Ra khỏi cửa của Diêu Ngọc Phường, nghĩ lại biểu tình của Tần Tiên Nhi vừa
ngượng vừa giận khi nghe hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh tựa như đạp phải phân trâu còn
sướng hơn. Tiểu nữ ngươi, cho dù ngươi có là ‘bách biến ma nữ’.. chung quy vẫn
không chơi lại được với bổn thiếu gia ta.
Nói tới thiếu gia, Lâm Vãn Vinh mới giật mình đập vào đầu một cái. Không được
rùi, biểu thiếu gia còn ở trong đó, vừa rồi đi vội quá cũng không có hỏi Tần
Tiên Nhi đưa Quách thiếu gia lừa tới nơi nào… thật là thiếu sót quá.
Đang hối hận vô cùng thì hắn chợt nhìn thấy một bóng hình xiêu vẹo bước ra từ
Diệu Ngọc Phường, nhìn kĩ thì hoá ra chính là biểu thiếu gia.
Lâm Vãn Vinh vội vàng chạy đến gọi:
-“Thiếu gia….”
Người đó khi ngẩng đầu lên thì thấy khắp mặt là những vết son đỏ thắm, không
phải Quách Vô Thường thì là ai chứ.
-“Thiếu gia, người như vậy là…”
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói.
-“Các cô nương đó, thật là mạnh mẽ quá.”
Toàn thân Quách Vô Thường toàn mùi rượu, mặt mày hớn hở nói.
Không cần nói Lâm Vãn Vinh cũng biết là chuyện gì rồi. Tần Tiên Nhi nhất định
đã sắp xếp cho các cô nương của thanh lâu chăm sóc vị biểu thiếu gia này thật
tận tình kỹ lưỡng rồi.
Bản thân hắn thì giao lưu tinh thần với Tần Tiên Nhi ở đó còn biểu thiếu gia
thì lại tìm phụ nữ để giao lưu thân xác. Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, đàn ông ư,
vẫn không thể chịu được những người phụ nữ xinh đẹp.
Khắp người vị biểu thiếu gia này toàn là mùi phấn sáp, trên mặt thì không biết
đã bị bao nhiêu cô nương hôn lên, chỗ nào cũng là những vết son đỏ chót, hơn
nữa lại uống quá nhiều rượu nên khi đi trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo thật khó coi.
Không còn cách nào khác, Lâm Vãn Vinh đành phải dìu hắn đi về Tiêu phủ.
Đến một chỗ cách Tiêu phủ không xa, một loạt những âm thanh lọc cọc của vó
ngựa xen lẫn với tiếng chuyển động của bánh xe truyền đến tai hai người. Lâm
Vãn Vinh quay đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy qua bên cạnh, một nam tử cưỡi
bạch mã và vài tên gia đinh hộ vệ bên cạnh chiếc xe ngựa.
-“Chi…”
Một vài âm thanh khe khẽ vang lên, chiếc xe ngựa đó chầm chậm dừng lại, từ
trong xe một giọng nói trong trẻo truyền ra:
-“Người đi bên ngoài có phải là Quách biểu ca hay không?”
-“Không phải Quách biểu ca mà là Lâm ca ca của ngươi đây.”
Tên Quách Vô Thường này rất nặng nên Lâm Vãn Vinh dìu hắn rất tốn sức, trong
lòng đã không được thoải mái, nghe thấy có người hỏi cũng không quan tâm là ai
mà chỉ thuận miệng trả lời với khẩu khí không lấy gì làm dễ chịu.
-“To gan.”
Một tiếng quát tức giận của nam tử vang lên. Nam tử đó cưỡi bạch mã đi bên
cạnh cỗ xe ngựa liền quay đầu lại tiến tới vài bước, tay chĩa roi về phía Lâm
Vãn Vinh quát:
-“Tên nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dám nói giọng khinh bạc như vậy sao.”
Gã nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, cao cũng khoảng bằng Lâm Vãn Vinh ,
nghi biểu đường đường, mắt to mày rậm, trông giống như Chu Thì Mậu vậy. Lúc
này hắn đang cưỡi trên con bạch mã uy phong lẫm liệt và vô cùng tức giận.
Bạch mã hoàng tử? Trong đầu Lâm Vãn Vinh chợt xuất hiện từ này. Không thể phủ
nhận tướng mạo tên thanh niên này rất được mà còn anh võ hơn người, so với các
thư sinh nho nhã thì hắn có sức hấp dẫn con gái hơn nhiều.
Mẹ nó. Cưỡi ngựa trắng thì nhất định là hoàng tử sao? Nói không chừng chính là
Đường Tăng ý chứ, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Thấy gã thanh niên đó nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, trong lòng
Lâm Vãn Vinh thầm tức giận nhưng hắn không nhìn gã mà chỉ lớn tiếng nói với
con bạch mã:
-“Cái giống súc sinh giống lừa mà lại không phải lừa như ngươi lại cản đường của ta là có ý gì hả?”
Gã thanh niên đó cũng chẳng phải loại hiền lành gì nên nghe hắn thầm mắng mình
như thế bèn tức giận nói:
-“Tên nô tài ngươi phát ngôn khinh bạc, ta sẽ thay Tiêu tiểu thư dạy dỗ ngươi một phen.”
Nói xong gã thanh niên đó giơ cao roi ngựa, tàn nhẫn quất xuống người Lâm Vãn
Vinh .
Lâm Vãn Vinh hơi giật mình nhảy dựng người lên. Mẹ kiếp, ngươi nói đánh là lão
tử để cho ngươi đánh hay sao? Hắn còn phải dìu một người nữa nên cử động không
thuận tiện lắm, nếu như tránh đi thì ngọn roi đó sẽ trúng vào người Quách Vô
Thường .
Trong thời khắc quan trọng này Lâm Vãn Vinh đỡ một bên thân của Quách Vô
Thường , hai người lăn một vòng dưới đất liền tránh được ngọn roi đó. Khi hắn
đứng dậy thì toàn thân đã toàn bùn đất trông vô cùng bẩn thỉu khó chịu.
Gã thanh niên đó không ngờ tên nô tài này dám tránh đòn nên vẫn còn muốn đánh
tiếp thì nghe thấy người con gái trong xe lên tiếng nói:
-“Đào công tử xin dừng tay.”
Đào công tử giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi quay về phía trong xe nói:
-“Tiêu tiểu thư, tên nô tài này khinh bạc như vậy hãy để ta thay tiểu thư trừng phạt hắn một phen đi.”
Người con gái đó trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:
-“Đây là chuyện của Tiêu gia chúng ta, Đào huynh xin cứ giao cho ta giải quyết thì tốt hơn.”
Nghe Tiêu tiểu thư gọi gã là Đào huynh, trên mặt Đào công tử nở ra một nụ
cười, gã nói:
-“Hiền muội đã nói như thế thì cứ để hiền muội giải quyết vậy.”
Vừa mới trong chốc lát liền đã kêu gào Đào huynh hiền muội ầm ĩ lên rồi.Trong
lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, đột nhiên nghĩ đến gã Đào công tử này xưng hô
với người ngồi trong xe là Tiêu tiểu thư, hơn nữa chiếc xe ngựa này và gã Đào
công tử kia đều nhuốm đầy bụi đường, hắn liền nhớ đến Tiêu Ngọc Sương đã từng
nói đến tối nay tỷ tỷ của nàng ấy sẽ trở về. Trời ạ, người ngồi trong xe đó
không lẽ chính là Tiêu đại tiểu thư đó sao?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, nếu như thật sự đó là Tiêu đại tiểu thư
thì vừa nãy hắn đã mạo phạm đến nàng rồi, tuy là vô ý nhưng đó vẫn là sự thực,
chỉ sợ nàng đã nghe thấy thì những ngày sau này của hắn sẽ không dễ sống rồi
đây.
Trong khi Lâm Vãn Vinh đang nghĩ thầm thì tấm rèm của chiếc xe ngựa được kéo
lên, một thiếu nữ có dáng người yểu điệu từ bên trong bước ra.
Thiếu nữ này chừng hai mươi tuổi, lông mày xanh như dãy núi phía xa, khuôn mặt
như nước mùa thu, đôi môi căng mọng, làn da trắng muốt như trứng thiên nga,
mắt sáng mũi cao. Quả là một trang giai nhân tuyệt sắc. Nhìn khuôn mặt đó thì
thấy giống Tiêu phu nhân đến sáu bảy phần, cũng khó trách bức tranh kia có thể
lấy giả làm thật, khiến cho ngay cả Tiêu Ngọc Sương cũng khó có thể phân biệt.
Cho dù có dùng mông để suy nghĩ thì cũng biết thiếu nữ trước mặt hắn chính là
Tiêu đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng, buổi tối hôm nay hắn
thật xui xẻo.
Dường như Tiêu đại tiểu thư đã trải qua một hành trình ngàn dặm vô cùng vất vả
nên nét mặt nàng nhuốm đầy bụi trần, sắc mặt còn có đôi chút cương nghị, giữa
hai nét mày có vài phần ưu tư, so với Tần Tiên Nhi thì có thiếu mất một chút
điệu đà nhưng lại có thêm phần kiên cường cứng rắn.
Một con nha hoàn nhảy ra khỏi xe, đưa tay dìu Tiêu đại tiểu thư đón nàng bước
xuống. Đào công tử vội vàng bước lên phía trước, một tay giữ chặt cương ngựa
tay kia đưa ra để dìu Tiêu đại tiểu thư.
Tiêu đại tiểu thư cảm kích mỉm cười một cái nói:
-“Đa tạ Đào công tử .”
Nhưng nàng không để cho gã dìu mà trực tiếp nắm lấy tay con nha hoàn bước
xuống đất.
Quách Vô Thường lăn lộn trên đất một vòng nên cũng đã tỉnh rượu vài phần, lại
nghe thấy giọng nói của biểu muội thì hồn xiêu phách lạc, vội vàng kéo tay Lâm
Vãn Vinh nói:
-“Lâm Tam, là biểu muội trở về đó, chúng ta mau tránh đi thôi.”
Ra ngoài ăn vụng lại bị bắt quả tang Lâm Vãn Vinh cũng đang có ý đó, bước đi
của hai người chưa bao giờ đều nhau như thế, cả hai quay đầu muốn lén rời đi.
-“Quách biểu ca, huynh muốn đi đâu vậy?”
Giọng nói của Tiêu đại tiểu thư từ sau lưng truyền tới, lúc nãy nàng đã nhận
ra Quách Vô Thường nhưng thấy hắn như đang muốn trốn bèn cất lời hỏi.
Lâm Vãn Vinh thầm thở phào nhẹ nhõm.Cũng còn may, vị đại tiểu thư này không có
vẻ giống như đang truy cứu trách nhiệm của hắn.
Quách Vô Thường thấy có tránh cũng không được bèn dừng bước nói:
-“Chà chà, là Ngọc Nhược biểu muội phải không. Cuối cùng muội cũng trở về, cô mẫu và Ngọc Sương biểu muội đều đang đợi muội đó.”
Hắn vừa nói vừa len lén lau đi những dấu vết trên khuôn mặt.
Tiêu Ngọc Nhược đi đến trước mặt hai người, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi
nói ra một câu khiến hắn giật mình kinh sợ:
-“Tên nô tài ngươi nói lời khinh bạc, phạt ngươi tự vả vào miệng hai mươi cái.”
Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu đại tiểu thư . Vị cô nương này
quả là tàn nhẫn quá, nhan sắc cũng không đến nỗi nào mà ra tay lại tàn độc như
thế thì cũng quá không có tình người rồi.
Thấy tên nô tài không hề giữ lễ cứ chăm chăm nhìn mình, Tiêu Ngọc Nhược tức
giận nói:
-“Ngươi không phục phải không?”
Đào công tử bước đến nói:
-“Hiền muội hãy để ta dạy dỗ tên nô tài này.”
Tiêu Ngọc Nhược nói vài câu thì còn có nguyên nhân chứ lúc nào lại đến lượt
tên họ Đào này nói chuyện thế? Cưỡi một con bạch mã là tự cho mình là hoàng tử
thật sao?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn Đào công tử một cái nói:
-“Việc của Tiêu gia chúng ta, sao đến lượt một tên mã phu như ngươi chen miệng vào chứ?”
Lúc nãy Đào công tử cầm cương dắt ngựa cho Tiêu Ngọc Nhược đều đã lọt vào mắt
mọi người, bây giờ Lâm Vãn Vinh lại mỉa mai hắn là mã phu thì cũng có lí đó
chứ.
Biểu thiếu gia đang cúi đầu nghe thấy những lời của Lâm Vãn Vinh thì trong
lòng thầm vui sướng. Tên họ Đào này vừa nhìn là đã biết hắn đang ân cần hiến
thân cho biểu muội của mình đây nên trong lòng hắn đương nhiên có chút không
thoải mái, cũng coi như Lâm Tam đã giúp hắn trút được một cục tức trong lòng.
Đào công tử tuy vô cùng tức giận nhưng Tiêu Ngọc Nhược không hề nói gì, Lâm
Vãn Vinh nói hắn là người ngoài quả thật không sai, hắn biết vậy nên chỉ lạnh
lùng cười đứng đó nhìn và không nói gì.
Tên Đào công tử này quả là có bản lĩnh, Lâm Vãn Vinh thấy hắn trong chốc lát
đã có thể bình tĩnh trở lại thì trong lòng thầm kinh ngạc, người này thật
không thể xem thường.
Tiêu Ngọc Nhược thấy tên nô tài to gan, mặt mày hung tợn ẩn hiện ra sự mạnh mẽ
thì hơi kinh ngạc trong lòng, nàng thầm nghĩ, trong phủ từ lúc nào lại thêm
một tên gia đinh như thế này, sao nàng chưa từng gặp mặt chứ?
Lâm Vãn Vinh nói với Tiêu Ngọc Nhược :
-“Đại tiểu thư, nô tài tên là Lâm Tam, là gia đinh mới trong phủ.”
-“Ngươi chính là tên nhân công hợp đồng Lâm Tam đó sao?”
Tiêu Ngọc Nhược có đôi chút kinh ngạc, trước khi nàng đi cũng đã nghe nói đến
một nhân công hợp đồng nhưng vì lúc đi quá vội vàng nên cũng không kịp hỏi han
kĩ lưỡng, nhưng thật không ngờ tên gia đinh cao to đang đứng trước mặt nàng
lại là tên nhân công hợp đồng Lâm Tam.
-“Bất luận ngươi là người như thế nào, chỉ cần là gia đinh của Tiêu gia ta mà nói ra những câu khinh bạc như vậy thì nhất định phải chịu trừng phạt.”
Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng nói. Nàng kinh doanh trên thương trường đã lâu, xử
lí sự việc rất thành thục nên hơi có phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ.
-“Khinh bạc? Lời này của đại tiểu thư phải hiểu như thế nào đây ạ?”
Lâm Vãn Vinh cố tình tỏ ra kinh hoàng nói:
-“Lúc nãy nô tài chỉ nghe thấy có người gọi Quách biểu ca, còn cho rằng đã nghe nhầm nên mới đùa một chút vậy thôi. Lẽ nào đại tiểu thư cho rằng nô tài khinh bạc tiểu thư?”
Rõ ràng biết tên Lâm Tam này đang giảo biện nhưng câu nói cuối cùng của hắn
khiến cho Tiêu Ngọc Nhược không biết phải trả lời thế nào. Tuy nàng được rèn
luyện đã lâu nhưng cuối cùng thì da mặt không dày bằng Lâm Vãn Vinh , nếu như
nàng vẫn trừng phạt hắn thì không phải là đã ứng với câu khinh bạc của hắn hay
sao.
Thấy tên gia đinh này mồm mép lanh lợi gai góc và vô cùng giảo hoạt, Tiêu Ngọc
Nhược rất ghét nhưng nàng rốt cuộc vẫn không phải là một nữ tử tầm thường nên
chỉ lạnh lùng cười nói:
-“Một kẻ chỉ dựa vào sự sắc xảo của miệng lưỡi thì khó có thể làm lên vịêc lớn được.”
-“Đại tiểu thư, nô tài làm gia đinh nên cũng không dám mơ tưởng làm việc to tát gì đó đâu.”
Tiêu Ngọc Nhược không nói gì nhưng Đào công tử lại lạnh lùng cười một tiếng
nói:
-“Cũng xem như ngươi còn có chút trí tuệ tự biết thân phận mình.”
Đối với tên Đào công tử này thì Lâm Vãn Vinh chẳng có chút lo lắng nào cả.
Thấy hắn mỉa mai châm biếm mình nên cũng không hề nể tình nói luôn:
-“Đào công tử bây giờ muốn nhúng tay vào chuyện của Tiêu gia chúng ta e rằng vẫn chưa phải lúc đâu.”
Câu này thật độc. Hắn đã nhận ra tên Đào công tử này đang theo đuổi Tiêu Ngọc
Nhược , hơn nữa hai người cùng nhau trở về hiển nhiên là đã có mối quan hệ
nhất định nên mới cố ý nói như vậy.
Quả nhiên không sai, Đào công tử mặt mày biến sắc nói:
-“Tên nô tài ngươi nói linh tinh cái gì đó?”
-“Đào công tử, ta là gia đinh của Tiêu gia chứ không phải là nô tài của ngài. Trước mặt tiểu thư nhà ta thì nào đến lượt ngài khoa tay múa chân chứ.”
Lâm Vãn Vinh mỉa mai nói, hắn đã nhận ra quan hệ giữa Tiêu Ngọc Nhược và tên
Đào công tử này dường như vẫn chưa đến đâu cả nên mới không hề nể tình như
vậy.
Đào công tử vốn cũng là một nhân vật phong lưu của thành Kim Lăng nên chưa
từng phải chịu sự ác ý như vậy, hơn nữa lại là của một tên gia đinh nhỏ nhoi,
may mà hắn biết kiềm chế nhưng cũng tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch. Bản
lĩnh hắn quả thật thâm sâu, không phát tác ngay ở đây, điều này càng khiến cho
Lâm Vãn Vinh tăng thêm vài phần cảnh giác đối với hắn.Chó biết sủa thì không
cắn người, chó cắn người thì không sủa, kinh nghiệm này ở thế giới trước kia
Lâm Vãn Vinh luôn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tiêu Ngọc Nhược thấy tên gia đinh này mở miệng là giảo biện nên sự coi thường
đối với hắn trong lòng nàng càng tăng thêm vài phần, lúc này tạm thời không
thèm chú ý đến hắn nữa, nàng nhìn Quách Vô Thường nói:
-“Quách biểu ca, muộn như vậy rồi huynh còn muốn đi đâu nữa vậy?”
Quách Vô Thường thấy thật sự không thể trốn tránh được nữa nên đành phải ngẩng
đầu lên nói:
-“Ngọc Nhược biểu muội, ta nghe nói muội sắp trở về nên cố ý dẫn Lâm Tam đến đây đợi muội.”
Nghe những lời này khiến cho Lâm Vãn Vinh suýt phì cười, thiếu gia dẫn ta đến
thanh lâu để đợi nàng đó.
Những vết son đỏ hồng trên mặt biểu thiếu gia vẫn còn chưa kịp lau sạch hết,
Tiêu Ngọc Nhược nhìn thấy vậy thì cau mày tức giận nói:
-“Biểu ca, muội đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, phải chăm chỉ đọc sách, bớt đến những chốn phong lưu đó đi, như vậy mới xứng với sự khổ tâm của cữu phụ đại nhân và mẫu thân chứ. Tại sao huynh cứ không nghe vậy.”
Biểu thiếu gia mềm nhũn, nhu nhược không dám nói gì. Vị biểu muội này tuy tuổi
tác nhỏ hơn hắn nhưng trời sinh ra là người làm việc lớn, cả một Tiêu gia lớn
này được nàng sắp xếp đâu ra đấy nên mỗi người trong Tiêu gia đều có vài phần
kính sợ, bản thân hắn cũng không phải là ngoại lệ.
Tiêu Ngọc Nhược thấy biểu ca của mình bất trị như vậy thì thầm thở dài trong
lòng, quay đầu nhìn thì thấy tên gia đinh có ánh mắt gian giảo kia đang che
miệng lén cười liền nhớ đến những lời khinh bạc của hắn lúc nãy và việc hắn
cùng đi với biểu ca thì những chuyện xấu xa bẩn thỉu đó nhất định là do tên
này bày ra rồi nên càng tức giận hơn nữa , phẫn nộ nói:
-“Tên nô tài đáng ghét nhà ngươi lại mang chủ nhân đến những nơi như vậy làm những chuyện xấu xa. Người đâu, đè tên nô tài này xuống đánh một trăm trượng cho ta.”
Trời ơi, Lâm Vãn Vinh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Con này điên rồi, một
trăm trượng mà đánh xuống thì lão tử có còn mạng nữa không đây? Mấy tên gia
đinh cao to đi theo Tiêu Ngọc Nhược nghe vậy vội chạy lại nắm chặt lấy Lâm Vãn
Vinh .
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
-“Khoan đã!”
Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:
-“Sao thế? Ngươi còn gì để nói sao? Oan uổng cho ngươi sao?”
Lâm Vãn Vinh thấy Tiêu đại tiểu thư nhìn hắn không hề thuận mắt nên cũng không
để ý nhiều nữa mà lớn tiếng nói:
-“Không phải oan uổng mà là vô cùng oan uổng. Xin hỏi đại tiểu thư, con mắt nào của nàng nhìn thấy nô tài đưa thiếu gia đi vậy?”
Tiêu Ngọc Nhược sững người ra một lát rồi nói:
-“Ngươi và Quách biểu ca cùng xuất hiện nên đương nhiên là hai người cùng đi rồi. Tính tình biểu ca ta rất rõ, nếu không có người xúi giục thì huynh ấy tuyệt đối không dám đến những chỗ như thế.”
Sự đoán định của Tiêu đại tiểu thư quả thật vô cùng chính xác, những chuyện
ngày hôm nay thực sự là chủ ý của Lâm Vãn Vinh nhưng nếu nói vị biểu thiếu gia
này là một người thật thà thì cũng quá giả dối đi. Những động tác của hắn ở
thanh lâu vô cùng thành thục, không biết đã đến đó bao nhiêu lần rồi chỉ là
hắn biết cách che giấu đại tiểu thư mà thôi.
Cho dù dùng mông để suy nghĩ thì Lâm Vãn Vinh thà chết cũng không thừa nhận.
-“Nói như vậy, đại tiểu thư tất cả mọi chuyện đều do người đoán định thôi phải không? Đoán định mà cũng có thể lấy làm sự thật được sao?”
Lâm Vãn Vinh thăm dò đại tiểu thư, lạnh lùng nói.
Chỉ là Lâm Vãn Vinh đã có chút sơ hở rồi. Vị Tiêu đại tiểu thư này đã quản cả
Tiêu gia này như vậy há lại dễ dàng lại bị lừa như thế sao. Nàng không để ý
đến Lâm Vãn Vinh mà quay qua nói với Quách Vô Thường :
-“Quách biểu ca, có phải Lâm Tam đã dẫn huynh đi đến nơi đó phải không? Huynh không phải sợ, loại nô tài áp bức chủ nhân này ta sẽ xử lý hắn.”
Vị Tiêu đại tiểu thư này nhìn thật chuẩn, Quách Vô Thường rất kính nể đại tiểu
thư nên đương nhiên không dám nói dối, tìm ra sơ hở ở chỗ hắn là chính xác
nhất.Chỉ cần Quách Vô Thường chỉ điểm là Lâm Tam thì đã có thể định đoạt tội
của hắn rồi. Trận đòn này chắc là không thể thoát được.
Nhìn biểu thiếu gia đang luống cuống run rẩy Lâm Vãn Vinh liền cảm thấy việc
không ổn rồi, Tên biểu thiếu gia này chẳng cứng đầu cứng cổ chút nào. Mẹ nó,
lẽ nào hôm nay hắn phải chết trong tay cô nương này sao.Trời ạ! cho dù có đánh
chết lão tử cũng không ngờ, lại có ngày bị một cô nương đánh vào mông thế này.
Đến thời khắc quan trọng này, tố chất tâm lí ổn định của hắn phát huy tác dụng
to lớn. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng cười nói:
-“Đại tiểu thư, nàng nói như vậy thì đã định chắc tội lên người nô tài rồi.”
Tiêu Ngọc Nhược không tỏ ra yếu ớt mà lớn giọng quát:
-“Nếu không phải là ngươi, lẽ nào Quách biểu ca tự mình muốn đi hay sao?”
Chiêu này thật lợi hại, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ trong lòng. Cho dù có đánh chết
Quách Vô Thường hắn cũng không dám thừa nhận bản thân hắn muốn đi. Vị Tiêu đại
tiểu thư này quả nhiên tinh minh mạnh mẽ, chỉ vài ba câu nói đã có thể bức Lâm
Vãn Vinh và biểu thiếu gia đến con đường chết.
-“Thiếu gia là người chăm chỉ thành khẩn như vậy, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi đến những chốn như thế được cơ chứ. Đương nhiên không phải do thiếu gia yêu cầu rồi.”
Lâm Vãn Vinh thầm khen ngợi biểu thiếu gia một phen.
Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu nói:
-“Đúng, đúng.. biểu muội, không phải là ta muốn đi đâu.”
Tiêu Ngọc Nhược khinh thường nói:
-“Nếu đã không phải là yêu cầu của biểu ca, cũng không phải do ngươi dẫn đi, lẽ nào là người khác mời hai người đến đấy sao?”
-“Đúng vậy, đúng vậy. Đại tiểu thư quả nhiên thông minh vô cùng. Đích xác là có người mời bọn nô tài đến đó.”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm niệm a di đà phật, hắn nghĩ trận đòn này có lẽ
được miễn rồi đây.
-“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Lũ bạn bè của biểu ca mẫu thân sớm đã cảnh cáo rồi, có thách bọn họ cũng không dám dẫn biểu ca đến những chỗ như thế.”
Đại tiểu thư lạnh lùng cười nói. Với học thức và năng lực của Quách biểu thiếu
gia thì làm gì có bạn bè sâu sắc cơ chứ, đều là những hạng hồ cẩu, trong nhà
chẳng có chút thực lực nào, Tiêu phu nhân muốn để cháu trai chăm chỉ học hành
chỉ cần nói một câu là có thể đuổi bọn họ đi rồi.
Thấy Tiêu đại tiểu thư bức người quá đáng, Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giận. Mẹ
nó, chỉ là đi chơi gái thôi mà, đàn ông không đi chơi gái thì tiểu JJ (long
huynh) để phí sao. Nàng cho rằng nàng là cảnh sát hay sao mà căn vặn mãi không
thôi như thế chứ.
-“Đại tiểu thư đã hỏi thì nô tài xin nói thẳng.Việc không có thì không thể nói với người khác, theo đó mà nói cũng là một chuyện tốt, nói ra cũng chẳng sao cả.
Thiếu gia nhận được lời mời của hoa khôi Diệu Ngọc Phường là Tần Tiên Nhi tiểu
thư đến để cùng nàng giao lưu một số kiến thức.”
Lâm Vãn Vinh không hề bối rối lớn tiếng nói. Tần tiểu thư, nàng giúp ta lần
này thì lần sau ta sẽ không bắt nàng phải hát “thập bát mô” nữa, giảm một mô
đi, chỉ bắt nàng hát “thập thất mô” thôi. – -‘
-“Đúng, đúng.”
Biểu thiếu gia mắt sáng lên.Mẹ nó, tên Lâm Tam này thật là tài tình quá đi,
cái cớ như thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra hơn nữa còn rất đứng đắn đường
hoàng:
-“Là Tần Tiên Nhi tiểu thư mời ta đến, nàng còn hát một khúc nhạc tên là “khúc ngọc quản”, ta nhân tiện chỉ ra giúp nàng ấy một số điểm chưa đạt. Thuần tuý chỉ là giao lưu mang tính học thuật mà thôi, biểu muội nhất định không được hiểu lầm đâu đấy.”
Tên biểu thiếu gia này nếu không phải trời sinh có cái lưỡi mềm nhũn thì cũng
là loại tiếp thị sản phẩm, nói những lời dối trá mà không hề chớp mắt, lại còn
thuận tay phủi hết công lao của Lâm Vãn Vinh mà nét mặt không hề có chút
ngượng ngùng.
-“Ồ?”
Điều này khiến Tiêu đại tiểu thư vô cùng kì lạ, vị hoa khôi bên bờ Tần Hoài
Tần Tiên Nhi đó tuy nàng chưa từng gặp mặt nhưng danh tiếng của nàng thì cũng
đã nghe qua, không chỉ tuyệt thế vô song mà còn có kĩ thuật đánh đàn điêu
luyện, tiếng thơm đã đồ khắp thành Kim Lăng này từ lâu rồi. Trong thành Kim
Lăng phàm là người có tiếng tăm một chút đều biết đến tên tuổi nàng. Chỉ là
nghe nói Tần Tiên Nhi con người thanh cao, những người mà nàng kết giao đều là
những danh gia tài tử, công tử thượng lưu, biểu ca của nàng có bao nhiêu cân
lạng nàng biết rất rõ, cho dù Tần Tiên Nhi đó có mù rồi thì cũng không thể nói
chuyện với biểu ca một vài câu được.Chỉ là biểu ca và tên gia đinh này nói
chuyện vẻ mặt rất thành thật, không giống như đang nói dối, hơn nữa chỉ cần
phái người đi điều tra thì sự việc sẽ được phơi bày nên bọn họ chắc cũng không
dám lừa gạt. Chuyện này là thế nào đây? Lẽ nào nàng Tần Tiên Nhi kia quả thật
đã nhắm vào biểu ca của nàng? Nếu thật sự là như vậy thì cũng là một chuyện
vui mừng, hàng tài nữ như Tần Tiên Nhi mà trở thành họ hàng của mình thì cũng
rất vinh dự đó chứ.
Tiêu đại tiểu thư thầm suy nghĩ trong lòng, vị Đào công tử đứng bên hồi lâu
không hề nói gì nhưng lại tỏ ra có đôi chút khinh thường. Quách Vô Thường là
cái thứ gì chứ, hắn sớm đã nghe ngóng qua rồi, còn về nàng Tần Tiên Nhi kia
thì đích thân hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi, nếu nói nàng mời Quách Vô Thường
đến để bàn luận về học vấn thì là chuyện không thể.
Lâm Vãn Vinh thấy đại tiểu thư đã rơi vào trầm tư thì biết rằng việc ngày hôm
nay coi như là đã qua rồi, chỉ là vị đại tiểu thư này thiết diện vô tư, bản
thân hắn sau này hành sự phải chú ý hơn một chút không để nàng ấy nắm được
điểm yếu. Nghĩ đến đây, hắn liền có chút không thoải mái, trước khi gặp vị cô
nương này lão tử sống trong Tiêu gia phong lưu khoái lạc như thần tiên. Tại
sao cô nương này vừa xuất hiện thì tất cả đều đảo lộn hết như thế.Thật là gặp
phải số xui xẻo.
-“Các người nói đều là thật sao?”
Đại tiểu thư trầm tư một lát, cuối cùng cũng ngẩng đầu hỏi, nghe ý nghĩa trong
lời nói đó thì đã có vài phần tin tưởng rồi.
Lâm Vãn Vinh vừa định mở miệng nói thì thấy đại tiểu thư trừng mắt nhìn hắn
một cái rồi nói:
-“Ngươi đã nói linh tinh quá nhiều rồi, không thể tin được. Quách biểu ca, những lời hắn nói có phải là thật không?”