Theo đôi cánh xuất hiện, cảm giác nóng rực đau nhức đã chậm rãi biến mất, chỉ
còn lại một cảm giác lực lượng cường đại tràn ngập, cảm giác duy ngã độc tôn
vô tận!
Lúc này Tần Phàm chỉ cảm thấy cả người tràn dâng một cảm giác mạnh mẽ khổng
lồ, mà những lực lượng kia toàn bộ tập trung trên đôi cánh màu đỏ như lửa của
hắn, nguyên bản năng lượng hỏa nguyên ma chủng tiềm ẩn trong khiếu huyệt thân
thể hắn lúc này bị kích thích, năng lượng tràn dâng ngưng tụ thành một đôi
cánh!
Theo một loại cảm giác huyền diệu tràn khắp toàn thân, Tần Phàm thử vẫy đôi
cánh trên lưng, sóng nhiệt cuồn cuộn tản mát đi ra, sau đó cả thân thể hắn
thật nhẹ nhàng bay lên.
Khi Tần Phàm thanh tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang trôi nổi giữa không
trung, sau đó hắn rõ ràng cảm thấy được đôi cánh sau lưng mang tới năng lực
cường đại như thế nào cho chính bản thân hắn!
Ngự không phi hành!
Vào lúc này Tần Phàm lại có được năng lực ngự không phi hành! Đây cơ hồ là
năng lực chỉ chuyên chúc cho võ thánh cường giả!
– Đôi cánh này…
Tần Phàm nhìn thoáng qua sau lưng, đôi cánh màu đỏ như lửa, phát hiện thật
giống như đôi cánh của Chu Tước trong truyền thuyết, mỗi sợi lông vũ đỏ lửa
đều hiện lên vô cùng rõ ràng, mỗi một lần vẫy cánh đều có thể khiến cho sóng
nhiệt chung quanh nổi lên cuồn cuộn, hắn thậm chí mơ hồ cảm giác được nguyên
khí dao động bên trong thiên địa.
Đây chính là cảm giác chỉ khi đột phá tiên thiên mới có.
Hiện tại đã cảm giác được nguyên khí, như vậy ngày sau hắn muốn lĩnh ngộ
nguyên mạch đột phá tiên thiên cảnh giới sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!
– Xú tiểu tử, vận khí của ngươi đúng thật là nghịch thiên, còn ở võ sư cảnh
giới đã có được năng lực phi hành trên không! Đây chính là nhờ Chu Tước ma
chủng cung cấp năng lực cho ngươi: “Chu Tước Dực”! Từ nay về sau, trời cao
biển rộng mặc ngươi tung hoành!
Lúc này thanh âm Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, đối với vận khí của Tần
Phàm hắn không nhịn được cũng cảm thấy có chút đỏ mắt, nhớ tới năm xưa hắn
phải gian nan tu luyện biết bao lâu, phải tiến tới võ tôn cảnh giới mới miễn
cưỡng thể nghiệm được cảm giác bay trên bầu trời, muốn tự do phi hành trên
không trung, còn cần tu luyện tới cảnh giới võ thánh.
Trong lòng Tần Phàm cũng trở nên kích động vô cùng, ngự không phi hành rốt cục
đã được thực hiện trong giờ khắc này! Nhưng hắn lại còn mơ hồ cảm thấy được
nguyên mạch tồn tại, đây là thu hoạch ngoài ý liệu!
Kích động vẫy cánh bay vài vòng trên không trung, hắn liền bắt đầu cảm giác
được võ khí dần dần hao tổn cực kỳ kinh người, chẳng khác gì thần long hút
nước, nháy mắt trong võ điền đã tiêu hao mất một nửa!
– Đôi Chu Tước Dực này hẳn phải dùng nguyên khí làm động lực mới có thể phi
hành trong thời gian lâu dài đi.
Tần Phàm thầm suy nghĩ tự nhủ, hỏa nguyên ma chủng tiềm ẩn năng lượng dùng
ngưng tụ thành cánh, mà phi hành thì cần đến võ khí làm năng lượng sử dụng,
cho dù dùng võ khí không ngừng cũng không theo kịp lượng tiêu hao, chỉ có dùng
nguyên khí mới có thể đủ cung cấp năng lượng cho nó.
Dù có chút tiếc nuối nhưng Tần Phàm cũng không quá mức thất vọng, dù sao có
thể ở cảnh giới võ sư có được năng lực ngự không phi hành của võ thánh, đây đã
là thập phần nghịch thiên!
Chậm rãi rơi xuống đất, Tần Phàm thử khống chế thu hồi đôi cánh trên lưng như
lúc khống chế Kỳ Lân Thủ, một trận đau nhức truyền đến, Chu Tước Dực rất nhanh
đã biến ảo thành một đôi hình xăm màu đỏ chu sa ngay trên sống lưng của hắn.
Lúc này Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Bành Đông đứng dối
diện.
Giờ khắc này hắn đã tràn ngập tự tin!
Tiên thiên võ sư thì thế nào!
Cho dù gặp được linh võ sư hắn cũng không sợ! Ít nhất đánh không lại hắn còn
có thể chạy!
– Làm sao có thể! Không có khả năng! Rốt cục là loại vũ kỹ gì? Cho dù là
thiên giai vũ kỹ cũng không thể làm cho một võ sư có thể bay lên không, cho dù
hắn là tiên thiên thậm chí là linh võ sư cũng khó có khả năng! Chẳng lẽ hắn là
võ thánh? Ngự không phi hành xưa nay là năng lực chỉ có võ thánh mới đạt được!
Nhìn thấy một màn vừa rồi, Bành Đông cũng không thể tin được mở to hai mắt,
hắn làm sao cũng không tin nổi Tần Phàm lại có thể ngự không phi hành! Hắn cơ
hồ cho rằng mình đã sản sinh ảo giác, trong miệng không ngừng lẩm bẩm thì thào
như mê sảng.
Hắn vốn muốn bỏ chạy, nhưng Huyền Trọng Vực tăng lên gấp ba mươi lần làm mỗi
bước của hắn cực kỳ gian nan. Tốc độ như vậy căn bản không có khả năng chạy
thoát, hơn nữa hắn cảm giác được lúc này cho dù hắn muốn sử dụng nguyên khí
cũng cực kỳ khó khăn.
Mà nếu muốn liều mạng, nhưng hành động đều cảm thấy vô cùng khó khăn, làm sao
mà liều mạng?
Lúc này Bành Đông bị dọa vỡ mật, hắn đã hoàn toàn không còn chút chiến ý.
Nhìn thấy bộ dáng khủng hoảng của Bành Đông, Tần Phàm hờ hững lắc lắc đầu, bây
giờ đối phương đã hoàn toàn không còn một chút phong phạm của một tiên thiên
võ sư. Đối với hắn mà nói đối phương đã không còn bao nhiêu uy hiếp, thậm chí
đã mất đi tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Chẳng thể trách Cổ Mặc luôn dặn dò hắn phải giữ tâm tĩnh là trọng yếu nhất,
một cường giả nếu mất đi tâm tĩnh, như vậy đã không còn có thể tiếp tục được
xem như cường giả.
– Đã tới thời điểm kết thúc.
Trong miệng Tần Phàm thản nhiên nói, sau đó hắn lấy ra một thanh hắc sắc
trường đao trong trữ vật giới chỉ, chất lượng thanh đao so với thanh đao lần
trước Cổ Mặc hủy hoại tốt hơn rất nhiều.
Tiếp theo hắn hơi bước về phía trước một bước, tuy rằng hiện tại toàn trường
đều bị Huyền Trọng Vực của Cổ Mặc bao phủ, nhưng hắn đã sớm có thói quen mài
luyện trong Huyền Trọng Vực, cho nên lực ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn
như Bành Đông ở đối diện.
– Phá Nguyệt Trục Vân!
Thanh âm trầm thấp vang lên từ trong cổ họng Tần Phàm, giơ lên trường đao, khí
thế cả người hắn bỗng nhiên biến đổi!
Đúng lúc này, năng lượng khí lưu cuồng bạo khắp bốn phía đều bị hút tới, toàn
bộ đều dũng mãnh tràn vào thanh hắc sắc trường đao trong tay Tần Phàm, mà đồng
thời võ khí của hắn cũng điên cuồng bắt đầu khởi động, rất nhanh đã tràn ngập
khắp cả thân đao.
Vô hạn áp súc, chỉ còn chờ đợi một khắc bùng nổ!
Giơ cao hắc sắc trường đao trong tay, trên sống đao khí xoáy cuồng bạo vờn
quanh, chân của Tần Phàm lại bước tới trước một bước, thân thể hắn giống như
nặng hơn mấy ngàn cân, giẫm lên mặt đất trước mặt thành một hố đá thật sâu!
– Oanh!
Một trận tiếng xé gió đinh tai nhức óc từ vách núi vang lên, nguyên bản năng
lượng tráo vây quanh Tần Phàm bị phá vỡ, khí kình cường đại trong nháy mắt xé
rách không khí, năng lượng vô cùng cuồng bạo chỉ trong nháy mắt liền bạo phát
ra!
Hỏa hồng sắc quang hoa xông thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, khí lưu
cuồn cuộn nóng rực dẫn phát ra thanh âm “tư tư” tựa hồ như muốn lập tức bốc
cháy cả không khí, một đao này mang theo năng lượng do Chu Tước Dực còn lưu
lại bên trong, uy lực so với trước kia khi Tần Phàm rời khỏi Hoàng Nguyệt sa
mạc không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần!
– A…
Nhìn thấy đao khí khủng bố bao trùm trời đất bổ tới, Bành Đông đối diện không
cách nào tránh né, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, vừa mới phát ra tiếng
thét thê lương, sóng nhiệt ngập trời trước mắt lập tức liền đem hắn nuốt sống.
– Ba!
Tiên thiên võ giáp của Bành Đông trong nháy mắt bị phá hủy!
Uy lực đao thế vẫn chưa lui, tiếp theo trực tiếp chém xuống trên thân thể của
Bành Đông, máu tươi cuồng phun, mưa máu tung tóe, chưa đầy nửa khắc bụi mù tán
đi, một khối thi thể huyết nhục mơ hồ chậm rãi ngã xuống phía sau, nặng nề rơi
lên mặt đất.
– Hô…
Tần Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức có cảm giác vô cùng suếu. Địa giai
cao cấp vũ kỹ xác thực tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ, nhưng uy lực làm
cho hắn cảm thấy hết sức hài lòng. Càng làm cho hắn không thể tưởng được chính
là sau khi kích hoạt Chu Tước Dực trong công kích còn có thể mang theo năng
lượng hỏa nguyên, điều này tương đương với nguyên khí công kích, để cho một
chiêu này của hắn đại tăng uy lực!
Nếu như vậy, cho dù trước ngày triêu thánh hắn chưa thể đột phá được tiên
thiên võ sư, nhưng trong lúc đối chiến cùng thập đại hành hương giả, hắn cũng
có được sức liều mạng.
Ngẩng đầu nhìn lên thi thể cách đó không xa, không tiếp tục quản tới, hắn lại
hướng theo phương xa bước lên con đường triêu thánh.
Đường còn thật xa, nhưng hắn có tin tưởng đi tới cuối cùng.