Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 27: Mê hoặc

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vãn Vinh vừa tỉnh dậy, thì nhìn thấy Phúc bá đang
lén la lén lút đi vào phòng, nhìn xung quanh với ánh mắt lo âu sợ hãi nói:

– Lâm Tam, ngươi, có làm sao không vậy?

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu nói:

– Không có , mọi chuyện đều rất tốt, cả đêm ngủ cũng rất ngon lành, ồ, đúng
rồi, thịt con chó đó quả là thơm vô cùng.

Phúc bá nuốt nước bọt một cách khó khăn nói:

– Lâm Tam, đừng có trách ta không nhắc nhở gì nhà ngươi, nhất thiết không
được sơ suất nhá. Đó là Uy Vũ tướng quân đó, chuyện này không thể đơn giản như
vậy được đâu.

– Phúc bá nói vậy là ý gì chứ?

Lâm Vãn Vinh nói.

– Ồ, không có gì, không có gì, ta chỉ là có chút tiếc vì hôm qua vội đi hơi
sớm mà thôi, chưa kịp nhấm nháp những mỹ vị đó, thực sự là vô cùng tiếc.

Chưa kịp nhấm nháp những mỹ vị đó ư, ý của Phúc bá chính là muốn phớt lờ
chuyện này đi.

– Đúng rồi, Lâm Tam , bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy nhà ngươi một số mẹo chăm
sóc, nuôi trồng hoa nhé.

Phúc bá thấy Lâm Vãn Vinh có ý định vặn hỏi, chợt nghĩ ra thủ đoạn, sắc mặt
thay đổi, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Phúc bá nét mặt khác thường, khi hỏi vài câu về chuyện
ác cẩu và tiểu nữ thì Phúc bá cứ nói vòng vo tam quốc không trả lời, dường như
có vẻ cực kỳ cấm kỵ khi nhắc tới tiểu nữ đó, điều này khiến Lâm Vãn Vinh trong
lòng càng thêm nghi hoặc.

Thấy Phúc bá không muốn nhắc tới người đó, Lâm Vãn Vinh nhất thời cũng chẳng
nghĩ ra được biện pháp nào hay cả, chỉ đành đi theo sau Phúc bá, nghe ông nói
về các loại hoa cỏ trong khu vườn. Phúc bá đã gắn bó với thực vật hoa cỏ hơn
ba chục năm rồi, ông có một kho kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ mới nói vài
câu thôi, mà khiến cho một người ngoại đạo chẳng biết tí tẹo nào về hoa cỏ như
Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy tăng thêm được không ít kiến thức.

– Phúc bá, ta thấy lão vô cùng thông thạo về các loài hoa cỏ, chẳng phải
trong Tiêu gia mà e rằng trong cả cái thành Kim Lăng này cũng chẳng có mấy
người có thể sánh được với lão đâu.

Lâm Vãn Vinh nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ, đây không phải là những lời nịnh
nọt của hắn, mà là những lời khen ngợi thật sự.

-Kỳ nhân dị sĩ trên thiên hạ nhiều không đếm hết, ta chẳng qua chỉ là làm nghề trồng trọt này lâu năm, chỉ gọi là trăm hay không bằng tay quen mà thôi, chứ không dám nói là tinh thông.

Phúc bá nói với giọng khiêm nhường:

– Có điều trong thành Kim Lăng này, tinh thông hoa cỏ cũng chỉ lác đác có vài
người, ta cũng đã đi thăm hỏi qua, cùng nhau giao lưu một chút.

Phúc bá nét mặt rạng rỡ, tỏ ra tự tin vài phần với tay nghề của mình.

– Vậy Phúc bá lão có từng nhìn thấy loại cây này không?

Lâm Vãn Vinh chợt nhớ hôm dẫn bọn Đổng Thanh Sơn đánh nhau ở ngoại thành, thấy
loại cây dường như quen thuộc mà hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó, liền tả lại
đại khái hình dáng của nó. Phúc bá là người thành thạo trong lĩnh vực này, có
lẽ ông ta sẽ biết rõ.

Phúc bá nghe xong những gì hắn kể lại thì trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

– Lâm Tam, loài cây mà ngươi nói ta cũng chưa hề nhìn thấy bao giờ, không
bằng hôm nào rảnh rỗi, nhà ngươi dẫn ta đi xem xem thế nào.

Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ đáp:

– Phúc bá, lão có địa vị ở trong Tiêu gia này, có thể tuỳ ý ra vào, còn ta
chỉ là một gia đinh hạ đẳng, làm sao có thể tự do giống lão được, muốn đi đâu
thì đi đó như vậy.

– Nói cũng đúng.

Phúc bá gật gật đầu nói:

– Ta có được địa vị như ngày hôm nay là phải cảm ơn sự tín nhiệm của Lão thái
gia và Thiếu phu nhân. Lâm Tam, ngươi chỉ cần chăm chỉ làm việc, khẳng định là
cũng sẽ có thể đạt được trình độ như ta ngày hôm nay. Đúng rồi, nhà ngươi nói
xem đã nhìn thấy cái cây đó ở vị trí nào của thành nam vậy, ngươi không tiện
đến chỗ đó xem, đợi ngày mai ta tự mình đi kiểm tra xem sao.

Ý câu nói đó của Lâm Vãn Vinh vốn là muốn thông qua Phúc bá để bản thân có thể
dành dược chút tự do, dù sao hắn mới vào Tiêu gia là tân đinh, muốn ra vào cửa
phủ nếu không có phê chuẩn của tổng quản thì vô cùng khó khăn. Thêm nữa là
quan hệ giữa hắn và Vương quản gia, Vương quản gia không cho hắn giầy nhỏ đã
là nhân nhượng hắn lắm rồi, làm sao có thể thả cho hắn ra vào phủ tự do thoải
mái được.

– Phúc bá, ta vốn sinh ra đã có số tất bật vất vả rồi, luôn thích được ngao
du thiên hạ, nếu như nhốt ta cả ngày trong phủ như thế này, ta cũng khó mà làm
quen được.

Lâm Vãn Vinh nói rất mạnh dạn. Hắn đã nhìn thấu được dạ dày của Phúc bá rồi
thì mới dám mạo muội như vậy, nếu như đổi gia đinh khác, thì đừng nói là đưa
ra suy nghĩ quá đáng bực này, đến ngay cả nghĩ trong đầu thôi cũng chẳng dám.

Phúc bá nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm nói:

– Lâm Tam, ngươi có phải muốn tới Tiêu phủ ta làm gia đinh không?

– Đúng, à, không phải.

Lâm Vãn Vinh vội vàng chữa:

– Ta đã tới Tiêu gia, bất kể là có tự nguyện hay không, đều phải làm tròn bổn
phận của mình, đây là trách nhiệm công việc.

Lời nói này của Lâm Vãn Vinh mập mờ nước đôi, khiến người khác nghe thấy sẽ
không biết là hắn ta tự nguyện hay bị ép buộc.

– Trách nhiệm công việc ư? từ này ta chưa từng nghe qua bao giờ, có ý nghĩa
gì vậy?

Phúc bá ngạc nhiên hỏi lại

– Ồ, đó là ta đã lấy lương bổng của Tiêu gia rồi thì phải cung sức tận tâm
tận lực cho Tiêu gia, cái đó gọi là trách nhiệm công việc.

Lâm Vãn Vinh vội vàng giải thích.

Phúc bá thở dài đáp:

– Lâm Tam, ngươi không nói ta cũng có thể thấy điều đó, ngươi là kẻ thông
minh nhanh trí, nếu như không tới Tiêu gia làm gia đinh, không chừng cũng có
thể nên sự nghiệp. Có lẽ ngươi vào Tiêu gia là có nỗi khổ bị ép buộc, nhưng
đúng như những gì nhà ngươi vừa nói, đã cầm lương bổng của phu nhân, tiểu thư
đưa cho thì phải làm việc chăm chỉ cho Tiêu gia. Ta đã ở Tiêu gia cả đời người
rồi, đây chính là nơi ta sống chọn kiếp, ta hi vọng là nhà ngươi có thể thành
tâm thành ý trợ giúp Tiêu gia.

Những lời Phúc bá nói đầy ý tứ mà lại chân thành khẩn thiết, Lâm Vãn Vinh cũng
có chút ngần ngại, chỉ dám cười nói:

– Phúc bá, lão nói đi đâu vậy, bây giờ ta là gia đinh của Tiêu gia, đương
nhiên là sẽ làm việc tận tâm tận lực cho Tiêu gia rồi. Còn trợ giúp Tiêu gia
gì chứ, lão cũng quá đề cao ta rồi, một tiểu gia đinh nhỏ mọn như ta đây có
thể trợ giúp được gì cho họ chứ.

Phúc bá nói với giọng thâm sâu:

– Lâm Tam, Tiêu gia chúng ta nhìn bề ngoài thì có vẻ thịnh vượng, nhưng thực
chất đó chỉ là hình thức bề ngoài mà thôi, còn trên thực tế, cảnh ngộ của Tiêu
gia hiện nay vô cùng quẫn bách…Chà, những điều này thì nhà ngươi hãy tự mình
tìm hiểu đi. Nói thật là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhà ngươi, ta dã có cảm
giác ngươi có khả năng trợ giúp cho Tiêu gia, tuy ngươi không học hành tử tế,
nhưng lại có thể ‘xuất khẩu thành chương’, thông minh lanh lợi lại nhiều mưu
trí, quả thật là một nhân tài khó tìm.

Nghe thấy câu Phúc bá nói “ không học hành tử tế nhưng lại có thể xuất khẩu
thành thơ”, Lâm Vãn Vinh cười cũng không được , khóc cũng chẳng xong, dù sao
thì cũng là một học sinh giỏi của một trường đại học nổi tiếng, sao ông lại có
thể nói ta là không học hành tử tế chứ. Có điều hai câu sau, hắn đã thẳng thắn
tiếp thu, đó vốn là ưu điểm của hắn, nên cũng không phải ngại ngùng gì cả.

– Chỉ hi vọng là phu nhân và tiểu thư có thể sớm phát hiện ra tài cán của nhà
ngươi, để ngươi có thể phát huy sở trường của mình, có thể trợ giúp đắc lực
cho Tiêu gia bước ra khỏi cảnh khốn khó này, đó cũng là tâm nguyện lớn nhất và
cuối cùng trước khi chết của ta.

Phúc bá càng nói, sắc mặt càng buồn bã, ông ta đã làm kẻ hầu ở Tiêu gia này cả
một đời rồi, nên có cảm tình vô cùng sâu đậm với Tiêu gia, bất luận là thế
nào, ông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Tiêu gia trượt dốc được. Nhưng
tiếc rằng, tuy lão có địa vị nhất định ở Tiêu gia này, nhưng rốt cuộc thì cũng
chỉ là kẻ hầu người hạ, những việc đại sự của Tiêu gia không đến lượt ông ta
nhúng tay vào, với khả năng của ông ta thì chỉ có thể khiến Lâm Vãn Vinh làm
thủ hạ của ông mà thôi, muốn tiến cử Lâm Vãn Vinh với chủ nhân thì còn phải
xem sự nỗ lực cố gắng của chính bản thân Lâm Vãn Vinh thế nào đã.

Thấy ông ta có chút ưu phiền, Lâm Vãn Vinh đã hiểu những gì ông nói, trong
lòng có chút cảm động trước lòng trung thành của ông ta, hầu hạ Tiêu gia cả
một đời người, tới già vẫn còn nghĩ cho Tiêu gia đến như vậy, thì Phúc bá có
thể coi là tình chí ý tận rồi, Lâm Vãn Vinh đối với lão cũng giảm đi vài phầm
coi thường, mà thay vào đó là lòng tôn kính.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận