Vừa rồi đánh nhau hăng đến nỗi quên hết cả việc chính, mãi đến khi Đổng Thanh
Sơn nhắc đến thì Lâm Vãn Vinh mới sực nhớ ra là hắn còn phải “ kiến công” nữa.
Công việc này có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn, để báo đáp ân tình của Ngụy lão
nhân, hắn nhất định không thể làm hỏng việc này được.
Vội vội vàng vàng đến được Tiêu gia nhưng cuối cùng vẫn bị chậm mất một bước,
hỏi vài người bên cạnh mới hay rằng cái tên Lâm Tam đã được người ta gọi qua
từ lâu rồi.
-Ngươi nói xem cái tên gọi là Lâm Tam có phải là bị điên rồi hay không?
Kẻ mà Lâm Vãn Vinh vừa hỏi thăm thản nhiên cười trước sự đau khổ của hắn:
-Lần tuyển người này của Tiêu gia, ai cũng vội vội vàng vàng đến cho sớm, ngộ nhỡ gọi đúng tên mình sớm hơn lại khổ. Vào được Tiêu gia là coi như có thể lên đời rồi, nhưng cái tên lâm Tam đó lại bỏ phí mất cơ hội hiếm có đó rồi. thôi không nói nữa, chắc chắn là tối qua lại dính bùa của tiểu nương nào bắt lên giường rồi, không biết chừng bây giờ khéo còn chưa tỉnh dậy ý chứ.
Tên đó mặt cười dâm đãng đầy vẻ đắc ý, cuộc tuyển chọn gia đinh Tiêu gia cạnh
tranh vô cùng kịch liệt, LÂm Tam tự động rút lui, chẳng phải là hắn đã tự loại
bỏ được một đối thủ hay sao, đương nhiên là hắn phải hả hê lắm rồi.
Điên cái mẹ ngươi ý, Lâm Vãn Vinh chửi thầm trong bụng, tiên tiểu tử mặt mày
đầy mụn như ngươi, Tiêu gia có chọn mới là lạ đấy.
Lâm Vãn Vinh dò xét thêm một vòng nữa, quả nhiên không còn thấy thêm kẻ dự
tuyển nào đến muộn nữa, hắn có thể được xem như là một kẻ kì dị trong lần
tuyển đinh này rồi. nhìn bộ dạng lo lắng hồi hộp của bọn thi tuyển đinh gia
xung quanh, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. cười
là bởi vì bản thân bây giờ đã đến muộn rồi, nếu cứ vậy mà bỏ cuộc thì sẽ chẳng
phải đến Tiêu gia làm những việc dưới tay kẻ khác nữa, mặc dù sẽ có chút khó
ăn khó nói với Ngụy lão nhân. Khóc là vì mình một khi đã đến Tiêu gia này rồi
thì chắc hẳn là cũng sẽ vẻ vang như những anh chàng gia đinh được tuyển kia
thôi.
Hắn do dự một lúc mới nghĩ rằng, thôi thì thôi vậy, chẳng phải cũng chỉ một
năm thôi sao, cứ từ từ rồi sẽ qua thôi, nhưng tuyệt đối không được để cho Ngụy
đại thúc biết được chuyện này.
Quyết định xong hắn lại có chút buồn phiền, tình hình bây giờ là, cho dù hắn
có muốn làm kẻ hầu, người ta có thể cũng không cần nhận hắn nữa. Cái mẹ hắn gì
đây, Lâm Vãn Vinh cười đau khổ, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp gì đây.
Lâm Vãn Vinh chờ mãi, thấy các tài tử gia đinh đã chia ra tuyển rồi. Tài tử
tốc độ thi tuyển gia đinh rất chậm. Nhưng trước mắt, phía tuyển gia đinh lại
rất nhanh, có vài người vào thi chưa đến một phút, đã mặt mày đỏ gay chạy ra
ngoài rồi.
-Huynh đài, trong đấy thi cái gì vậy?
Lâm Vãn Vinh níu lấy một tên gí đinh vừa bị loại ra để hỏi.
Tên gia đinh bị loại mặt mày buồn rầu nói:
-Bản thân ta cũng chẳng biết là họ thi cái gì nữa, mấy chữ đấy ta không biết lấy một cái nào, hu hu. Giác mộng là gia đinh Tiêu gia đáng thương của ta, Tiêu đại tiểu thư, Tiêu nhị tiểu thư, tiêu phu nhân trong mộng của ta, ta mãi mãi không bao giờ được gặp họ nữa rồi, huh hu…
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn kẻ gia đinh bị loại đang lao đầu về phía trước,
tên tiểu tử đó mơ sang thật, mẹ con Tiêu gia đều trở thành người tình trong
mộng của hắn sao?
Lâm Vãn Vinh nhìn quanh tứ phía lần nữa, thấy một người có tướng quản gia đang
đứng ở cổng tuyển gia đinh, soi xét từng kẻ gia đinh được gọi vòa, vẻ mặt vênh
váo, tự đắc vô cùng.
Tên quản gia này đến gân bốn chục tuổi rồi, miệng nhọn mặt khỉ, đôi mắt chớp
động ngâng quang, theo suy đoán của Lâm Vãn Vinh thì tên này vốn đã là một tên
đặc biệt giỏi cơ hội cầu lời.
Có cách! Lâm Vãn Vinh hắc hắc bật cười, lấy từ trong người ra hai lượng bạc,
bước nhanh vài bước, nhẹ nhàng đến gần tên quản gia nói:
-Quản gia đại nhân, xin nghe tại hạ nói đôi lời.
Kẻ này đúng là quản gia, nhưng thực ra trước tên hắn vẫn còn một chữ “phụ “
nữa, cấp trên của hắn, cánh tay đắc lực trong đám quản gia của Tiêu gia-quản
gia đại nhân đã đi giám sát kỳ thi tuyển tài tử rồi. về lai lịch tên này thì
Lâm Vãn Vinh đương nhiên biết, chỉ cần lộ ra cái danh hào đại quản gia là giữa
các tài tử sẽ có sự tranh chấp lớn rồi.
Các tài tử đó rất hào phóng, để có được sự lưu tâm của đại tiểu thư, còn có kẻ
nào ngu dốt mà không tranh lên mà đút cho vị đại quản gia ấy càng nhiều càng
tốt? cứ vậy tính sơ sơ thì một ngày đại quản gia ít nhất cũng thu về được tám
chục đến một trăm lượng bạc đôi chứ chẳng ít.
Vị phụ quản gia này có hận thì cũng chỉ dám hận thầm trong lòng bởi cái chữ
“phụ” đáng ghét, giám sát gia đinh ứng thí, công việc không thể sơ muối gì
được này đương nhiên bị đùn đến tay hắn rồi. Cả ngày trong tay mói có được năm
đồng bạc, đều là một đống tiền lẻ cả. hắn cũng chẳng có cách nào bắt bẻ lũ gia
đinh quàn áo rách rưới đấy nữa, những kẻ đã phải đến thi gia đinh thì thử hỏi
liệu kẻ nào có tiền không?
-Ngươi có việc gì….
Câu nói chưa dứt lời thì phụ quản gia đã thấy bạc sáng lấp lánh trong tay Lâm
Vãn Vinh.
-Ôi…
Mắt phụ quản gia sáng lên, đi đến vài bước nói:
-Có việc gì mau nói đi, ta đang bận việc lắm.
Lâm Vãn Vinh rút một cái đã là một lượng bạc đôi, tuy là còn ít hơn so với các
tài tử kia nhiều, nhưng trong đám thi gia đinh này thì chắc chắn là kẻ hào
phóng nhất rồi.
Tên tiểu tử này có tương lai đấy, nhìn cách hắn tiêu tiền, vị phụ quản gia đột
nhiên lại có ấn tượng tốt với tên tiểu tử trông tướng mạo đường hoàng, khỏe
khoắn đang đứng trước mặt.
-Có việc gì?
Phụ quản gia nói, tranh thủ lúc không có ai để ý liền nhẹ nhàng lấy lượng bạc
đôi trong tay Lâm Vãn Vinh đút tọt vào túi.
Nhận tiền rồi thì mọi chuyện dễ thôi, Lâm Vãn Vinh mừng thầm trong bụng, vội
vàng ôm tay nói:
– Không biết vị quản gia đại nhân này phải xưng hô thế nào cho phải nhỉ?
-Ta họ Bàng, phó (phụ) quản gia của Tiêu gia.
Bàng phó quản gia kiêu ngạo nói, chỉ đến khi nhắc đến chữ phụ thì trong mắt
hắn bỗng toát lên một vẻ phẫn khái, hiển nhiên là hắn căm cái chứ “phụ” này
lắm .
-Hóa ra ngài chính là Bàng quản gia sao”
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nhìn hắn nói, dường như không hề nghe thấy chữ “phụ”
trong đó
-Ái chà, đại danh của ngài thật nổi tiếng lẫy lừng, thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, gặp mặt hơn hẳn nghe danh.
Bàng quản gia nhìn hắn lạ lùng nói:
-Ngươi biết ta sao?
Lâm Vãn Vinh nở nụ cười kỳ dị nói:
-Cái đó là đương nhiên. Tuy tại hạ chưa từng gặp đại nhân nhưng trong cả thành Kim Lăng này có ai là không biết đến danh ngài đâu chứ. Nghĩa can trung đảm, nghĩa bạc vân thiên, một lòng vì chủ, trung tâm báo quốc, vang danh lừng lẫy khắp thiên hạ.
Vì sao lời nói cũng chẳng mất tiền mua, Lâm Vãn Vinh mạnh mồm khen cho phụ
quản gia vài câu.
Tên Bàng phụ quản gia đúng thật là vô liêm sỉ, mấy lời đó nói ra mà cũng khiến
hắn mặt mày hớn hở, gật gật đầu như tiếp nhận hiển nhiên.
Lâm Vãn Vinh thấy hắn vẫn còn dày mặt hơn cả mình, tên này đúng là hết thuốc
chữa rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn quanh tứ phía, sau đó thì thầm vào tai phụ quản gia rằng:
-Hơn nữa, tại hạ còn nghe các gia đinh bằng hữu nói, Tiêu gia đại quản gia lẽ ra phải là ngài mới đúng. Nhưng lần đó là do kẻ kia dùng thủ đoạn chơi xấu qua mắt được phu nhân và tiểu thư nên mới leo lên được trên ngài. Tên đó đúng là loại hạ lưu vô liêm sỉ, tại hạ chỉ thấy hắn một lần là đã biết rõ ngay rồi.
Trong thế giới mà Lâm Vãn Vinh đến, chính chức và phó chức bao giờ cũng có mâu
thuẫn xung đột với nhau cả, những chuyện như thế này cũng gặp qua không ít lần
rồi. Huống hồ nhìn tướng mạo trời sinh của tên Bàng phó quản gia này, nói hắn
không để ý đến vị trí quản gia thì e chẳng ai tin nổi.
-Đừng có nói láo…
Bàng quản gia tỏ vẻ đường đường chánh nghĩa nói:
-Đoàn kết là điều rất quan trọng. Ta và đại quản gia từ một chỗ huấn luyện mà ra, quan hệ của chúng ta rất hòa thuận. Dưới sự lãnh đạo của lớp lãnh đạo trung tâm là ta và đại quản gia, ta và Vương quản gia phân công hợp tác, phối hợp rất tốt, tổ chức cũng vô cùng tin tưởng chúng ta.
Nói vậy nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sung sướng, điều này đã nói rõ được suy
nghĩ thật trong lòng hắn như thế nào rồi.
-Vâng, Vâng…
Lâm Vãn Vinh ra vẻ cực kỳ tâm đắc lời tên kia nói rồi cười đáp:
-Các ngài cùng làm việc trong một ban, lãnh đạo đến hàng trăm gia đinh trong tiêu gia, tình cảm chắc cũng sâu sắc hơn nhiều.
-Ngươi tìm bổn quản gia có việc gì không?
Bàng phó quản gia vẫn rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Vãn Vinh, nhưng hắn
không phải kẻ đần, tất nhiên hiểu rõ kẻ tự nhiên tìm đến biếu bạc cho mình
chắc chắn là có mục đích gì cần nhờ vả đây.
Lâm Vãn Vinh dương dương ngón cái với Bàng quản gia nói:
-Đại nhân đúng là một người thông minh, nói chuyện nhưng không quên việc.
Hắn liếc nhìn tứ phía một lát rồi hạ giọng nói:
-Không giấu gì Bàng đại quản gia, vốn dĩ hôm nay tại hạ đến đây là để thi vấn đáp, nhưng thật đáng tiếc trong nhà lại có việc đột xuất, nên lỡ mất kì thi, thật là, đã lỡ mất lượt thi rồi, vì vậy muốn nhờ đại nhân đại ân cho một chút, cho tại hạ được tiến vào thi thí.
Bàng phó quản gia đánh cho Lâm Vãn Vinh một cái nhẹ rồi nói:
-Ngươi thật là, tại sao lại không biết đúng hẹn mà đến như thế, thời gian quí hơn vàng, có vàng cũng không mua nổi thời gian, ngươi có biết không? Có biết bao nhiêu người muốn đến làm gia đinh cho Tiêu gia như vậy ngươi có biết không? Có biết bao nhiêu người muốn có được một cơ hội đầu tiên như ngươi,ngươi có biết không?
Bàng phó quản gia luôn miệng nói “ ngươi biết không”, Lâm Vãn Vinh nghe đế
phát bực trong lòng, nhưng đang phải nhờ vả tên này nên vẫn phải giả bộ nghe
lời. Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa nói:
-Quản gia, ngài dạy rất phải, tại hạ mong sau này có càng nhiều cơ hội được Bàng quản gia chỉ giáo cho hơn, xin cúi đầu nghe lời dạy của quản gia, đa tạ ngài giúp tại hạ được mở mang đầu óc để khôn lớn hơn.
Nói xong câu đó, trong lòng hắn đã tràn đầy ác tâm, muốn bật tung cả tổ tông
mười tám đời nhà tên Bàng quản gia này lên mà chửi.
Bàng phó quản gia thấy tên tiểu tử này ham học hỏi, cách giáo dục của mình
cũng thật có tác dụng, đó là một đối tượng giáo dục có tương lai, trong lòng
đột nhiên cảm thấy “ái tài” kì lạ.
Việc này với Bàng phó quản gia mà nói thì cũng là việc dễ dàng, nhưng những kẻ
làm quan thường có cái tính đó, chuyện bé xé ra to, chuyện to càng xé ra to
hơn, Bàng phó quản gia càng là loại người đó, hắn cố ý làm mặt khó nói:
-Thế này nhé, về sau ta phải chỉnh đốn ngươi nhiều hơn một chút mới được, cũng không phải là việc không thể, nhưng phải xem ngươi có phúc phận đấy không nữa. Ta tuy là quản gia, nhưng việc thi tuyển lần này là do bọn cấp dưới làm, người đông lời nhiều, ta cũng không tiện nhúng tay vào…
Vẫn chưa nói xong thì lại thấy tay Lâm Vãn Vinh sáng lên, lại một lượng bạc
đôi bày ra trước mắt, Bàng phó quản gia sáng mắt lên, nụ cười trên mặt lại
nhiều hơn vài phần.
Lâm Vãn Vinh phải cố kìm nén lắm mới không nổi giận với tên đầu heo này, chỉ
nửa đùa nửa thật nói:
-Còn phải nhờ Bàng quản gia giúp cho nhiều.
-Cái này a, được rồi, để ta vào xem thử, có thể bọn hắn vẫn còn nể mặt ta, ngươi cứ đợi một chút.
Bàng phó quản gia khéo léo đút lượng bạc vào trong túi áo rồi quay người vào
trong phòng thi.
Lâm Vãn Vinh nhìn theo lưng hắn, phổ phẹt một bãi nước bọt xuống đất, đến Tiêu
gia làm một tên hạ nhân, mà còn phải xin kẻ khác nhận mình vào, lương cả tháng
Tiêu gia cấp cho một tên gia đinh còn chưa đến hai lượng bạc, mình lại tiện
tay tiêu vung một cái hết cả hai lượng rồi. Đem bạc đi biếu để được hầu hạ kẻ
khác, chẳng phải tự mình đang đeo gông vào cổ mình hay sao?
Đến nước này rồi, Lâm Vãn Vinh chợt thấy tự có chút coi thường bản thân mình .
Mẹ nó chứ, vào được rồi, ta thề phải đòi lại số tiền hôm nay gấp mười gấp trăm
lần. hắn giận quá rồi đâm ra lại bất mãn với Ngụy lão quân, nếu không phải
chính lão không ngớt miệng bảo hắn thì liệu hắn có tự vác thân đến đây chịu
nhục thế này hay không?
Có bạc mở đường mọi chuyện đương nhiên dễ dàng thuận tiện hơn nhiều, Bàng phó
quản gia đi ra rất nhanh, miệng nở nụ cười nói:
-Được rồi, may là ta còn có chút thanh uy, bây giờ ngươi có thể vào trong đó được rồi. nhưng được hay không được thì phải do chính bản thân ngươi đó nhé, với tình hình như hiện nay thì ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến thế này mà thôi.
Với tình hình như hiện nay? Với một kẻ thông minh như Lâm Vãn Vinh thì chẳng
khó khăn gì có thể nghe hiểu ngay lời của hắn, chỉ với hai lượng bạc thì chỉ
đủ đổi lấy một cơ hội vào trong đó mà thôi, còn nếu chịu bỏ thêm khoảng hai
lượng nữa thì không biết chừng bàng phụ quản gia còn có thể cứ thế cho hắn qua
luôn vòng thi vấn đáp cũng nên.
Bàng phó quản gia ngươi cũng thật là một kẻ tham lam không vừa, Lâm Vãn Vinh
trong lòng tức giận vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ cung
kính đáp:
-Dạ xin đa tạ sự giúp đỡ và sự ái hộ của Bàng quản gia rồi.
Bàng phó quản gia nói với vẻ vô cùng hài lòng:
Ngươi là một kẻ lanh lợi, ta rất quý ngươi nên cũng đừng để ta phải thất vọng.
-Vâng, vâng.
Lâm Vãn Vinh giả cười đáp.
-Ồ, đúng rồi, ngươi tên là gì nhỉ? Bàng phó quản gia hỏi.
-Tại hạ là Lâm Tam.
Lâm Vãn Vinh cười đáp.
-Lâm Tam?
Bàng quản gia chợt đổi sắc mặt:
-Ngươi chính là Lâm Tam sao?
-Vâng.
Lâm Vãn Vinh chợt ngây người, chẳng lẽ ta nổi tiếng đến vậy sao? Tại sao kẻ
này lại tỏ ra như là quen biết mình vậy nhỉ?
Bàng quản gia lập tức đổi hẳn sắc mặt, vội vàng lôi hai lượng bạc vừa nhận ra,
nhét vào tay Lâm Vãn Vinh, rồi hì hì nói:
-Ha ha, Lâm công tử, thật ngại quá, vừa rồi tại hạ không biết là đại lão gia đại giá đến đây, mời đại lão gia nhận lại. mời đại lão gia vào, xin mời.
Lần này đến lượt Lâm Vãn Vinh đờ người ra, tên này phát điên rồi hay sao, tại
sao đột nhiên lại biến thành khách khí thế này? Nghe giọng điệu của hắn thì
dường như là hắn có quen biết ta, lẽ nào…
Lâm Vãn Vinh chợt chớ ra, đúng rồi, đugns rồi, nhất định là do Ngụy lão nhân
trước khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng hắn. Nghe nói vị Ngụy lão nhân này là gia đinh
thuộc loại cấp cao trong Tiêu gia này, tương đương với cả cấp vàng, vị thế của
lão không chỉ những người trong Tiêu gia mà cả những người ở khắp hồ Huyền Vũ
này cũng đều rõ cả, uy thế của Nguỵ lão nhân trong Tiêu gia quả không vừa, lão
lại đề cao việc này đến vậy, chu đáo lo lắng hết cả.
Bao công lao tự tác của Lâm Vãn Vinh cuối cùng lại chỉ cần nhờ vào một Ngụy
lão nhân chẳng cần có mặt là xong, trời, hại mình lại phải tốn nước bọt nịnh
nọt suông tên quản gia điên này, Lâm Vãn Vinh vô cùng bực bội trong lòng, nhìn
vẻ mặt đáng ghét của tên Bàng phó quản gia bây giờ sao mà giống thái độ lậy
lộc của mình lúc trước đến vậy, vị thế hai bên đột nhiên đảo ngược hết lại.
Anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân, hơn nữa bản thân mình vừa rồi cũng tự ca
ngợi tên Bàng phó quản gia này quá rồi, tuy da mặt Lâm Vãn Vinh có dày nhưng
lần này cũng chẳng thể quay ngoắt lại như thế, chẳng cần nói thêm nhiều với
tên Bàng quản gia này nữa, hắn cầm hai lượng bạc đút vào túi rồi lẳng lặng đi
vào trong.
Vào phía trong là một cái bàn thi, một tên gia đinh ngồi đối diện ngay trước
mặt nói không hề hảo khí chút nào:
-Họ tên…
-Lâm Tam.
Lâm Vãn Vinh cười đáp.
-Ngươi chính là Lâm Tam sao?
Tên gia đinh đó nhìn hắn một lượt, sắc mặt tươi tỉnh hơn rất nhiều, cung cung
kính kính nói:
-Lâm công tử, mời ngồi.
Ngụy lão nhân này làm chuyện gì thế này, trên dưới đều dặn dò kĩ lưỡng rồi cơ
đấy, ác cảm vừa rồi của Lâm Vãn Vinh với Ngụy lão nhân dường như đã được cải
thiện đôi chút, hùng hổ ngồi phịch xuống ghế.
Tên gia đinh kia thấy thái độ của hắn như thế, lại càng không dám chậm trễ
hơn, lập tức đứng ngay dậy, cung cung kính kính điền số vào một tờ giấy nhỏ
rồi hai tay lễ phép đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:
-Lâm công tử, mời công tử mang cái này vào trong.
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, Ngụy lão nhân đúng là kẻ bề trên trong Tiêu gia
này, làm ăn chu toàn đấy.
Vào bên trong là một căn phòng khá nhỏ, có vài tên gia đinh ứng thí đang cầm
bút lông trên tay, phía trước là một trang giấy trắng, khắp mặt căng thẳng u
sầu. Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, thấy tờ giấy phía trước mặt mấy tên gia
đinh đó đều có ghi vài chữ nghiêng ngả, không chỉ là khó nhìn là còn trông như
mấy con giun chồng chéo loằng ngoằng vậy.
-Học qua “ Tam tự kinh” chưa? Viết vài chữ vào.
Một tên đưa giấy bút cho Lâm Vãn Vinh rồi nói, khi đọc tờ ghi tên trên tay Lâm
Vãn Vinh cũng không có thái độ tôn kính như mấy tên vừa rồi mà vẫn không ngại
hống hách với Lâm Vãn Vinh như vậy.
-Viết Tam Tự kinh?
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, hắn bây giờ đã hiểu vì sao mấy tên gia đinh đó
mặt mày sầu muộn đến vậy rồi. Những kẻ đó đều là đến để thi là gia đinh, tất
nhiên là gia đình đều nghèo khổ, căn bản là không được học chữ, lên núi chặt
củi thì còn giỏi chứ bắt bọn họ cầm bút viết chữ thì chẳng khác nào chơi khăm
bọn chúng rồi.