Triệu Hoán Thần Binh

Chương 756: Ngươi cũng là binh linh của ta.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Không biết là lần thứ mấy thế tử Mông thân vương thầm hỏi tại sao. Trước kia
Hoàng Phủ Cung vì theo đuổi Thủy Tinh, vì bất mãn Vu Nhai chống đối, vì Hoàng
Phủ Nhàn nhờ vả nên lòng ghen ghét của gã không quá mãnh liệt. Bây giờ thế tử
Mông thân vương sinh ra nỗi hận thiên tài.

Hoàng Phủ Cung bất mãn ông trời, tại sao thực lực nghịch thiên như vậy không ở
trên người cao quý như gã?

Vù vù vù vù vù!

Mọi người chú ý, mũi tên huyền khí của Vu Nhai bắn ra. Đây là một mũi tên ẩn
chứa tất cả cảm ngộ địa binh sư, cảnh giới cao nhất Tinh linh binh linh có thể
đạt được vào lúc này, ẩn chứa cực hạn huyền khí của Vu Nhai.

Độc Cô Cửu Diệp như có cảm ứng, tay nhanh chóng duỗi ra điểm nhẹ trước mặt.

Khi Độc Cô Cửu Diệp duỗi tay điểm thì huyền hoàng kim tinh kiếm1 bay đến. Như
lúc trước Độc Cô Cửu Diệp điểm nổ mũi tên huyền khí của Độc Cô Cửu Diệp, đơn
giản chạm vào mũi nhọn tên huyền khí của Vu Nhai. Trái tim vô số người treo
cao.

Bùm!

Một bóng kiếm bắn ra từ ngón tay Độc Cô Cửu Diệp bẻ gãy nghiền nát. Huyền khí
của Vu Nhai hầu như tiêu diệt hết cường giả thượng lục tỉnh đã tan vỡ, biến
thành vô hình. Độc Cô Cửu Diệp thản niên đứng.

– Ui!

Mọi người hút ngụm khí lạnh. Một ngón tay đánh tan mũi tên của Vu Nhai. Không
lẽ Độc Cô Cửu Diệp mới là nhân vật chính? Lúc trước Vu Nhai phấn đấu vô dùng
như giãy chết, tất cả chiến đấu tựa như con nít đánh nhau.

Một ngón tay làm tất cả thiên tài trẻ tuổi cảm giác trời sập. Như có lực sĩ
khiêng đá to khoe khoang mình khỏe, rồi một người đến trước mặt lực sĩ, nhẹ
chỉ tảng dá, sau đó núi sụp đổ, lực sĩ cũng tan vỡ.

Độc Cô Cửu Diệp nhỏ giọng nói:

– Vẫn quá yếu, tất nhiên ta tin tưởng kiếm mới là huyền binh mạnh nhất của
ngươi. Nếu ngươi dùng kiếm mà vẫn chỉ ở trình độ này thì ta không cần ra tay
nữa. Hãy tiếp tục biến mạnh đi, trước khi ta đến trước mặt ngươi.

Giọng Độc Cô Cửu Diệp như xuyên qua tầng tầng sương mù truyền đến gian hình
vuông của Vu Nhai.

Độc Cô Cửu Diệp chậm rãi cất bước đi hướng Vu Nhai, bước ra khỏi gian hình
vuông của mình.

Đấu trường hoàng gia có thay đổi, gian hình vuông của Vu Nhai do liên tục giết
ngươi nên biến to ra, nhưng không hiểu vì lý do gì mà giờ diện tích co rút
lại. Gian hình vuông của đám người Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Tà
dung hợp vào gian hình vuông của Vu Nhai. Theo gian hình vuông dung hợp, mấy
người trông thấy Vu Nhai.

Tức là chiến đấu thuộc về Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô
Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Tà đã kết thúc, không còn ý nghĩa gì, bọn họ chạy tới
bên cạnh Vu Nhai làm cổ động viên. Huyền Thần điện rất khéo hiểu lòng người.

Đúng vậy, chẳng lẽ chờ xem Độc Cô Cửu Diệp ra một gian hình vuông, lần lượt đá
từng người ra khỏi cuộc chơi sao?

Qua một lúc đấu trường hoàng gia chỉ còn lại gian hình vuông, một là Vu Nhai
và đám người kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, một thuộc về Độc Cô Cửu Diệp. Sai rồi, gian
hình vuông của Độc Cô Cửu Diệp dần biến mất. Dường như để phối hợp với Độc Cô
Cửu Diệp trước mặt gã có con đường dài, tận cùng là gian hình vuông của Vu
Nhai.

Độc Cô Cửu Diệp ngẩn ngơ nhìn xung quanh biến đổi, sau đó mỉm cười chậm rãi
tiến lên.

Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Tà
không hiểu ra sao. Đặc biệt là nhìn hai cây thiết côn chỉ lo cắm đầu rèn, Vệ
Hiên sớm bị người lãng quên nằm trong góc, mấy người càng khó hiểu hơn.

– Ta còn cần đột phá nữa, xin các vị hộ pháp cho ta.

Vu Nhai không nói nhiều, dù sao Vu Tiểu Dạ, Lý Thân Bá sẽ giải thích thay hắn.
Vu Nhai ngồi xếp bằng, lấy viên đan dược Diệp điện chủ đưa cho, viên đan dược
được Tư Mã Tường bình luận là chứa hơi thở địa binh sư.

– Vu Nhai . . .

Vu Nhai nuốt xuống ngay.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai trọng cơ thể Vu Nhai nhưng không ai nghe thấy. Mọi
người cảm giác hơi thở cuồng bạo tuôn ra từ người Vu Nhai, cảm giác leo lên
trung đoạn địa binh sư.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Tà
không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, tại sao bỗng dưng tụ tập bọn họ lại thì thấy
người Vu Nhai phát ra khí thế.

Độc Cô Cửu Tà như mèo bị đạp đuôi nhảy cẫng lên, tay run run chỉ vào Vu Nhai:

– Vu Nhai, cái này . . . Này . . . Này . . . Cái tên biến thái này đột phá
địa binh sư tam đoạn bao giờ? Vẫn tiến bộ tiếp?

Độc Cô Cửu Huyền, Dạ Tình, Nghiêm Sương cũng giật nảy mình. Đặc biệt là Dạ
Tình, làm sao đuổi kịp Vu Nhai đây?

Lý Thân Bá gắt gỏng chửi tục:

– Độc Cô Cửu Tà, Vu Nhai là tên biến thái, tổ cha nó!

Vu Nhai làm Lý Thân Bá thấy tuyệt vọng, có lẽ người ta giơ một ngón tay đủ
diệt gã. Nhân lúc Vu Nhai tu luyện đột phá, Lý Thân Bá kể chuyện vừa xảy ra.
Lý Thân Bá không giỏi kể chuyện, dù nghe sơ nhưng nỗi lòng Độc Cô Cửu Tà, Dạ
Tình trào dâng cuồn cuộn.

Độc Cô Cửu Tà cười khổ suy đoán:

– Biến thái quá, xem ra phần chiến đấu thánh hội của chúng ta đã kết thúc. Vu
Nhai vội vàng tu luyện như vậy chắc vì Độc Cô Cửu Diệp, có lẽ Độc Cô Cửu Diệp
sẽ nhanh chóng đến nơi. Chúng ta . . . Chỉ có thể làm khán giả.

Độc Cô Cửu Tà nói xong không có chuyện gì làm, trong lúc chờ Vu Nhai và Độc Cô
Cửu Diệp chiến đấu cũng nên tìm việc vui. Mắt Độc Cô Cửu Tà đảo lia, nhìn
hướng Vệ Hiên mặt xám mày tro trong góc gian hình vuông.

– Mà sao tên này còn ở đây? Có thanh lý hắn không? Thấy hơi gai mắt.

– Lúc trước biểu ca nói chút nữa sẽ dùng kiếm hai cây thiết côn rèn phá mở
phòng ngự của hắn.

Vu Tiểu Dạ nhớ kỹ lời biểu ca nói, nàng rất muốn thấy thanh kiếm thành hình
phá mở phòng ngự của Vệ Hiên.

Độc Cô Cửu Tà gật đầu, nói:

– Vậy sao? Được rồi, hôm nay đã định Vu Nhai nổi tiếng trong đế đô, có người
chứng kiến từ đầu tới đuôi cũng tốt, kể đầu voi đuôi chuột thì không hay.

Sau đó Độc Cô Cửu Tà phớt lờ Vệ Hiên.

Vệ Hiên nghe Độc Cô Cửu Tà nói xong tức hộc máu:

– Phụt!

Tuy tức nhưng Vệ Hiên đúng là một nhân chứng, nhân chứng Vu Nhai nổi lên. Từ
cuộc chiến rèn bắt đầu cho đến khi Vu Tiểu Dạ, người Dương gia Kiếm vực hành
tỉnh, Quan Vân Long xuất hiện, bây giờ là chờ Độc Cô Cửu Diệp tới. Vu Nhai
từng bước một đột phá, từng bước một lĩnh ngộ . . .

Nhân chứng, chứng cái đầu ngươi, lão tử . . .

Bây giờ Vệ Hiên rất muốn bỏ cuộc, nhưng gã hầu như chưa chính thức đấu một
trận với Vu Nhai, làm sao cam lòng bỏ cuộc? Niềm kiêu hãnh không cho phép Vệ
Hiên làm thế, nhưng không tự bỏ cuộc thì nhìn kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu xem, làm sao
đánh?

Vệ Hiên rơi vào tình huống rối rắm.

Vệ Hiên lấy cớ cho mình:

– Có . . . Có lẽ vẫn còn cơ hội. Có lẽ Độc Cô Cửu Diệp có thể tiêu diệt mọi
người, khi đó ta sẽ ngư ông đắc lợi.

Vệ Hiên tiếp tục ở lại làm người chứng kiến.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận