Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 149: Võ Kỹ Huyết Mạch

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vưu vật tuyệt sắc như Tiêu Họa Thủy, tuyệt đối là báu vật với nam nhân, nhìn
nàng mà có thể không động lòng, hoặc là thái giám, hoặc là không còn xài được
nữa.

Ứng Băng Phong là đời trẻ tuổi của Ứng gia Lãng Nguyệt Quốc, khá được coi
trọng, tâm trí mưu lược tu vi đều coi như thượng thừa, người như vậy tự nhiên
không thể dễ dàng bị mỹ sắc dụ hoặc. Nhưng Tiêu Họa Thủy thật sự quá đẹp quá
yêu mị, làm cho hắn tu tâm mấy chục năm cũng lập tức tan vỡ, sinh ra ý muốn
chiếm hữu dữ dội.

Đương nhiên, hắn không dám thể hiện ra ở trước mặt Mai Di Hương, dù sao hắn
đánh chiêu bài đau khổ vì tình, lưu luyến si mê Mai Di Hương mà chạy theo nàng
khắp thế giới.

Chính thê của hắn, đương nhiên phải là nữ nhân có thân phận, địa vị phải xứng
đôi. Còn Tiêu Họa Thủy, vậy thì làm thị thiếp, nữ nô cũng được, vưu vật tuyệt
sắc như vậy tự nhiên phải giấu trong nhà vàng.

Ứng Băng Phong không hề nghi ngờ có nữ nhân nào từ chối hắn ưu ái, Ứng gia, Dạ
gia, Mai gia là ba gia tộc hùng mạnh nhất Lãng Nguyệt Quốc, ngoài nữ nhân hai
nhà khác không thể cho hắn tùy ý chiếm lấy ra, những nữ nhân khác còn dám nói
một chữ không hay sao?

Hắn mỉm cười, tràn đầy phong độ, tuấn mỹ ngời ngời, nhìn bề ngoài hắn tuyệt
đối có bản lĩnh khiến ỹ nữ ái mộ:

– Hương muội, không thể giới thiệu cho biểu huynh hay sao?

– Bổn tiểu thư không quen với ngươi, đừng có làm ra vẻ thân thiết như thế,
ụa, muốn ói quá!

Mai Di Hương tràn đầy vẻ chán ghét.

Ứng Băng Phong lại không hề để trong lòng, hắn không phải lần đầu bị Mai Di
Hương lạnh nhạt. Trước tiên hắn ngạo nghễ nhìn Chu Hằng, nói:

– Tại hạ Ứng Băng Phong, các hạ xưng hô thế nào?

Chu Hằng cười nhạt, nói:

– Ta cũng không quen với ngươi, đừng có kết giao lung tung!

Hắn thấy được một tia tham lam chợt lóe qua của Ứng Băng Phong đối với Tiêu
Họa Thủy, làm một nam nhân có lòng chiếm hữu cực mạnh, dù rằng Tiêu Họa Thủy
còn chưa đồng ý làm nữ nô của hắn, nhưng Chu Hằng đã coi Tiêu Họa Thủy thành
vật chuyên dùng của mình, tuyệt đối không cho phép nam nhân nào mơ ước.

Sắc mặt Ứng Băng Phong không khỏi trầm xuống, tiểu tử này dám mặt lạnh đối với
hắn?

Trước tiên không nói hắn xuất thân cao quý, đến từ hào môn Lãng Nguyệt Quốc,
ngay cả tu vi bản thân cũng đạt đến Ích Địa nhất trọng thiên, có thể coi là
kiệt xuất trong hàng thế hệ trẻ, áp đảo vượt xa Chu Hằng!

Tiểu tử này có tư cách gì coi thường mình?

– Các hạ, đừng nên tùy tiện từ chối ý tốt của người khác!

Hắn lạnh lùng nói, không trực tiếp ra tay là bởi quy củ của Thiên Bảo Các. Ở
trong Thiên Bảo Các cấm đánh nhau, bằng không coi như là khiêu khích Thiên Bảo
Các.

Thiên Bảo Các tuyệt đối là quái vật to lớn, ngay cả ba đại hào môn Lãng Nguyệt
Quốc cũng không dám đắc tội.

– Vậy thì sao!

Mai Di Hương cướp lời nói:

– Cũng không mời ngươi vào đây, ngươi ở đây chi chi chít chít cái gì? Ngươi
có biết quy củ hay không, xông vào lung tung sủa bậy một trận, đúng là không
biết ai dạy dỗ ra nữa!

Nàng nói lời không chút nể tình, sắc mặt tuấn tú của Ứng Băng Phong lập tức
phình ra đỏ bừng lên.

Không có gì mất thể diện hơn việc bị cô gái mình theo đuổi mắng ột trận, Ứng
Băng Phong vốn là thiên kiêu, nào có bị ủy khuất như thế? Hắn căm hận liếc Chu
Hằng, phất tay bỏ đi.

Chu Hằng không hiểu chuyện gì, nói:

– Rõ ràng là cô mắng, làm gì mà hắn lại trừng ta?

– Hắn là ngu ngốc đó!

Mai Di Hương bĩu môi.

– Các vị, các vị, để mọi người đợi lâu, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt
đầu!

Đúng lúc này, tầng dưới cùng truyền ra tiếng nói già nua, hội đấu giá lần này
cuối cùng mở màn rồi.

– Chu công tử, cứ ngồi ở đây đi!

Tiêu Họa Thủy phát ra lời mời với Chu Hằng.

– Được!

Chu Hằng nghĩ lại liền tiếp nhận, dù sao Tiêu Họa Thủy hay Mai Di Hương đều là
tồn tại khiến người ta nhức đầu, đi bên nào cũng như nhau thôi.

Mai Di Hương không mời tự ngồi, nói:

– Tiểu Chu Tử, lần sau lại gặp tên Âm Sâm Sâm kia, ngươi cứ việc ra sức đánh
hắn cho ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bổn tiểu thư đều sẽ che chở ngươi!

Âm Sâm Sâm? Ứng Băng Phong?

Chu Hằng thở dài, so với ngoại hiệu Âm Sâm Sâm, bất kể là Tiểu Chu Tử hay Tiểu
Hằng Tử đều tốt hơn mấy chục lần! Hắn cũng lười so đo với Mai Di Hương, lỡ như
nàng nghĩ ra ngoại hiệu có thể sánh ngang với Âm Sâm Sâm, vậy chẳng phải còn
xui xẻo hơn!

– Âm Sâm Sâm kia là Ích Địa Cảnh, cô xác định ta đánh thắng được hắn?

Chu Hằng nghiêng đầu hỏi.

– Không sao, hội đấu giá lần này, bổn tiểu thư sẽ toàn diện ủng hộ ngươi, mua
hết những bảo vật có thể tăng lên tu vi cho ngươi, để ngươi dốc sức đột phá
Ích Địa Cảnh, đến lúc đó ngươi sẽ đánh được hắn!

Mai Di Hương hưng phấn nói.

Nữ nhân này quả nhiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, sao chổi gây chuyện mà!

Chu Hằng không khỏi cười khổ, bản thân mình có thể là mặt trắng hay không?

Bán đấu giá đang tiến hành, bởi vì có không ít tuấn kiệt trẻ tuổi Lãng Nguyệt
Quốc đến đây, vật phẩm đấu giá lần này quả nhiên xa hoa hơn nhiều. Nguyệt Châu
do Chu Hằng cung cấp cũng xuất hiện, tuy nhiên chỉ có ba viên, rõ ràng là đầu
cơ kiếm lợi, Thiên Bảo Các muốn tối đa hóa giá trị của những Nguyệt Châu này.

Chu Hằng nhàn rỗi xem, Mai Di Hương thì tài đại khí thô mua những đan dược
linh quả có thể tăng lên tu vi, tuy nhiên mấy thứ này cũng chỉ thuộc may mà
gặp được, dù nàng có điên cuồng tung linh thạch cũng vô dụng, thu hoạch cực kỳ
có hạn.

– Tiếp theo, chính là một quyển võ kỹ đặc thù!

Đấu giá sư hắng giọng, lộ ra vẻ hưng phấn.

– Mọi người đều biết lực huyết mạch có thể sánh với võ kỹ, nhưng vận dụng thế
nào lại là vấn đề lớn! Còn quyển Cửu U Băng Thiên Quyết này, có thể làm người
mang huyết mạch lực thuộc tính thủy sử dụng lực huyết mạch ở hình thức võ kỹ,
uy lực tăng mạnh!

Mọi người không khỏi rung động.

Kim loại hóa như Chu Hằng có thể coi là võ kỹ tính phòng ngự cực mạnh, nhưng
hắn cũng không biết vận dụng ra sao, chỉ là bố trí ở chỗ bị công kích để giảm
bớt tổn thương. Còn nếu có thể vận dụng như võ kỹ, khẳng định uy lực sẽ tăng
mạnh.

Chỉ là võ kỹ huyết mạch này cũng có hạn chế lớn, đầu tiên đương nhiên là phải
có được lực huyết mạch, tiếp theo phải là lực huyết mạch thuộc tính thủy.

Trước kia Thiên Bảo Các chưa bao giờ đấu giá thứ bảo bối thế này, tự nhiên là
bởi lần này có không ít tuấn kiệt Lãng Nguyệt Quốc đến đây, cho nên mới lấy ra
vật cấp bậc cao hơn.

– Bất kể là ai mua được Cửu U Băng Thiên Quyết, tuyệt đối không thể tiến hành
bán lại, bằng không sẽ là kẻ địch với Thiên Bảo Các, không chết không ngừng!

Đấu giá sư dùng giọng lành lạnh nói.

Không ai hoài nghi tính chân thật của lời này, Thiên Bảo Các quả thật có có
sức mạnh như thế, thế lực khổng lồ này có được thực lực cùng của cải mà mọi
người không thể tưởng tượng, chỉ riêng phát ra giải thưởng kếch xù cũng đủ làm
cho bất kỳ ai trở thành đối tượng bị toàn bộ thiên hạ đuổi giết.

– Giá bắt đầu: 1 vạn linh thạch hạ phẩm!

Đấu giá sư dừng một lát rồi tiếp tục hô lên.

Nếu như ở Lãng Nguyệt Quốc, vậy khẳng định giá bắt đầu là linh thạch trung
phẩm, nhưng đi tới Hàn Thương Quốc thì chỉ có thể lùi lại một bước, cũng may
linh thạch là tài nguyên không thiếu, hoàn toàn có thể dùng số lượng để bù
đắp.

– 2 vạn!

– 3 vạn!

Giá cả lập tức tăng vọt, võ kỹ huyết mạch, chưa từng nghe qua, dù cho bản thân
không phải linh thể thuộc tính thủy, thậm chí không có lực huyết mạch, nhưng
mua về nghiên cứu cất giữ cũng được chứ?

– 10 vạn!

– 12 vạn!

Tăng lên đến 10 vạn linh thạch hạ phẩm, người hô giá rõ ràng ít đi, dù sao chỉ
là lấy về cất giữ lật xem, vậy thì giá này quá lớn, người còn ra giá dĩ nhiên
là người có nhu cầu thật sự.

– 15 vạn!

– 15 vạn lần một!

– 15 vạn lần hai!

– 20 vạn!

Cuối cùng Chu Hằng gia nhập đấu giá, huyết mạch Thanh Long của hắn vốn đạt đến
Thiên linh thể, thậm chí còn có thể trở thành Thiên linh thể thập tinh, như
vậy tu luyện thêm Cửu U Băng Thiên Quyết sẽ phát huy ra uy lực cỡ nào?

– 20 vạn, có người ra giá 20 vạn, còn có ai cao hơn không?

Đấu giá sư kia lớn tiếng hô.

– Ủa, không phải ngươi là song trọng linh thể hỏa – kim hay sao, tại sao bỏ
nhiều tiên như vậy mua quyển Cửu U Băng Thiên Quyết này?

Tiêu Họa Thủy xen vào hỏi.

– Đầu óc có vấn đề đó!

Mai Di Hương trợn trắng, sau đó tràn đầy dè dặt.

– Ngươi có nhiều linh thạch như vậy không? Đừng đến lúc đó không trả được lại
tìm tới bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ không làm ra chuyện tiêu tiền như rác
đâu!

– Yên tâm, sẽ không tìm cô!

Chu Hằng khoát tay.

– Tiểu Chu Tử, ngươi có ý gì, khinh thưởng bổn tiểu thư hay sao?

Mai Di Hương đột nhiên lại tức giận.

– 25 vạn!

Chu Hằng tăng thêm giá, sau đó quay lại mỉm cười với Mai Di Hương, không nói
gì. Đấu võ mồm với nữ nhân sẽ không có kết cục hay, mà hắn lại không thể đánh
mông Mai Di Hương, cho nên quyết đoán không tiếp lời mới là đúng đắn.

– 26 vạn!

Trong một phòng khác, có người cạnh tranh với Chu Hằng.

– 30 vạn!

Chu Hằng lười thêm từng chút từng chút, dù sao đối với hắn mà nói, linh thạch
chính là dùng để tiêu xài.

– 31 vạn!

– 35 vạn!

– …. Chu Hằng, ngươi không phải linh thể thuộc tính thủy, tranh giành với
ta làm gì!

Người trong phòng kia vội hô lên, bởi vì phòng chỗ Chu Hằng không có kéo rèm,
đây cũng là vì sao Ứng Băng Phong lại chạy đến, chính là bởi thấy được Mai Di
Hương.

Chu Hằng không khỏi buồn cười, nói:

– Ta ra giá hay không có liên quan gì tới ngươi? Nhiều tiền nặng tay, chỉ
muốn đập ra thôi!

Người kia buồn bực không thôi, ngươi có nhiều tiền nặng tay còn không tìm thứ
khác mà mua, cứ muốn đối đầu với hắn không bỏ qua. Nhưng mọi người cạnh tranh
công bằng, hắn cũng không thể ngăn cản Chu Hằng ra giá, chỉ có thể trơ mắt mà
nhìn.

Vì một quyển võ kỹ trả giá trên 30 vạn linh thạch, đúng là không có lời, bởi
vì hắn căn bản không biết võ kỹ huyết mạch này có thể tăng thêm bao nhiêu phần
chiến lực cho hắn.

– Vậy bổn thiếu cũng chơi với ngươi!

Tiếng nói mang theo một tia ngạo khí vang lên.

– 40 vạn!

Đó là Ứng Băng Phong!

Chu Hằng thở dài, mỹ nữ quả nhiên là thứ đồ nguy hiểm nhất trên thế giới này,
hắn còn chưa có chạm vào đã không hiểu sao lại dẫn tới kẻ địch! Cũng như người
kia không thể ngăn cản Chu Hằng ra giá, hắn cũng không thể khiến Ứng Băng
Phong rút lui.

Dù sao hắn có gần 60 vạn linh thạch, liều thì liều!

– 45 vạn!

– Thiếu gia, vì một quyển võ kỹ huyết mạch vô dụng, không đáng tiêu tốn nhiều
linh thạch như vậy!

Trong phòng của Ứng Băng Phong, một lão nhân khoảng 60 tuổi nói, nhìn như già
yếu mắt mờ, nhưng mang theo tinh minh nhìn thấu mọi thứ.

Ứng Băng Phong cười cười, nói:

– Mã thúc, trong lòng ta có tính toán, chỉ ra giá một lần nữa!

Lão già kia gật đầu, không nói thêm nữa.

– 50 vạn!

Ứng Băng Phong khiêu khích liếc Chu Hằng.

50 vạn linh thạch hạ phẩm đối với hắn cũng là con số rất lớn, tuy nhiên đả
kích Chu Hằng một chút ở trước mặt Mai Di Hương thì vẫn đáng giá. Lỡ như Chu
Hằng không tăng giá nữa, hắn cũng không có ý định tăng thêm, cũng đủ làm Chu
Hằng chảy máu nhiều.

– 55 vạn!

Chu Hằng không để ý, người khác căn bản không biết linh thạch đối với hắn chỉ
là dùng để khôi phục nhanh linh lực tiêu hao, có mấy trăm khối là đủ rồi.

Hắn không quan tâm nhất chính là linh thạch.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận