Trách không được nói Hắc Liên Long Tâm Đan có thể tùy ý nâng cao thực lực võ
giả dưới Giác Vi Cảnh nhất trọng thiên, nguyên lai có thể làm cho võ giả tiến
vào trong giác ngộ quý giá! Ở trạng thái giác ngộ, tốc độ võ giả hấp thu
linh khí sẽ dùng trăm ngàn lần tính toán, mà tinh thần càng có thể câu thông
thiên địa, đạt được cảm ngộ đối với thiên địa chí lý.
Đây là từng võ giả đều tha thiết ước mơ.
Nhưng mà, đối với Lâm Lạc mà nói, cho dù trạng thái giác ngộ có thể gia tăng
trăm ngàn lần tốc độ hấp thu linh khí cũng không bằng Hỗn Độn Dung Lô luyện
hóa! Giác ngộ ba ngày vẫn còn không bằng cho hắn một khối Ngũ hành tinh hoa
cung ứng hắn luyện hóa nửa ngày!
Bất quá trạng thái giác ngộ này đối với lôi điện công pháp của hắn lại là
một đại cơ duyên!
Phải biết rằng tốc độ Đồ Đằng hình tia chớp kia hấp thu lôi điện chi lực vốn
so sánh với luyện hóa cực phẩm Thiên tinh thạch còn nhanh hơn, lại tiến vào
trạng thái giác ngộ, tốc độ nâng cao trăm ngàn lần, đây là kinh khủng cở
nào?
Hơn nữa, Lâm Lạc không nhất thiếu đúng là lý giải đối thiên địa đại đạo, ở
thời điểm luyện hóa Ngũ hành tinh hoa, hắn đã lấy được đủ thiên địa chí lý,
chỉ cần có lực lượng tích lũy liền thuận lợi đột phá.
Minh Dương Cảnh là muốn lĩnh ngộ âm dương phân biệt, mà Giác Vi Cảnh là muốn
thể ngộ âm dương chi lực, cử tạ như kình, trọng kiếm vô phong, đúng là Giác
Vi.
Gần kề ba canh giờ sau, đan hạch lôi điện trong cơ thể Lâm Lạc đã đến được cực
hạn Minh Dương Cảnh, không cách nào dung nạp càng nhiều lôi điện chi lực nữa,
phải bắt đầu trùng kích bình cảnh Giác Vi Cảnh.
Hắn lý giải đối với cảnh giới xa xa cao hơn tu vi bản thân, lực lượng này tích
súc vừa đủ, chỉ là đình trệ một chút, liền hạo hạo đãng đãng, chưa từng có từ
trước đến nay, trực tiếp xông ào vào Giác Vi Cảnh!
Cái này ngay cả Lâm Lạc cũng không nghĩ tới, lôi điện đan hạch hình thành cuối
cùng này rõ ràng sẽ là cái thứ nhất đột phá đến Giác Vi Cảnh!
Lôi điện đan hạch trong đan điền một hồi khuếch trương, so sánh với Ngũ hành
đan hạch khác cộng lại còn muốn to lớn hơn, toàn thân vờn quanh điện mang bạch
sắc, có một cổ lẫm liệt oai.
Bất quá, cái giác ngộ này cũng không có bởi vì Lâm Lạc đột phá Giác Vi mà đình
chỉ, còn đang bên trong duy trì liên tục.
Ngũ Hành công pháp đang không ngừng bay lên, bất quá đối với lôi điện công
pháp mà nói, thì chậm hơn rất nhiều rất nhiều !
Một ngày sau, thân thể Lâm Lạc chấn động, Ngũ Hành công pháp cùng chuyển, đồng
thời đột phá đến Giác Vi Cảnh, lúc này mới xong giác ngộ lần này đây, mà lôi
điện công pháp cũng đã đạt đến Giác Vi nhất trọng thiên đỉnh phong, dùng Lâm
Lạc thời thời khắc khắc đều ở hấp thu lôi điện chi lực, đột phá đến Giác Vi
nhị trọng thiên nhiều nhất chỉ cần mười ngày.
Lâm Lạc mở cửa đi ra ngoài, gọi Thái Kế Vũ cùng Tô Mị tới nói:
– Chúng ta đi Bách Phong Tông!
Ba người tiến vào phạm vi thế lực của Bách Phong Tông, bởi vì Lâm Lạc cùng Cốc
Phi Tuyền có một trận chiến mà thành nhân vật phong vân, lúc này đã không có
nhiều người không biết hắn, đặc biệt là những đệ tử thủ vệ kia đều tất cung
tất kính hô một tiếng “Lâm Trưởng lão” .
Mặc dù nói hiện tại Lâm Lạc là người không có Phong, nhưng tu vi bày ở đó, chỉ
cần hắn còn không có thoát ly Bách Phong Tông, cái danh hiệu này là không chạy
thoát được!
Ba người đi đến dưới Thủy Nguyệt Phong, Lâm Lạc còn chưa kịp hướng nữ đệ tử
thông báo, liền thấy một bóng xanh từ trên núi vọt xuống, mở ra hai tay hướng
hắn ôm qua:
– Tiểu Lạc tử, ngươi còn biết trở về!
Đúng là Lâm Nguyệt Lộ.
Lão tỷ có ý tứ bão nổi, Lâm Lạc nào dám trốn, vừa bị đối phương ôm, cũng ở
trên ót trúng một cái cốc đầu.
Đột nhiên, hắn có cảm giác đứng ngồi không yên, sau lưng có một cổ oán khí bay
lên, làm cho lông mao toàn thân hắn dựng đứng! Hắn vội vàng xoay đầu lại, chỉ
thấy Tô Mị song quyền nắm chặt, mắt đẹp trợn lên, như có thể phóng hỏa!
Di, nữ nhân này làm gì sinh khí lớn như vậy!
Còn không có đợi Lâm Lạc rõ ràng là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tô Mị đã tế ra
một mũi tên lục sắc, làm Lâm Lạc vô cùng lo sợ! Đồ chơi này là ngay cả Minh
Dương Cảnh cao thủ cũng có thể thuấn sát, yêu nữ này đến tột cùng là muốn làm
gì, không giải thích được phát hỏa lớn như vậy?
– Lâm Nguyệt Lộ…
Bất quá Tô Mị còn không có ra tay, Thái Kế Vũ lại trước bạo nhảy ra.
– Ngươi giải thích cho ta thoáng cái!
– Bao thức ăn, ngươi rống làm cái gì?
Mặt mũi Lâm Nguyệt Lộ cũng tràn đầy vẻ mờ mịt.
Nhưng Lâm Lạc lại sững sờ, chỉ vào Thái Kế Vũ nói:
– Các ngươi nhận thức?
Khuôn mặt Lâm Nguyệt Lộ đỏ lên, thời khắc mục quang đảo qua, rõ ràng lộ ra một
tia vũ mị cùng ôn nhu, làm Lâm Lạc thấy mà toàn thân khẽ run rẩy, lão tỷ lộ ra
thần thái như vậy thật sự quá kinh khủng!
Nhưng hắn lập tức minh bạch, không khỏi cười to, nói:
– Tỷ, hắn chính là tên xui xẻo kia?
– Tỷ?
– Tỷ tỷ?
Tô Mị cùng Thái Kế Vũ đều ngây ngẩn cả người, đúng vậy, hai người này đều họ
Lâm, tuy lớn lên không giống, nhưng một người giống cha một cái giống mẹ cũng
không có cái gì kỳ quái, lại là tỷ đệ!
Trong nháy mắt, hai người đều có ý tứ đào hố vùi mình vào.
Nhưng tỷ đệ Lâm Lạc ở phương diện này đều có chút chậm chạp, Lâm Lạc chỉ thấy
được Thái Kế Vũ ghen, mà Lâm Nguyệt Lộ cũng cảm thấy được Tô Mị đối với đệ đệ
của mình có tình cảm khác thường.
Hai tỷ đệ lập tức tách ra, Lâm Lạc đi về hướng Thái Kế Vũ, mà Lâm Nguyệt Lộ
thì đi về hướng Tô Mị.
Lâm Lạc đem Thái Kế Vũ kéo đến một bên, mà Thái Kế Vũ thì là ha ha gượng cười
nói:
– Lâm huynh đệ, suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai chúng ta vẫn là người một
nhà! Ha ha, hồng thủy vọt lên miếu Long Vương! Đúng rồi, về chuyện tình Văn
Hinh, Nhiễm Chi, ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho tỷ tỷ của ngươi biết!
– Yên tâm, ta tuyệt sẽ không nói cho nàng biết!
Lâm Lạc nhéo nhéo quyền cốt, phát ra thanh âm rung động keng keng.
Đáng tiếc Thái Kế Vũ còn không có giác ngộ, còn ở đằng kia vỗ ngực nói:
– Vậy sau này ngươi cần phải gọi ta là tỷ phu !
– Tỷ phu con quỷ ngươi!
Lâm Lạc một cái tát đập Thái Kế Vũ ngã trên mặt đất.
– Muốn lấy tỷ của ta, ngươi phải trước qua một cửa của ta đây, khi nào có thể
đánh thắng ta rồi nói sau!
Ngao! Ngao!
Lôi Quang Báo ở một bên hát đệm làm bộ, đầu Thượng cổ kỳ thú này đối với mỗi
người Thuần Thú Tông đều không có hảo cảm, nó mở ra miệng khổng lồ cắn cổ Thái
Kế Vũ, hai mắt nhìn về phía Lâm Lạc, chỉ cần Lâm Lạc gật đầu, nó vô cùng cam
tâm tình nguyện một ngụm cắn đứt cái cổ người này!
– Này này, Lâm huynh đệ, cùi chỏ không đánh người một nhà, ta là tỷ phu ngươi
a!
Thái Kế Vũ liên hồi khiển trách.
Người này làm bằng hữu có thể, giảng nghĩa khí, trọng tình ý, nhưng muốn làm
tỷ phu. . . Lâm Lạc đầu đầy hắc tuyến, chỉ là người này luôn mê đắm mà nhìn
xem những nữ nhân khác khiến cho Lâm Lạc không cách nào yên tâm đem Lâm Nguyệt
Lộ giao cho hắn tới chiếu cố!