Ngay cả Phương Hà Thanh đều ngẩn ngơ huống chi là Phương Hi Văn, nữ nhân tự
tin thái quá này kinh ngạc trố mắt, hoàn toàn không rõ Chu Hằng nhảy vào tràng
để làm gì?
Chẳng lẽ Hàn Thương Quốc biết không còn hy vọng, tính toán phá quán đập niêu,
ngay cả Ích Địa Cảnh cũng lười phái ra, để một tiểu tử Sơ Phân Cảnh đến góp
cho đủ quân số? Đây không phải là tồn tại bị người một ngón tay cũng nghiền
nát được sao?
– Đây là đại biểu của Hàn Thương Quốc ta, Chu Hằng!
Thiên Quân Tử cất giọng nói, Nam Cung Trường Không và Lưu Thanh Huyền tự nhiên
sẽ không giới thiệu Chu Hằng.
– Còn trẻ như vậy?
– Hàn Thương Quốc khi nào xuất hiện cao thủ trẻ như vậy?
– Hả, không phải nói đệ nhất thiên tài của Hàn Thương Quốc là nha đầu Nam
Cung gia sao? Địa linh thể, tuổi còn nhỏ đã đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên
đỉnh phong, được Phong Khiếu Tông thu làm đệ tử. Tiểu tử này từ đâu nhảy ra
vậy?
– Cho dù thiên phú kiệt xuất giống Nam Cung Nguyệt Dung, thì nhiều nhất cũng
chỉ vừa mới đột phá Ích Địa Cảnh, tu vi như thế cũng dám xuống sân?
– Không phải đang đùa đó chứ?
Mọi người đều nghị luận ầm ĩ, cho dù Chu Hằng là Ích Địa Cảnh thì như thế nào,
nhất trọng thiên và tam trọng thiên kém nhau quá xa, làm sao cũng không phải
là kẻ không môn không phái như thế đi lên.
Lúc này, võ giả vòng cuối cùng ba nước khác cũng lục tục đi tới giữa sân bắt
đầu rút thăm, hai Khai Thiên Cảnh, một Ích Địa Cảnh. Nếu rút được hai Khai
Thiên Cảnh đối chiến hai Ích Địa Cảnh, như vậy trận đầu rất nhanh chấm dứt,
quyền sở hữu quặng mỏ linh thạch sẽ do hai đại Khai Thiên Cảnh quyết định.
Còn nếu Khai Thiên Cảnh đấu Khai Thiên Cảnh, Ích Địa Cảnh đấu Ích Địa Cảnh,
như vậy cường giả Khai Thiên Cảnh thắng trận đấu sẽ không mấy thể nghi ngờ là
người thắng cuối cùng, Khai Thiên Cảnh đấu Ích Địa Cảnh. Đây tuyệt đối là
nghiền ép, bất kỳ pháp khí gì cũng không thể bù lại được.
Chu Hằng và một gã Ích Địa Cảnh khác nhất định là vật hy sinh.
Bốn người bắt đầu rút thăm, kết quả là hai đại cao thủ Khai Thiên Cảnh đấu với
nhau, mà Chu Hằng cùng một tên Ích Địa Cảnh khác thành một tổ, hai trận chiến
đấu tiến hành cùng lúc.
Phương Hà Thanh đã lui về trận doanh của mình, Phương Hi Văn thì sùng bái nhìn
huynh trưởng của mình, nữ nhân này yêu thương anh mình mãnh liệt, ánh mắt nhìn
về phía Phương Hà Thanh mà tỏa sáng.
– Chẳng lẽ, Chu Hằng thật sự đã tiến vào Ích Địa Cảnh sao?
Hắn thì thào nói.
Chuyện này thật khó có thể tin. Nếu như là thật, vậy Chu Hằng từ Sơ Phân Cảnh
đến Ích Địa Cảnh mất bao nhiêu lâu? Đây tuyệt đối là tốc độ đột phá nhanh nhất
từ trước tới nay, bất kỳ thiên tài nào cũng phải ngả mũ thán phục trước kỷ lục
này.
Nhưng mà nếu Chu Hằng vẫn là Sơ Phân Cảnh, Hàn Thương Quốc sẽ để cho hắn xuống
tràng hay sao, cho dù biết là thua cũng không nên dọa người như thế chứ?
Chiến đấu lập tức bắt đầu, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra sẽ bày ra thôi.
– Oanh!
Lực lượng kinh khủng tràn ra. Hai đại Khai Thiên Cảnh mạnh mẽ va chạm với
nhau, bọn họ cũng không bảo lưu thực lực, bởi vì người thắng trong số bọn họ
chắc chắn nghiền ép gã Ích Địa Cảnh khác, chuyện này đã chắc chắn thắng lợi
rồi.
Bởi vậy, đây là quyết chiến bắt đầu trước thời hạn.
– Lão phu không muốn khi dễ tiểu bối, ngươi nhận thua đi!
Đối thủ của Chu Hằng là một lão nhân sáu mươi. Tu vi đã đạt tới Ích Địa tam
trọng thiên đỉnh phong, khí tức hùng hậu, tràn đây uy nghiêm khiến người ta
thần phục.
Chu Hằng cười cười, nói:
– Tại hạ cũng không muốn bắt nạt người già, ngươi vẫn nên nhận thua đi!
– Phốc!
Không ít người lập tức bật cười. Chiến lực Chu Hằng có mạnh hay không là một
chuyện khác, nhưng mà miệng lưỡi tiểu tử này cũng thật độc. Ngay cả cường giả
Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong cũng dám trêu chọc.
– Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm!
Lão già kia hừ một tiếng, vươn tay phải nói:
– Lão phu chấp ngươi một tay!
– Đa tạ! Đa tạ!
Chu Hằng hết sức lo sợ gật đầu, vẻ mặt chân thành.
Nếu như hắn không lên tiếng trực tiếp ra tay, như vậy mọi người đều cho rằng
hắn chiếm tiện nghi này, nhưng mà hắn còn cố tình tạ ơn, ngược lại có vẻ rất
giả dối, dường như đang diễn trò vậy, lập tức khiến mọi người cười ồ lên.
Hai người bọn họ tuy rằng chưa đấu, nhưng mọi người cũng không để ở trong
lòng, dù sao mặc kệ ai thắng ai thua, cuối cùng khẳng định đều bị cường giả
Khai Thiên Cảnh giơ tay trấn áp, không có một chút trì hoãn.
– Chỉ biết múa mép khua môi!
Lão nhân sắc mặt giận dữ, mặc dù hắn là Ích Địa tam trọng thiên, nhưng mà đã
kẹt lại ở tam trọng thiên đỉnh phong hơn 200 năm, có hi vọng trong vòng 50 năm
đột phá Khai Thiên Cảnh!
Bởi vậy, từ trước đến nay hắn hết sức tự phụ, trong lúc mơ hồ đã sánh mình với
cường giả Khai Thiên Cảnh rồi, cho nên rất không vui với hành vi không lớn
không nhỏ này của Chu Hằng, cũng coi như bị người ra sức khiêu khích.
Hắn ngang nhiên ra tay, tay phải mở ra, dẫn động linh khí thiên địa hóa thành
một bàn tay to màu xám hung hăng vỗ xuống Chu Hằng.
Một chưởng này hắn không dùng toàn lực, không gian đan điền gấp ba lần Ích Địa
tam trọng thiên bình thường cho nên chiến lực của hắn đáng sợ vô cùng, kình
phong rít gào, thanh thế động thiên.
– Không hổ là Lại Hành Vân, Ích Địa tam trọng thiên cường đại nhất Bạch Điện
Quốc, có thể coi là đứng đầu trong Ích Địa Cảnh!
– 1 chiêu có thể thủ thắng!
– Đáng tiếc, hắn bị Ích Địa Cảnh hạn chế quá lâu, nếu như có thể đột phá đến
Khai Thiên Cảnh, như vậy hiện tại tuyệt đối có thể xếp ngang hàng với cường
giả Khai Thiên Cảnh này.
– Oanh!
Bàn tay to màu xám tro nhanh chóng đập xuống, phạm vi bao phủ ít nhất mười
trượng.
Chu Hằng thét dài một tiếng, tay phải đấm ra, đấm thẳng bàn tay to trên bầu
trời.
– Thình thịch!
Một tiếng trầm đục vang lên, bàn tay to màu xám tro lập tức bị đánh tan, sóng
khí cuồng bạo chấn ra, chấn cho rất nhiều người chật vật lui ra phía sau, ít
nhất phải là Ích Địa Cảnh mới có thể đứng vững tại chỗ.
Tro bụi tản ra, Chu Hằng và Lại Hành Vân đứng cách nhau mười trượng, Chu Hằng
ung dung mỉm cười, mà Lại Hành Vân vẻ mặt thận trọng hơn rất nhiều, nét mặt
già nua âm trầm, trong ánh mắt không ngừng biến đổi.
Đây là tình huống gì!
Chu Hằng không ngờ không bị chưởng kia đánh cho trọng thương, làm sao có thể!
Chẳng lẽ tên này cũng không phải là Ích Địa nhất trọng thiên, mà là nhị trọng
thiên, tam trọng thiên? Nhưng như vậy cũng quá khoa trương đi, tiểu tử này
huyết khí tràn đầy, rõ ràng còn rất trẻ, tuyệt đối không thể vượt qua 50 tuổi!
50 tuổi Ích Địa nhị trọng thiên, thậm chí tam trọng thiên? Xít, quá yêu nghiệt
đi!
– Không phải Ích Địa tam trọng thiên, chỉ là Ích Địa nhất trọng thiên!
– Đúng vậy, chỉ là không gian đan điền tiểu tử này hơn xa người thường, cho
nên mới có lực lượng đối kháng với Ích Địa tam trọng thiên.
– Không phải chứ, không gian đan điền của Lại Hành Vân rõ ràng đã lớn gấp ba
lần Ích Địa tam trọng thiên thông thường, mà Chu Hằng mới là Ích Địa nhất
trọng thiên lại có thể chống lại hắn, vậy không gian đan điền của hắn lớn cỡ
nào?
– Đúng là một quái vật.
Mọi người ai cũng nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên đều kinh ngạc, mà Phương Hà Thanh
lúc này mới phản ứng, hôm qua Chu Hằng nói không sai, hắn đúng là muốn lên
tràng so đấu, chỉ là mình không tin mà thôi!
Hắn cười khổ một tiếng, Chu Hằng yêu nghiệt như thế, nếu hắn nói rõ ra thì cần
gì mình lại muốn hắn làm tùy tùng? Mị lức nhân cách của hắn rất lớn, nhưng lớn
hơn nữa cũng không lớn tới mức khiến cao thủ Ích Địa Cảnh làm tùy tùng ình.
Phương Hi Văn lại trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn há hốc lên, chỉ cảm
thấy gương mặt xinh đẹp của mình nóng lên! Hôm qua nàng đã rất kinh ngạc về
Chu Hằng điều kiện khai ra, Ích Địa Cảnh a, đó là đại nhân vật cùng ngồi cùng
ăn với Phương gia lão tổ, nàng chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
– Giả vờ giả vịt.
Lại Hành Vân hừ lạnh nói, tay trái vẫn chắp sau lưng, tay phải lại động, lại
lần nữa đánh về phía Chu Hằng. Một chưởng vừa rồi hắn chỉ tùy ý đánh ra, nhưng
nếu Chu Hằng có được lực lượng cùng hắn không chênh lệch lắm, như vậy hắn sẽ
thật sự nghiêm túc đối đãi.
Đối với võ giả mà nói, lực lượng quan trọng nhất, nhưng lực lượng cũng không
đại biểu cho toàn bộ chiến lực, kỹ xảo, kinh nghiệm. Chu Hằng khí huyết vô
cùng tràn đầy, hiển nhiên còn rất trẻ, cho dù lực lượng có thể chống lại hắn,
nhưng kỹ xảo, kinh nghiệm thì sao?
– Phong Vân Tế Hội!
Hắn hét lớn một tiếng, bàn tay to lại đập xuống, kình khí tạo thành một con
thanh long và một con bạch hổ đang rống giận.
Vân từ rồng, gió từ hổ, cho nên đặt là Phong Vân Tế Hội!
Đây là võ kỹ mạnh nhất của Lại Hành Vân, hiển nhiên hắn thật sự nổi giận, phải
tốc chiến tốc thắng thắng Chu Hằng, nếu không mặt mũi của hắn cũng mất sạch!
Mặc kệ Chu Hằng yêu nghiệt như thế nào, hắn chung quy chỉ là Ích Địa nhất
trọng thiên, hơn nữa còn quá trẻ, Lại Hành Vân dù thế nào cũng không chấp nhận
chuyện đối phương có thể với cùng ngồi cùng ăn với mình!
Chu Hằng cười nhạt một tiếng, lão gia hỏa này nếu như không biết xấu hổ, như
vậy chỉ có thể vận dụng quyền đầu để giáo huấn!
Hoa sen tám màu, hiện!
Lập tức, một đóa hoa sen nhìn qua xinh đẹp vô cùng đột nhiên hình thành trên
tay Chu Hằng, sau đó xoay tròn nhanh chóng phóng lớn lên, bắn về phía Long, Hổ
đang xoay quanh bàn tay to.
– Oanh!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, võ giả cấp bậc dưới Ích Địa Cảnh đều tạm thời
mất đi thính giác, trong tai chỉ còn tiếng gầm rú đáng sợ vang vọng, mà mặt
đất lại giống như khiêu vũ vậy, từng đợt sóng nối tiếp nhau nổi lên.
Mà một đạo nhân ảnh cũng theo sóng khí bắn ra ngoài, ở trên trời vẽ ra một
đường cong, thình thịch rơi trên mặt đất.
Khiến mọi người cảm thấy khó có thể tin là, người bị đánh văng không phải là
Chu Hằng, mà là Lại Hành Vân!
Tại sao có thể như vậy!
Lại Hành Vân vừa rồi đã dùng ra tuyệt chiêu a, dưới tình huống toàn lực ứng
phó, không ngờ bị Chu Hằng đánh bay! Đây là tình huống gì, Chu Hằng vẫn còn là
người sao?
– A……
Lại Hành Vân nổi giận gầm lên một tiếng, từ dưới đất bắn ra, thân hình nằm
ngang bay về phía Chu Hằng, hai tay cuồn cuộn vũ động đánh ra kình phong đáng
sợ, toàn bộ hóa thành mãnh hổ, thanh long, từng con phẫn nộ gào thét đè tới
Chu Hằng.
Chu Hằng không khỏi cười ha ha, ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Không phải nói chấp ta một tay sao?
Chấp cái muội ngươi a!
Lại Hành Vân thẹn quá hóa giận, lúc đầu hắn quả thật không để Chu Hằng vào
mắt, nhưng mà ai nghĩ tên trẻ tuổi này lại có được chiến lực đáng sợ như vậy,
giờ còn dùng một tay nữa, đừng nói là thủ thắng, tuyệt đối sẽ bị đánh bại vô
cùng thê thảm!
Hắn giận dữ hét lên mà không đáp, chỉ đẩy hai tay ra, phong vân điên cuồng gào
thét.
– Ngươi rõ ràng không nên mang họ Lại, phải gọi là xấu tính mới đúng.
Chu Hằng cười to, quyền phải màu vàng đánh ra, tay trái lại đánh ra một đóa
hoa sen tám màu nghênh đón Lại Hành Vân.
– Tiểu bối mồm miệng điêu ngoa!
Lại Hành Vân hận không thể đem Chu Hằng bầm thây vạn đoạn, có đôi khi cừu hận
thình lình xuất hiện, không sao nói rõ được.
– Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Hai người kịch liệt giao chiến, khiến Chu Hằng có chút chú ý là, Lại Hành Vân
cũng nắm giữ Thế, bởi vậy hắn không thể chiếm cứ ưu thế áp đảo, tuy nhiên ở
trên lực lượng vẫn là hắn mạnh hơn, hoàn toàn áp đảo Lại Hành Vân.
– – – – – oOo- – – – –