!
Chu Hằng giải thích, hắn làm sao biết lúc này trong đầu hai nàng đang suy nghĩ
quá cỡ như thế.
Thông qua Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, thần thức của hắn có thể cảm ứng rõ ràng
có hai người đang nhanh chóng tiến tới. Đến cảnh giới như hắn, cảm ứng thần
thức đã không khác bao nhiêu so với trực tiếp dùng mắt nhìn, có thể thấy rõ
hai người nam nhân một ột thấp, đều rất xa lạ.
Bọn họ đều là võ giả Sơ Phân Cảnh!
Tuy rằng Bốn nước lớn để lại cao thủ Sơ Phân Cảnh bảo vệ quặng mỏ linh
thạch,nhưng Chu Hằng có thể khẳng định tuyệt không có hai người này!
Nơi này lại là hoang sơn dã lĩnh, đột nhiên chạy ra hai cao thủ Sơ Phân Cảnh
thì làm sao không khiến người ta nghi ngờ? Nếu như bọn họ không giống như Chu
Hằng, đến đây là vì muốn thử vận may tìm kiếm linh hạch, như vậy chỉ có một
khả năng khác – người của thế lực thần bí kia.
– Đúng là xui xẻo, loại chuyện phục vụ lấy nước này cũng phái hai chúng ta đi
làm!
Nam nhân lùn lấy ra thùng nước trong pháp khí không gian, bắt đầu ở lấy nước
trong suối nước nóng.
– Ai bảo lần này chúng ta điều động toàn là tinh nhuệ, ngươi cùng ta tính là
cái gì ở trước mặt cao thủ Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh?
Nam nhân cao an ủi đối phương.
– Xì, ngay cả ta cũng có thể một tháng không ăn uống gì, bọn họ lại muốn pha
trà uống rượu mỗi ngày! Đã đi ra bên ngoài, chẳng lẽ không thể bớt chú ý hay
sao?
Nam nhân lùn vẫn đang oán giận.
– Ta nói, ngươi làm nhiều, bớt nói đi! Nếu ngươi thật làm cho cường giả Khai
Thiên Cảnh nào hài lòng, tùy ý chỉ điểm chúng ta một chút, chúng ta lời to
rồi!
– Chỉ mong thế! Nhưng rốt cuộc chúng ta đang làm gì, móc tim người sống, làm
sao mà cứ khiến trong lòng phát lạnh!
– Chuyện bên trên quyết định, chúng ta có tư cách gì mà hỏi? Chúng ta đây, cứ
thành thật làm việc, không nhìn nhiều, không hỏi nhiều, không nói nhiều, chớ
có rước họa vào thân!
– Ta cũng là tò mò thôi, ta nói lão Ngụy, chẳng lẽ ngươi không muốn biết?
– Vô nghĩa, dù ta muốn biết, có người sẽ nói cho tiểu tốt như ta biết được tự
thật hay sao?
– Cũng phải!
Hai người lấy vài thùng nước, lại trở về theo đường cũ.