– Không xong! Thiên Dực Hổ vậy mà còn ở nơi này!
Nội tâm Tần Phàm chấn động mãnh liệt, ngay cả một chút cũng không dám nhúc
nhích, sợ bị Thiên Dực Hổ phát hiện, lúc này trong nội tâm cũng đã bắt đầu có
chút hối hận vì mình sinh ra tham niệm. Bất quá cái này cũng không thể trách
hắn, dù sao cũng là thi thể một con Giao Long, cầm ra bên ngoài liền bán được
một cái giá trên trời, càng quan trọng hơn là trên người Giao Long có rất
nhiều thứ có thể dùng làm tài liệu luyện dược, thập phần trân quý.
Thứ như thể đổi thành bất cứ một Luyện dược sư nào cũng đều sẽ động tâm cả,
chỉ có điều Tần Phàm tuyệt đối không thể tưởng được đã hơn một tháng qua đi mà
Thiên Dực Hổ vẫn còn ở lại canh giữ bên cạnh hàn đàm! Hắn cũng đành phải tự
nhận xui xẻo.
Một tiếng Rống! từ trên không trung truyền đến. Vào lúc này, lại có một đầu
Thiên Dực Hổ săn mồi trở về, từ trên cao nhìn xuống, con mắt lợi hại liếc thấy
Tần Phàm ở bên cạnh bụi cỏ, thiết trảo trực tiếp chộp xuống phía dưới.
Mặt Tần Phàm thoáng cái đổi sắc, lập tức toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ đào
tẩu, nhưng tốc độ Thiên Dực Hổ nhanh thế nào, một lướt xuống thấp liền trực
tiếp bắt được hắn, sau đó lại lần nữa bay lên bầu trời, trong miệng không
ngừng gầm rú, tựa hồ đang nói gì đó với đồng bạn.
– Lão đầu, ngươi không phải nói ta trong mắt những yêu thú lục thất cấp này
chỉ như con sâu cái kiến sao? Sao bọn chúng còn muốn dẫm một cước thế? Bây
giờ nên làm gì đây!
Tần Phàm sợ hãi, lúc này người ở trên không, lại không dám giãy dụa, chỉ đành
hỏi thăm Cổ Mặc.
– Trước tiên không nên cử động, xem ra Thiên Dực Hổ cũng không phải muốn giết
chết ngươi, nếu không một móng vuốt xuống thì ngươi đã sớm chết rồi, cần gì
phải mang theo ngươi bay lên.
Lúc này Cổ Mặc nhíu mày, trầm giọng nói, dù sao hắn kinh nghiệm phong phú, tuy
gặp nguy vẫn không loạn.
– Ồ?
Tần Phàm nghe vậy liền nhìn xuống dưới, hắn phát hiện phía trước lại có một
đầu Thiên Dực Hổ dùng ánh mắt như nhân loại nhìn hắn, sau đó dùng cánh chỉ chỉ
cái hàn đàm kia.
– Bảo ta xuống dưới vớt thi thể Độc Giác Giao Long lên?
Rất thần kỳ, Tần Phàm vậy mà đọc hiểu ánh mắt Thiên Dực Hổ, sau đó liền phát
giác trên người buông lỏng, Thiên Dực Hổ bắt lấy hắn vào lúc này lại buông
lỏng móng vuốt ra, thân thể Tần Phàm lập tức chìm xuống hàn đàm.
Phù phù! Một tiếng rơi vào trong nước, Tần Phàm nửa nổi trên mặt nước, vẫn
đang có thể nhìn thấy ánh mắt ý bảo của Thiên Dực Hổ. Hiện giờ thoát ly hổ
trảo, hắn rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ít nhất hiện giờ đã có thêm một
đường sinh cơ, chỉ là trong nội tâm liền nhanh chóng nghĩ ra các loại đối
sách.
– Trước tiên cứ lặn xuống đã nói sao, Độc Giác Giao Long kia hẳn đã chết rồi,
nếu không những Thiên Dực Hổ này sẽ không để ngươi xuống đâu.
Cổ Mặc lúc này tỉnh táo phân tích hộ Tần Phàm.
Nổi mặt nước, trên mặt Tần Phàm kéo ra, vừa rồi chỉ vì khiếp sợ mấy đầu yêu
thú cường đại nên mới nhất thời bối rối, giờ tỉnh táo lại mới hiểu rõ nhược
điểm của Thiên Dực Hổ chính là không thể lặn xuống nước, nếu không chúng cũng
không cần mình đi vớt thi thể Độc Giác Giao Long làm gì, mình chỉ cần lặn
xuống nước, vậy Thiên Dực Hổ cũng không làm gì được mình cả.
Lặng lẽ lấy từ trong giới chỉ ra một khỏa “Bế Khí Hoàn” ăn vào, hơi lấy lại
bình tĩnh, Tần Phàm liền bắt đầu chậm rãi lặn xuống. Bế Khí Hòan này có thể
bảo vệ tim phổi, có thể giúp hắn trường kỳ không cần hô hấp, vốn là do một
lần tùy ý luyện chế ra, không thể tưởng được giờ lại thật sự dùng tới.
Nước hàn đàm này rất sâu, Tần Phàm một mực hướng lặn xuống dưới chừng một phút
đồng hồ mới mông lung nhìn thấy ở phía dưới có một quái vật khổng lồ bắt ngang
dưới đáy hàn đàm, vẫn không nhúc nhích, một loại khí tức bi thương từ phía
dưới truyền đến.
– Độc Giác Giao Long tuy rằng chạy trốn tới hàn đàm, nhưng trên đường đi bị
đuổi giết khiến bị thương quá nặng, cho nên vẫn chết đi.
Bởi vì đã được long huyết của nó tắm rửa cho nên Tần Phàm liền thở dài một
hơi, đầu thất cấp yêu thú này cuối cùng lại bị chết trên tay năm đầu lục cấp
yêu thú, âu cũng là số mệnh.
Nhẹ nhàng đi tới mặt đất bên cạnh thi thể Độc Giác Giao Long, lại nhìn qua,
phát hiện rất nhiều lân phiến trên người nó đã rơi xuống bốn phía, long thân
cũng bị Thiên Dực Hổ cắn cho huyết nhục mơ hồ, bất quá tuy rằng đã ngâm một
tháng nhưng vẫn không có bất luận biến chất gì cả.
Lại nhìn Xà thủ của Giao Long, vậy mà cũng bị Thiên Dực Hổ cắn ra một cái hô,
yêu tinh hạch của Độc Giác Giao Long cũng ẩn ẩn lộ ra.
– Mấy con Thiên Dực Hổ kia muốn đúng là nó.
Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, hắn lâm
vào trầm tư. Dù mình mang yêu tinh hạch của Độc Giác Giao Long này lên cho
chúng nó, cũng chưa chắc bọn nó tha cho mình, dù sao những yêu thú này cũng sẽ
không cảm tạ mình, có lẽ sẽ ngại phiền toái, thuận tiện một vuốt đập chết mình
cũng nên. Nhưng nếu không đưa thứ này cho chúng nó, mấy con Thiên Dực Hổ kia
chắc hẳn sẽ không dễ dàng ly khai, bản thân mình cũng không thể kiên trì quá
lâu trong nước được.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan .
Cắn răng một cái, Tần Phàm vốn dùng dao đảo yêu tinh hạch của Độc Giác Giao
Long ra, nhưng dù sao phòng ngự của thất cấp yêu thú cũng rất lợi hại, ngược
lại phải mất rất nhiều công phu mới đào ra được..
– Không hổ là thất cấp yêu thú, yêu tinh hạch này nếu so với tam cấp yêu thú
thì lớn hơn nhiều.
Tần Phàm có chút thở dài, bất quá hắn cảm giác yêu tinh hạch này lại mềm hơn
da thịt Độc Giác Giao Long rất nhiều. Sau đó hắn chăm chú nắm lấy yêu tinh
hạch kia trong tay, tiếp theo trên tay xuất hiện Linh Hàn Quyền Sáo, hắn dùng
gai nhọn sắc bén trong đó khoét vào trong yêu tinh hạch, lại có chút xoay một
cái, rất nhanh hắn liền từ trong đó đào ra một quả yêu tinh hạch nhỏ.
– Ngươi muốn làm gì?
Cổ Mặc không khỏi khẽ giật mình.
– Những Thiên Dực Hổ kia một mực chờ ở phía trên, muốn không giao yêu tinh
hạch cho chúng thì không thể nào, nhưng ta cũng không thể làm không công được,
cứ tùy tiện lấy một chút làm thù lao đi, hắc hắc, chắc hẳn chúng cũng sẽ
không vì một chút yêu tinh hạch này mà tiếp tục ở chỗ này chờ ta a?
Tần Phàm lộ ra một tia cười có chút giảo hoạt, vậy mà có chút giống với Cổ
Mặc.
– Ha ha, tiểu tử thôi, tốt, rốt cục cũng học được không ít từ bản Võ Thánh
rồi, không tệ! Có tiền đồ!
Cổ Mặc giờ mới hiểu được tới, cũng làm càn cười cười, vô sỉ truyền âm nói.
Nghe thấy thế, Tần Phàm cảm thấy có chút không nói gì, thầm nghĩ mình còn
không vô sỉ bằng một phần mười lão nhân này ah!
Chuyển hướng qua thi thể Giao Long cực lớn kia, Tần Phàm lại bắt đầu cảm thấy
khó khăn, thi thể Giao Long lớn như vậy ngay cả trữ vật giới chỉ cũng chứa
không nổi, phải làm sao đây? Cuối cùng hắn nhìn về phía Cổ Mặc, hắn biết rõ
trong dược đỉnh có không gian rất lớn.