Ngụy Tác tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi, ngầm lấy ẩn hình pháp khí luyện chế từ mũi nhọn
của Phệ tâm trùng trưởng lão ra.
Tuy gã không dám sử dụng pháp khí này trước mặt đông người nhưng tựa hồ chỉ có
pháp bảo này hữu dụng. Không thì khi nhị giai Chân từ phù hết hiệu lực, tu sĩ
trẻ tuổi sẽ lại quay về độ cao năm, sáu chục trượng.
Trừ phi Ngụy Tác bỏ mặc sống chết của bọn Phong Tri Du, dùng bạch ngọc hạc
đằng không giao thủ với y, bằng không đừng nói y có một tấm linh giai phòng
ngự pháp thuẫn, dù không có mà y chi cần kéo giãn cự ly thì bọn gã cũng không
cấu thành được uy hiếp. Tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng như y, dù sử dụng
thuật pháp thì cũng đủ diệt được phòng ngự pháp thuẫn của bọn gã.
Nhưng cùng lúc xảy ra một việc không ngờ.
Tu sĩ lùn mập ban nãy bị lục quang hất bay, trông có vẻ đã mất mạng lại đột
nhiên vùng dậy rất nhanh, vung tay phát ra một pháp khí như tấm lưới xám xịt,
trùm lên tu sĩ trẻ tuổi ở trên không.
Giả chết?
Ngụy Tác há hốc miệng vì tu sĩ lùn mập đó đột nhiên “chết rồi sống lại”, tu sĩ
trẻ tuổi trên không tuy cũng cả kinh, bất quá không hề cuống lên trước tấm
lưới xám xịt đó. Y vung tay phát ra lục quang, định đánh tan nát pháp khí của
đối thủ.
Lục quang vút tới, tấm lưới đánh cá không hề rách mảy may, trùm lên tu sĩ trẻ
tuổi đang tỏ ra không tin được, trói chặt y lại.
“Đánh đi! Đợi gì nữa, đánh chết rồi chia đồ trên mình y! Pháp thuẫn của y tuy
là linh giai, nhưng chỉ chặn được trước mặt, không ngăn được thuật pháp bao
trùm.” Trói chặt cưng tu sĩ trẻ tuổi yêu dị đó, tu sĩ lùn mập kêu to, nhanh
nhẹn phát ra ngọn lửa khiến đối phương kêu thảm thiết.
“Chà!”
Ngụy Tác lần này cực kỳ bội phục tu sĩ lùn mập, mới dùng Vọng khí thuật thì
phát hiện đối phương cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
Dáng vẻ y cực kỳ lanh lợi, đâu còn chút nào ngốc ngếch như trước.
Rõ ràng lúc trước y rắn giả làm lươn, giả chết như Ngụy Tác đã đành, lại có
thể ém được một bậc tu vi, quả thật thủ đoạn giả đò quá siêu việt.
Bọn Phong Tri Du cũng tròn mắt, hiển nhiên họ cũng không rõ y lại là tu sĩ Chu
thiên cảnh.
Quan trọng nhất là tấm lưới của tu sĩ lùn mập đã được che giấu, cố ý khiến
người khác không nhận ra phẩm cấp. Vì điểm này mà Ngụy Tác rất mến tài tu sĩ
lùn mập trông có vẻ cực kỳ nhăn nhở đó.
Lau mồ hôi xong, Ngụy Tác lại phát ra một tấm điện võng, chụp xuống tu sĩ trẻ
tuổi.
Những người khác cũng kịp phản ứng, mặc kệ có biết thuật pháp công kích đánh
hội đồng hay không, đều nhắm vào tu sĩ trẻ tuổi. Chỉ cần phá được pháp thuẫn
trước mặt y, kiều gì cũng sẽ đánh trúng người.
“Các ngươi chết chắc rồi! Có biết ta là ai không?”
“Các ngươi mà dám giết ta, tất cả sẽ không ai thoát được!”
Bị tấm lưới ít nhất cũng là bán linh giai trở lên trói cho bất động, nhưng
hiệu quả phòng ngự của pháp y mà tu sĩ trẻ tuổi mặc cực kỳ kinh nhân, dù bị
các loại quang hoa giáng trúng, không khống chế nổi pháp thuẫn và phi độn pháp
bảo, rớt phịch từ trên không xuống, thét lên thêm thảm.
“Đợi đã, nghe xem y là ai.”
Cả Ngụy Tác và tu sĩ lùn mập nhăn nhở cùng kêu to.
Vạn nhất tu sĩ trẻ tuổi này có hậu đài đặc biệt lợi hại, ví như có sư phụ Kim
đơn cảnh chẳng hạn, họ giết y rồi sẽ bị tu sĩ biến thái như thế tra ra, chưa
biết chừng sẽ bị phiền hà không nhỏ.
Nghe thấy Ngụy Tác và tu sĩ lùn mập kêu to, người cùng phe liền dừng tay, tu
sĩ trẻ tuổi đã bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra được, khẳng định
không còn giở được trò gì.
Nhưng khi gã đang muốn nghe tu sĩ trẻ tuổi nói ra lai lịch thì y chợt ré lên
chói tai rồi bất động, mặt xanh lè, chết bất đắc kỳ tử.
Đại hán họ Chu đầu óc không linh hoạt lắm, có vẻ nhăn nhó đứng sau lưng tu sĩ
trẻ tuổi nói: “Đại ca, các vị cảnh tỉnh hơi muộn, tiểu đệ dừng tay không kịp.”
Ban nãy y còn chết sống gì cũng ở tiệt cạnh Ngụy Tác, giờ lại chạy cực nhanh,
vòng ra sau lưng tu sĩ trẻ tuổi, dùng pháp khí kịch độc hình đinh ba cho đối
phương một đòn đến nơi đến chốn vào mông.
“…” Ngụy Tác không tiêu hóa nổi y, vòng tay nói với tu sĩ lùn mập cũng đang
tắt tiếng đứng bên, “Vị huynh đệ này xưng hô thế này, chiêu vừa nãy thật tuyệt
quá, bội phục bội phục.”
“Tại hạ họ Trương.” Tu sĩ lùn mập cười hắc hắc, “Khách khí, khách khí.”
“Đại ca, tiểu đệ không cố ý.” Cẩm y đại hán họ Chu lại nói, “Có nên lục tìm
không, chưa biết chừng phát hiện được y là ai.”
“Muốn lục lọi thì giết Song đầu khuyển đã chứ.” Tu sĩ lùn mập bảo, “Nếu mỗ
đoán không sai, Mê thần phù của chỉ đếm đến mười nữa là hết hiệu lực.”
“A?” Cẩm y đại hán phản ứng không chậm tí nào, chạy ngay về cạnh Ngụy Tác ra
điều muốn nhờ bóng quan lớn.
Ngụy Tác tắt tiếng, không dám nương tay. Thừa cơ Song đầu khuyển còn bị Mê
thần phù khiến cho chạy lung tung, gã trực tiếp kích phát hắc sắc tiểu tiễn,
cái đầu bên trái của Song đầu khuyển bị thủng một lỗ.
Song đầu khuyển đột nhiên thoát khỏi hiệu lực nhiễu loạn thần thức của Mê thần
phù, nhìn rõ tình hình.
Nhưng nó không kịp phản ứng gì, cải đầu còn nguyên lành mới phun ra lôi đơn,
thì thuật pháp và pháp khí của mọi tu sĩ có mặt đều đánh vào cái đầu còn
nguyên của nó.
Không kịp kêu lên một tiếng, cái đầu nguyên lành này thiếu chút nữa bị đánh
nát.
“Đại ca, hiện tại có ba tu sĩ Chu thiên cảnh, chia thế nào đây?” Song đầu
khuyển vừa gục xuống, đại hán họ Chu bị Ngụy Tác dùng bảy mươi linh thạch thuê
đứt lại nghĩ đến vấn đề chia chác, nói to.
“Các hạ định chia thế nào?” Tu sĩ lùn mập cười hắc hắc, cóc ý muốn trêu đại
hán đầu có đơn giản này nên bảo, “Các hạ nói xem nên chia thế nào? Bọn mỗ nghe
theo hết?”
“Thật hả?” Cẩm y tu sĩ họ Chu sáng mắt, “Nếu nghe theo ta, hai con Song đầu
khuyển này sẽ thuộc hết về đại ca.”
“Ha ha!” Hàn Vi Vi bật cười. Ngụy Tác nuốt nước bọt, tiểu đệ từ trên trời rơi
xuống này cũng biết nghĩ đến gã lắm.
Tu sĩ lùn mập tắt tiếng, không ngờ tu sĩ họ Chu này thật thà như vậy, tưởng
rằng y nói thật.
“Các hạ thấy thế nào?” Tu sĩ lùn mập tự xưng họ Trương ngó lơ đối phương, quay
lại hỏi người cùng nhóm, Phong Tri Du.
“Trương Châu Dự, các hạ ẩn tàng tốt quá.” Phong Tri Du không gặp nguy hiểm về
tính mạng, cười nhăn nhó, “Hợp tác hai lần mà vẫn không biết các hạ là tu sĩ
Chu thiên cảnh.”
“Có lúc tu sĩ Chu thiên cảnh và tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng không khác gì
nhau, bị đánh lén cũng chết hết.” Tu sĩ lùn mập tên Trương Châu Dự cười ha hả,
“An toàn là đệ nhất, an toàn là đệ nhất.”
“Giết được y, các hạ và Lý huynh có công lớn nhất.” Phong Tri Du cười nhăn
nhó, nhưng không nói sag chuyện khác mà nói về viêc chia chác, “Nếu không có
hai vị, e rằng bọn tại hạ khó lòng thoát chết. Nếu để tại hạ chia thì hai con
Song đầu khuyển này mỗi người một con. Bọn Trần huynh cũng là tán tu như bọn
tại hạ, không có con cháu gì, thứ trên mình họ và thứ trên mình tên này, chúng
ta chia đều theo linh thạch, được không?”
Ngụy Tác gật đầu biểu thị không có ý kiến, dù gì mục đích của gã cũng là Song
đầu khuyển, tuy biết có thành viên của đội tán tu chết đi, tu đạo giới có thói
quen phân chia những gì người này sở hữu vì không thể để linh thạch và pháp
khí bồi táng, nhưng việc này vẫn khiến Ngụy Tác thấy nặng nề, không tiện nói
đến nhiều.
“Được.” Toán tu sĩ Lạc Nguyệt thành tuy không quen thuộc nhau, chỉ hợp tác vài
lần cũng phần nào tin tưởng nhau. Hơn nữa nêu không có tu sĩ lùn mập yếu giở
trò rắn giả làm lươn thì vị tất giết được tu sĩ trẻ tuổi yêu dị, nhưng phe
mình chết ngần này người, y cũng không vui vẻ gì dù giết được cường địch, chỉ
gật đầu, móc ra nạp bảo nang thu lấy thi thể một con Song đầu khuyển rồi đi về
phía tu sĩ trẻ tuổi sắc mặt xanh lè vì trúng độc, “Các vị kiểm tra xem họ có
gì không, mỗ và Lý huynh kiểm tả tên này.”
Ngụy Tác gật đầu, cùng Hàn Vi Vi bước lên.
Tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự thân thủ cực kỳ linh hoạt, cơ hồ thò tay lần một
chút là lấy được một cái nạp bảo nang trên mình tu sĩ trẻ tuổi.
Nạp bảo nang này màu tím, có thêu phù văn hình hoa cực kỳ đẹp đẽ, chỉ qua chất
liệu và ánh sáng cũng thấy cao hơn hoàng sắc nạp bảo nang của Ngụy Tác.
Tu sĩ lùn mập nhìn kỹ, dồn chân nguyên vào nạp bảo nang với vẻ mong đợi.
Chân nguyên dồn vào, nạp bảo nang không hiện rõ mọi thứ ở trong mà thò ra một
tấm ngọc phù xanh biếc rồi nổ tung trước mắt tất cả.
“Lần này thảm rồi!”
Tu sĩ lùn mập Trương Châu Dự mặt mày xám xịt kêu lên thê thảm, mặc lệ nạp bảo
nang, nhặt linh giai pháp thuẫn trước mặt tu sĩ trẻ tuổi, nhìn xong thì hai
chân run cầm cập, kêu to, “Xong rồi.”