– Ha ha, không phải nói cảm giác bình thường thôi sao?
Lúc này tiếng cười của Cổ Mặc lại truyền đến, Tần Phàm liền biết rõ vừa rồi
lão nhân này đã sử dụng Huyền Trọng quyền ép hắn về lại trong thùng.
– Hắc hắc, mới vừa bắt đầu thôi, ngươi nếu như nhảy ra nhanh như vậy sẽ là
kiếm củi ba năm thiêu một giờ thôi, đừng nói lãng phí thời gian, một thùng
linh dịch này có giá mấy vạn kim nguyên ah! Ngươi thật sự cam lòng sao?
Thanh âm trêu tức của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, khiến Tần Phàm không khỏi
nhếch miệng một cái.
– Ai nói ta muốn đi ra chứ, vừa rồi ta chỉ là muốn hoạt động một chút, xoay
người để linh dịch có thể đều thêm chút thôi.
Tần Phàm cắn răng, cố nhịn đau nhức, miệng cứng rắn nói.
– Ha ha! Tốt! Không hổ là người mà bản Võ Thánh nhìn trúng, có phách lực, đủ
khí phách… Ân, cứ kiên trì như vậy ba giờ là được rồi.
Cổ Mặc suồng sã tứ phía cười nói.
– Ba giờ? Ta kháo ――
Tần Phàm phun ra tiếng kêu đau đớn, tiếp theo đã bị cổ nóng lạnh thứ hai càng
cường đại hơn vọt vào thân thể hắn, thoáng cái cắn chặt hàm răng, rốt cuộc nói
không ra lời nữa. Da thịt toàn thân nhất thời bị nóng rực thành màu đỏ, nhất
thời bị đông cứng thành màu tím, các loại phức tạp, cho tới bây giờ hắn còn
chưa cảm thụ qua bao giờ, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận đã bị tiếp tục ập
tới.
Khiến hắn càng thêm sụp đổ chính là, đồng thời khi hai cổ khí tức nóng lạnh
không ngừng trùng kích thể phách thì hiệu quả của Thứ Cốt Thảo trong linh dịch
cũng bắt đầu phát huy! Rất nhiều khí tức vô cùng bén nhọn nổi lơ lửng trong
linh dịch, phảng phất giống như có một cây Tú Hoa Châm mảnh như lông trâu đang
không ngừng tiến vào da hắn vậy, loại cảm giác khiến người phát điên này, thật
sự rất khó chịu nổi!
Cứ như vậy, trong sương mù phủ kín phòng, mơ hồ có thể trông thấy một bóng
người ngâm trong một cái thùng gỗ to, cách mỗi một hồi trong thùng gỗ lại
truyền ra trận trận gầm nhẹ thống khổ, mà ngẫu nhiên còn có thể trông thấy
bóng người trong thùng muốn đứng lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đứng lên đã bị
ép trở về, cứ như vậy một mực giằng co ba giờ…
– Có thể ra chưa…
Ngay khi Tần Phàm hỏi lời này lần thứ mười thì đã hữu khí vô lực, đầu đầy mồ
hôi lạnh, mặt xanh môi trắng.
– Ân, không tệ, tiểu tử ngươi đủ mạnh, không thể tưởng được thật sự đứng vững
được ba giờ mà lại không hôn mê… Chậc chậc, nói thật, bản Võ Thánh cũng có
chút bội phục ngươi rồi đấy.
Lần này rốt cục đã nhận được câu trả lời của Cổ Mặc. Cổ Mặc nhớ tới lúc trước
mấy cừu nhân của bằng hữu hắn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai canh giờ
thôi, ý chí của Tần Phàm khiến hắn cũng thấy khiếp sợ.
Ba giờ chịu được loại dày vò này, Cổ Mặc cho dù chỉ nhìn thôi, cũng ẩn ẩn cảm
thấy có chút sợ hãi.
– Hãy bớt sàm ngôn đi, còn không kéo ta ra ngoài, ta đã không còn khí lực
rồi…
Tần Phàm dùng chút dư lực cuối cùng trừng mắt liếc Cổ Mặc nói, hắn thật sự
không có khí lực tự mình leo ra khỏi thùng nữa.
– Hắc hắc…
Chỉ nghe thấy Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó Tần Phàm liền cảm giác được có một
cỗ dẫn dắt chi lực lôi hắn ra khỏi thùng gỗ, nhưng vừa mới lôi mép thùng gỗ
thì cổ lực lượng này lại đột nhiên biến mất, khiến Tần Phàm thoáng cái từ
thùng gỗ ngã xuống mặt đất.
– Lão già chết tiệt, ngươi làm gì!
Tần Phàm vừa rồi ngay cả khí lực mắng chửi người cũng không có, vốn thân thể
đã bị tàn phá đến cơ hồ sụp đổ, một cái ngã này khiến hắn đã tuyết lạnh lại
còn thêm sương. Hắn ngồi dưới đất, dựa vào thùng gỗ nghỉ ngơi hồi lâu, mới từ
trên mặt đất đứng lên mắng.
– Hắc hắc, không có ý tứ, vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ sư, dẫn dắt thuật
này còn chưa nắm giữ vững, lực lượng cũng không đủ, cho nên mới…
Lúc này tiếng cười của Cổ Mặc truyền đến nói.
– Cái gì? Ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư? Làm sao có thể nhanh như vậy!
Tần Phàm vốn còn muốn mắng tiếp, nghe thế không khỏi giật mình, một tháng
trước Cổ Mặc mới đột phá đến cảnh giới võ giả, thậm chí hôm nay cũng chỉ là Võ
Giả tam cấp thôi ah! Hơn nữa tốc độ này đã khiến hắn thập phần đố kỵ rồi!
Nhưng giờ Cổ Mặc vậy mà nói đã đột phá đến Võ sư rồi!
– Hắc hắc, ta cũng chẳng biết tại sao, khi ngươi đột phá đến cảnh giới võ
giả, ta đột nhiên cảm giác thấy bên cạnh ngươi có một cỗ Thiên địa linh khí vô
cùng cường đại, hơn nữa ta còn có thể hấp thu! Hiệu quả vậy mà còn tốt hơn cả
đan khí… Cho nên, hắc hắc… Bất quá là Võ sư thôi mà, ta đang đợi ngươi
nhanh lên tăng lên tới Võ sư, sau đó để cho ta khôi phục đến Tiên Thiên đấy!
Thanh âm đắc ý của Cổ Mặc truyền đến.
– Vậy ý của ngươi là nói ngươi đã đoạt linh khí khi ta tăng lên đến võ giả
sao?
Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
– Ách, cái này ngươi đừng hiểu lầm, ngươi đột phá đến cảnh giới võ giả chỉ
cần một bộ phận linh khí, nhiều hơn cũng vô dụng, ta chỉ hấp thu bộ phận linh
khí thừa ra thôi.
Cổ Mặc vội vàng giải thích nói, hôm nay hắn còn cần bám vào bên người Tần
Phàm, cũng không muốn sinh ra hiểu lầm gì cả.
– Vậy ngươi dẫn dắt thuật vừa rồi của ngươi là võ kỹ gì?
Tần Phàm lại hỏi.
– Hắc hắc, đây là đồ tốt, ngự vật vốn là năng lực phải đạt tới Tiên Thiên mới
có thể có được, nhưng thông qua võ kỹ này lại có thể sớm lãnh hội được năng
lực này…
Cổ Mặc cười nói, trông thấy Tần Phàm con mắt sáng ngời, sau đó lại tiếp tục
nói:
– Hắc hắc, yên tâm đi, chờ ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư, ta tự nhiên sẽ
dạy cho ngươi… Đương nhiên, ngươi hiểu đấy… Ta nếu như một ngày không hấp
thu đan khí sẽ cảm thấy thân thể không thoải mái… Sau đó, có thể sẽ quên
một ít chuyện..
Tần Phàm nhìn Cổ Mặc lộ ra bộ dáng chẳng biết xấu hổ kia, không khỏi cho hắn
một ánh mắt xem thường, bất quá nghe được Cổ Mặc nhắc tới chuyện về năng lực
Tiên Thiên, hắn ngược lại sinh ra hiếu kỳ, cái này trọng hợp lại với chuyện
kiếp trước…
Lúc ở kiếp trước, tuy rằng trên Địa Cầu linh khí tàn lụi, căn bản khó có thể
tu luyện, bất quá Tần Phàm cũng mơ hồ nghe đồn, trong một ít môn phái cổ xưa,
cũng có mấy lão bất tử như vậy, đích thật có được năng lực ngự vậy.
Mặc dù không đạt tới trình độ chân đạp phi kiếm, phi Thiên độn Địa như sách cổ
ghi lại nhưng quả thật cũng có thể ngự kiếm đả thương địch thủ.
Hôm nay Cổ Mặc nhắc tới sau khi đạt đến Tiên Thiên có được năng lực, nói cách
khác ở Địa Cầu vào thời đại linh khí bần cùng kia, mấy lão bất tử kia có lẽ đã
đạt tới cảnh giới Tiên Thiên này! Nói cách khác phi Thiên độn Địa trong sách
cổ ghi lại, ngự kiếm sơn hà chẳng phải là thực sự tồn tại sao? Hơn nữa rất có
thể thực hiện được ở Vũ Thiên đại lục này!
Trong nội tâm Tần Phàm các suy nghĩ phức tạp bay tán loạn, nghĩ đến chỗ đặc
sắc, con mắt không khỏi tỏa sáng, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trên mặt
không tự giác lộ ra dáng cười hưng vậy.