Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 21: Xã đoàn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hôm qua Đổng Thanh Sơn đã nhận được sự chỉ điểm của Lâm Vãn Vinh , lấy được
hai mươi lượng bạc , thêm vào đó là trận thắng ngày hôm nay đã khiến cho hắn
xác lập được vị trí anh cả của Nam thành , chính vì vậy trong lòng hắn không
khỏi vui mừng, bèn dẫn bọn tiểu đệ đến tửu quán chuẩn bị sẵn một bàn tiệc
rượu, đợi lão đại đến chia vui.

Lâm Vãn Vinh vừa xuất hiện trong quán rượu , lập tức Đổng Thanh Sơn và bọn tất
cả bọn tiểu đệ thủ hạ nhất loạt đứng thẳng dậy , cung kính hô to một tiếng :

-“Lão đại……..”

Hành động này hiển nhiên là đã có sự tập luyện từ trước , tiếng hô đồng loạt
chỉnh tề khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy đau cả màng nhĩ. Hắn nhìn bọn tiểu đệ
đang hướng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ về phía mình, trong lòng cười khổ. Xem
ra vị trí lão đại của hắn như vậy là đã được định đoạt chắc chắn rồi. Nếu như
bọn tiểu tử này biết được lão đại của chúng đến Tiêu phủ làm gia đinh thì cũng
không biết họ sẽ tự cười bản thân mình như thế nào đây.

Đổng Thanh Sơn bỏ tiền ra bao một căn phòng lớn trên tầng hai của tửu lầu,
tiêu tốn không ít. Việc này đối với xã hội đen mà nói thì nếu làm tốt đương
nhiên ăn cơm không cần phải trả tiền. Nhưng lúc này Đổng Thanh Sơn còn chưa ý
thức được điểm này, lại hơn nữa cảnh tượng này là do hắn tạo ra nên hắn cũng
ngại để ông chủ miễn phí.

Lâm Vãn Vinh nhìn bọn tiểu đệ thủ hạ của Đổng Thanh Sơn, khi đánh nhau thì có
không đến hai mươi tên, làm sao mà chưa đến vài canh giờ đã tăng lên gấp mấy
lần như vậy cơ chứ? Đừng nói là bọn chúng đều là đồ đệ của rượu thịt à nha?

Lâm Vãn Vinh nhìn bọn người này, trong lòng rất lo lắng thay cho Đổng Thanh
Sơn. Xem ra, việc giữ gìn sự thuần khiết của xã đoàn vẫn rất cần thiết. Lúc
này hắn hơi có cảm giác của một ‘giáo phụ’, chỉ đạo Thanh Sơn làm lớn việc nọ
làm mạnh việc kia cũng là một chuyện vô cùng kích thích.

Lâm Vãn Vinh kéo Đổng Thanh Sơn ra một chỗ , khẽ hỏi:

-“Thanh Sơn!Chuyện gì thế này?Tại sao trong chốc lát lại thêm bao nhiêu người thế này?”

Trong mắt Đổng Thanh Sơn chợt loé lên một ánh tinh quang , hắn nói:

-“Đại ca! Buổi chiều hôm nay bọn đệ đã đến quét sạch hang ổ của Lý Nhị Cẩu rồi, hơn nữa còn dễ dàng tìm ra vài trăm lượng ngân lượng nữa chứ. Những người này có một số là thủ hạ cũ của Lý Nhị Cẩu, có một số là mới gia nhập. Bọn họ thấy chúng ta đánh bại được Lý Nhị Cẩu bèn chủ động ra nhập. Đệ nghĩ hiện nay chúng ta đang cần mở rộng lực lượng cho nên đã thu nhận hết bọn chúng .”

Lâm Vãn Vinh nhíu mày nói:

-“Thanh Sơn! Mở rộng lực lượng đương nhiên là một việc tốt nhưng đệ làm sao có thể khẳng định được tất cả bọn chúng đi theo đệ đều một lòng một dạ kia chứ? Tuy lực lượng của đệ chưa mạnh nhưng tất cả hành động của đệ hiện nay chắc chắn đã gây sự chú ý của người khác rồi. Đệ làm sao có thể bảo đảm trong số những người có mặt ở đây, không có kẻ nằm vùng do những lão đại khác phái đến chứ?

Đổng Thanh Sơn rốt cuộc thì vẫn còn trẻ nên chưa hề có kinh nghiệm gì đối với
những chuyện này của xã hội đen, nào có thể nghĩ đến vô gian đạo chứ? Nghe
những lời vừa rồi của Lâm Vãn Vinh, Đổng Thanh Sơn như thể vừa bị dội một gáo
nước lạnh làm cho tỉnh lại, hắn bừng tỉnh khỏi cảm giác đê mê của men say
chiến thắng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lâm Vãn Vinh biết Đổng Thanh Sơn thực ra mới có mười sáu tuổi nên đương nhiên
còn có rất nhiều điểm cần phải rèn luyện .Xem ra vị trí giáo phụ này chàng
chắc chắn phải đảm nhận rồi.

-“Đại ca! Huynh nói phải làm sao bây giờ?”

Đổng Thanh Sơn hướng về phía Lâm Vãn Vinh hỏi với giọng điệu chan chứa hi
vọng.

Đối với vị đại ca này, hắn có một dạng tín nhiệm gần như là sùng bái, có cơ
mưu, có thủ đoạn, cũng có cả sự tàn nhẫn nữa, đi theo một lão đại như vậy mới
có thể có ngày mở mày mở mặt được.

-“Tổ -chức -một- xã – đoàn”

Lâm Vãn Vinh nhấn mạnh từng chữ một nói.

-“Xã đoàn?”

Đổng Thanh Sơn không hiểu cái danh từ này.

-“Đơn giản mà nói , xã đoàn chính là một tổ chức giống như bang phái vậy. Chúng ta cần xây dựng một bộ khung vững chắc trước đã, bộ khung này chính là những huynh đệ tin cẩn của chúng ta, cũng chính là bộ phận tinh anh nhất của xã đoàn chúng ta.Ví dụ như, những huynh đệ cùng chúng ta chiến đấu với Lý Nhị Cẩu hôm nay đều là cốt cán của xã đoàn chúng ta. Cũng giống như một cây đại thụ, trước tiên phải có một thân cây vững chắc thì mới có thể sinh cành nảy chồi được. Đệ hãy từ trong bọn họ tìm ra những huynh đệ có danh vọng nhất, tổ chức ra những đường khẩu khác nhau cho bọn họ dẫn dắt, lực lượng thì có thể dần dần mở rộng cũng được. Cần ghi nhớ, ‘binh quý tại tinh nhi bất tại’ đa (binh quan trọng ở tinh chứ không ở nhiều), chúng ta không thể chỉ chăm chăm phát triển một cách mê muội mà cần chú ý bồi dưỡng lực lượng chủ chốt. Có những người cốt cán này thì bọn họ một người có thể địch với mười người, sau đó cốt cán lại phát triển cốt cán, Cứ như vậy bộ khung của chúng ta mới có thể ngày một mạnh hơn, kẻ địch không thể tiêu diệt chúng ta được.”

Lâm Vãn Vinh nói một hơi xong rồi làm một ngụm trà để một chút thời gian cho
Đổng Thanh Sơn từ từ suy nghĩ.

Đổng Thanh Sơn thở dài một tiếng rồi trong mắt chợt ánh lên một tia kiên định
, hắn nói:

-“Đại ca! Ý của huynh đệ hiểu rồi. Nhưng những vị đường chủ này, chúng ta nhất định phải chọn đúng những người này có thể là vô năng nhưng phải tuyệt đối trung thành.Về lực lượng, chúng ta nhất định phải nắm rõ trong lòng bàn tay mình.”

Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Thanh Sơn với một ánh mắt tán thưởng. Cuối cùng thì
Đổng Thanh Sơn cũng bắt đầu dùng đầu óc để suy nghĩ vấn đề rồi.

Lâm Vãn Vinh dùng đầu ngón tay chấm vào tách trà , vẽ lên bàn cho Đổng Thanh
Sơn xem sơ đồ kết cấu tổ chức của xã đoàn. Ý định đầu tiên của Lâm Vãn Vinh là
tổ chức xã đoàn theo kiểu bình đẳng diện rộng, do Đổng Thanh Sơn trực tiếp
quản lí nhưng nghĩ đến việc một khi số đường khẩu nhiều lên thì việc điều hoà
giữa chúng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.Vì vậy, trước tiên hãy phân làm ba, sau
này dần dần sẽ mở rộng ra sau.

Khi Lâm Vãn Vinh và Đổng Thanh Sơn trở lại giữa bọn tiểu đệ thì Lý Bắc Đẩu
đang cùng bọn họ sôi nổi thảo luận một vấn đề gì đó , thấy Lâm Vãn Vinh trở
lại bèn lập tức kéo lấy tay hắn nói:

-“Lão đại! Huynh nói xã đoàn của chúng ta nên gọi tên là gì mới được đây?”

Thấy ánh mắt của mọi người đều đang dồn cả về phía mình, Lâm Vãn Vinh đứng
dậy, thăm dò một chút những người đang có mặt với ánh mắt như xuyên thấu tâm
linh người khác.

Có vài tên len lén cúi đầu. Đổng Thanh Sơn nãy giờ không nói gì cũng chú ý đến
sự khác thường của những người này, mắt hắn ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo.

-“Không sai! Chúng ta gọi là xã đoàn nhưng không biết có vị huynh đệ nào biết vì sao chúng ta gọi là xã đoàn không?”

Lâm Vãn Vinh đưa mắt thăm dò một lượt, chàng thấy tất cả mọi người đều đang
tập trung tinh thần nghe chàng nói, xem ra làm lão đại của xã hội đen cũng
thật uy phong quá. Hà hà…

-“Có thể gia cảnh nhà ngươi rất nghèo, có thể ngươi là cô nhi, có thể ngươi là kẻ ăn xin nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng. Chỉ cần ngươi dám đánh dám liều mạng, chỉ cần ngươi có lòng trung thành thì xã đoàn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của mọi người. Xã đoàn chính là để đoàn kết tất cả huynh đệ chúng ta lại, gắn bó chặt chẽ thành một đoàn thể, khiến cho người khác không dám bắt nạt chúng ta nữa. Hơn nữa chúng ta còn có thể tuỳ ý bắt nạt người khác, kẻ nào không phục chúng ta đánh, đánh cho hắn ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra nhưng phải nhận ra chúng ta. Mục tiêu của chúng ta chính là đi lại hiên ngang tung hoành trong khắp thành Kim Lăng này.”

Lâm Vãn Vinh giảng giải một cách tà ác.

Bọn tiểu đệ cười vang động cả căn phòng, ánh mắt chứa đầy tia sáng của ngọn
lửa dục vọng, nó đang hướng về ‘viễn cảnh tốt đẹp’ đang được vẽ ra trước mắt.

-“Chúng ta sẽ không chủ động đi ức hiếp người khác nhưng nếu có người dám động đến người của chúng ta thì chúng ta sẽ động thủ .Chúng ta sẽ chém hắn, chúng ta sẽ cắt phăng của quý của hắn, chúng ta sẽ cướp bạc của hắn , cướp đàn bà của hắn, cướp tổ tông mười tám đời của hắn.”

Nụ cười âm hiểm trên mặt Lâm Vãn Vinh nhanh chóng lây nhiễm đến tất từng tên
một.

-“Cướp bạc của hắn , cướp đàn bà của hắn , cướp tổ tông mười tám đời nhà hắn.”

Nhờ vào men rượu , bọn tiểu đệ cuối cùng cũng bắt đầu phát điên. Chỉ với vài
câu nói Lâm Vãn Vinh đã khiến cho lũ con cháu của Chuẩn Cổ Hoặc hoàn toàn thấy
được bước đi rồi.

-“Đại ca! Vậy xã đoàn của chúng ta rốt cuộc tên là gì thế?”

Đổng Thanh Sơn hỏi.

-“Cứ gọi là Hồng Hưng đi!”

Lâm Vãn Vinh nhấn mạnh từng từ một, nét mặt chàng lộ ra một thần sắc vô cùng
kì quái dường như đang gắng sức để kìm chế một tiếng cười lớn sắp bật ra.

Nhưng trong mắt Đổng Thanh Sơn thì hắn chỉ cảm thấy thần sắc kì quái này của
đại ca cứ giống như, cứ giống như vẻ mặt lúc vừa lấy trộm một vật gì đó của
người khác vậy.

Sâu khi uống rất nhiều rượu, lúc đi ra đến cửa quán, Lâm Vãn Vinh mới cảm thấy
một cơn đau nhức nhối phía sau lưng. Vết thương do đánh nhau buổi sáng đến giờ
vẫn còn sưng vù đau đớn, chưa hề được xử lí gì cả.

Lâm Vãn Vinh bước vào cửa viện thì chợt nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi bất
động trước cửa nhà hắn.

-“Ai?”

Lâm Vãn Vinh quát lớn. Trong thành Kim Lăng này, những người mà chàng quen
không đếm hết một bàn tay.

-“Lâm đại ca, huynh đã về rồi!”

Một âm thanh trong trẻo pha lẫn một chút vui mừng truyền đến .

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận