Tiết Tuấn thấy Hầu Vũ Bạch đi tới, vội vàng đứng lên, mà Điền Mông cũng không
thể không buông xuống chân gà trong tay, khi Hầu Vũ Bạch đã đi tới cạnh bàn
liền cùng Tần Phàm đứng lên, không phải nói là họ sợ Hầu Vũ Bạch, mà chỉ là
nếu có người tới mời rượu thì cần đứng lên đáp lễ, điểm ấy lễ nghi bọn họ vẫn
hiểu được.
– Điền huynh, Tiết huynh, Tần huynh…
Hầu Vũ Bạch giơ cao chén rượu, hướng ba người chào hỏi:
– Hầu mỗ mời ba vị một chén, lần này Vân Châu tạo thành liên minh xin mời ba
vị ủng hộ nhiều hơn.
– Nhất định nhất định, đều là người Vân Châu, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau,
lần này Tiết mỗ chúc các vị trong thí luyện triêu thánh đại phóng kỳ quang,
phẩm cấp càng tiến hơn một bước.
Tiết Tuấn giơ cao chén rượu, hướng người chung quanh nói. Nhìn ra được trong
ba người hắn là người lõi đời nhất, thụ sâu ảnh hưởng của cha hắn là Tiết
Trường Phong.
Mà Điền Mông thì không nói gì, chỉ trực tiếp cầm chén rượu trong tay uống cạn.
Tần Phàm cũng không nói, nâng chén như mời, tiếp theo uống một hơi cạn sạch,
mặc dù không nói như Tiết Tuấn, nhưng không thể xem là thất lễ.
– Ha ha, hôm nay xem thân thủ của Tần huynh thật lợi hại, Hầu mỗ tin tưởng
lần này Tần huynh nhất định có thể làm rạng rỡ trong ngày triêu thánh, có lẽ
sẽ thăng lên tới mấy cấp cũng nói không chừng.
Uống một chén rượu, Hầu Vũ Bạch liếc mắt nhìn Tần Phàm, sau đó tươi cười ôn
hòa nói.
Hầu Vũ Bạch vừa dứt lời, sắc mặt Tiết Tuấn lập tức biến đổi. Mà con ngươi của
Tần Phàm cũng co rụt lại, hiện lên tia lãnh ý, Hầu Vũ Bạch tới mời rượu rõ
ràng là không có ý tốt, một câu nói này của hắn nhìn qua giống như khen ngợi
Tần Phàm, nhưng trên thực tế là hấp dẫn cừu hận cho Tần Phàm.
Tần Phàm nhìn lướt qua những người của Vũ Thành cùng Châu Thành, quả nhiên
trên nét mặt bọn họ hiện lên vẻ oán độc, đặc biệt là Bành Uy, càng hận đến
nghiến răng nghiến lợi.
Lại tiếp tục nhìn nhìn Ngô Phong đứng sau lưng Hầu Vũ Bạch, thấy hắn lộ ra
thần sắc hài hước, biết hắn quả nhiên đã đáp thuyền của Hầu Vũ Bạch. Hơn nữa
có thể mời được Hầu Vũ Bạch ra mặt cho hắn, mặc dù là không để lại dấu vết,
nhưng xem ra quan hệ giữa hai nhà Hầu Ngô cũng không cạn.
– Ngô Phong thoạt nhìn còn cười thật âm hiểm, không biết hắn làm sao cấu kết
lại cùng Hầu Vũ Bạch.
Thấy Hầu Vũ Bạch đã rời đi, Điền Mông nặng nề ngồi xuống, có chút tức giận
nói.
– Bất quá chỉ là một tên tiểu nhân, cần gì quan tâm, có cơ hội sẽ cho hắn
biết tay.
Tần Phàm lại rót một chén rượu, trong miệng của hắn thản nhiên nói, dựa theo
quan sát của hắn cùng tin tức mà Cổ Mặc thông báo, cả đám triêu thánh giả của
Vân Châu thế nhưng cũng không có một ai là tiên thiên võ sư, điều này vừa làm
cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời cũng tự tin hơn rất nhiều.
– Ba vị, không biết tại hạ có may mắn ngồi xuống cùng nhau nói vài lời không?
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một đệ tử thế gia thoạt nhìn có chút nhỏ gầy
đi tới giơ chén rượu nói với ba người Tần Phàm, sắc mặt người này có chút vàng
như nến, đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn lại linh động hơn Điền Mông rất nhiều.
– Vị này chính là?
Tiết Tuấn có chút nghi hoặc hỏi, đối với người này không hề có bất kỳ ấn
tượng. Tần Phàm nhìn hắn nhưng không nói gì, xã giao như vậy giao cho Tiết
Tuấn vẫn thích hợp nhất.
– Nga, ngượng ngùng, quên tự giới thiệu.
Thiếu niên nhỏ gầy vỗ nhẹ vào đầu mình, mang theo vẻ xin lỗi nói:
– Ta đến từ thất phẩm chân vũ thế gia Tô gia của Phù Thành, tên là Tô Dương,
chủ yếu là thấy ba vị thật ăn ý cho nên mới mạo muội tới kết giao một chút mà
thôi.
– Ha ha, nguyên lai là Tô huynh, mời ngồi.
Tiết Tuấn đứng lên hoan nghênh nói, Tần Phàm cũng gật đầu như chào hỏi.
– Không biết khi ba vị đến có đi ngang qua Ô Vân sơn không?
Đôi bên khách khí một phen, sau đó tự Tô Dương dẫn đầu hỏi trước.
– Ô Vân sơn?
Tần Phàm ba người có chút xa lạ đối với tên gọi này.
– Ha ha, ta biết vài vị đến từ Nam Phong Thành, mà từ Nam Phong Thành đến
Nguyên Thành vừa lúc phải đi ngang Ô Vân sơn, ở nơi đó không xa có một hồ lớn,
cách nơi này chừng một ngày lộ trình.
Tô Dương giới thiệu.
– Không sai, thật sự chúng ta có đi ngang qua hồ lớn kia, tối hôm qua chúng
ta có tá túc ở đó một đêm, nhưng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì?
Tiết Tuấn có chút nghi hoặc hỏi.
– Ba vị có điều không biết, ở Ô Vân sơn nguyên bản có một đám cường đạo, được
xưng Ô Vân trại, tập trung tới mấy trăm cường đạo, nghe nói còn có cả tiên
thiên võ sư, thực lực thập phần cường hãn. Đặc biệt chuyên cướp bóc khách
thương lui tới dọc đường, cực kỳ tàn bạo cùng tỉnh táo, từng có quân đội
Nguyên Thành đi tới nơi đó muốn tiêu diệt, nhưng bọn hắn nhận được tin tức
trước tiên bỏ chạy, chờ đợi quân đội rời đi thì quay về làm việc ác, trở thành
u ác tính trên con đường từ Nam Phong Thành tới Nguyên Thành đã thật lâu.
Tô Dương chậm rãi nói tiếp:
– Nhưng vào ngày hôm qua, trên Ô Vân trại máu chảy thành sông, thi thể đầy
khắp núi đồi, mấy trăm tên cường đạo không ngờ bị người giết sạch, một tên
cũng không để lại! Cả vị trại chủ thực lực tiên thiên võ sư cũng bị giết chết!
– Ha ha, ta chỉ là biết ba vị hôm qua chắc đi ngang qua nơi đó, cho nên ý đặc
biệt đến tìm hiểu một chút tin tức.
Tô Dương nói rất thành thật:
– Đương nhiên, để báo đáp lại, ta cũng sẽ cung cấp một tin tức khác cho ba
vị.
Tiết Tuấn cùng Tần Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều đang nhớ lại người đã gặp được
trong hồ lớn, người nọ huyết khí bao phủ khắp toàn thân dày đặc, hình như từng
trải qua một trận giết chóc, rất có thể chính là hắn đã rửa sạch Ô Vân trại.
Vì thế Tiết Tuấn liền đem bộ dáng của người kia miêu tả đi ra.
– Một thân hắc y, cầm kiếm?
Tô Dương mỉm cười trầm ngâm, sau đó chợt nói:
– Nghe theo miêu tả của các vị, người này có thể đến từ lục phẩm chân võ thế
gia Phiền Thành Mạnh gia triêu thánh giả, nếu như ta nhớ không lầm, người kia
hình như tên là Mạnh Thần, nhưng hắn lại không tới tham gia buổi tụ họp lần
này như chúng ta.
– Di? Tô huynh thế nhưng đều biết rõ ràng về các triêu thánh giả của các thế
gia sao?
Tần Phàm không nhịn được có chút nghi hoặc, tin tức của Tô Dương này thoạt
nhìn so với Ẩn Thế mạo hiểm đoàn của hắn còn muốn linh thông hơn, ít nhất hắn
không biết đại biểu của mỗi chân võ thế gia lại là ai.
– Ha ha, không dối gạt ba vị, tìm hiểu tin tức chính là thế mạnh của Tô gia
chúng ta, thật giống như ba vị, ta đại khái đều có thể nói được bối cảnh sau
lưng chư vị.
Tô Dương cười nói:
– Vị Điền huynh này tên là Điền Mông, Điền gia các vị am hiểu nhất chính là
dùng côn, uy lực một chiêu Đả Long Côn cương mãnh, luyện tới đại thành thì khi
sử dụng quỷ khóc thần hào, hết sức lợi hại. Mà Tiết huynh tên là Tiết Tuấn,
Đạp Tuyết Bộ của Tiết gia được xưng đạp tuyết vô ngân, quả thật là vũ kỹ thân
pháp hết sức lợi hại, hai vị chính là lục cấp võ sư cảnh giới. Mà Tần huynh
tên là Tần Phàm, đại biểu của Tần gia các vị vốn là Tần Tiến, nhưng cuối cùng
ngươi đánh bại hắn, liền trở thành triêu thánh giả đại biểu cho Nam Phong Tần
gia, ngươi là ngũ cấp võ sư, nhưng nghe nói khí lực của ngươi thập phần cường
hãn.
Nghe được Tô Dương đem thân phận bối cảnh của ba người nói ra vô cùng tường
tận, sắc mặt ba người Tần Phàm không khỏi biến đổi, trong lòng khiếp sợ không
thôi. Đặc biệt Tần Phàm, đối với mạng lưới tình báo của Tô gia cảm thấy vừa
hâm mộ lại đố kỵ, thầm nghĩ lần này sau ngày triêu thánh trở về nhất định phải
chuyên tâm đầu tư vào Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, mạng lưới tình báo nhất định phải
làm được như Tô gia mới xem là đủ tư cách!
– Ha ha, không biết các vị có muốn biết lần này trong ngày triêu thánh, thực
lực cụ thể của các triêu thánh giả của các đại thế gia như thế nào không? Điều
này ta cũng có thể cung cấp cho các vị.
Tô Dương thấy ba người Tần Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ vô cùng hài
lòng, lúc này mới tiếp tục nói.