Có lẽ chỉ là trong nháy mắt, có lẽ đã qua rất lâu sau đó, trong kiếm kỹ của
Phong Doanh cùng U Hoang, không ngờ mang theo tính chất Thôn Thiên Kiếm, thâm
trầm cùng cắn nuốt tất cả…
– Hô…
Vu Nhai thở hắt ra một hơi, cảm giác ở trên phương diện kiếm pháp lại có đột
phá, tâm tình sảng khoái vô cùng.
– Đến đây đi Thôn Thiên Kiếm!
Sương mù xung quanh dừng lại một chút mới khôi phục lại, dường như trầm mặc
một hồi.
Không thể phủ nhận, chủ nhân Vu Nhai này lại có lúc rất có thiên phú. Đây cũng
là điều khiến Thôn Thiên Kiếm buồn bực nhất.
Nếu như không phải Vu Nhai có đầy đủ thiên phú, có lẽ có thể ném cho Huyền
Binh Điển cho người khác!
Vu Nhai không chú ý tới sự biến hóa của sương mù, trực tiếp lấy lực lượng của
Hoàng Đạo Vô Cực ra dẫn động lực lượng này,
Lần này cũng không có thuận lợi như đối với Phong Doanh và U Hoang, trực tiếp
khiến xung quanh đều hóa thành binh. So với kiếm ý và sát tính cũng khó khăn
hơn nhiều. Xem ra lực lượng bên trong Thôn Thiên Kiếm so với kiếm ý và sát
tính trong rừng kiếm còn lợi hại hơn nhiều.
Đương nhiên, ý thức của Vu Nhai cùng Thôn Thiên Kiếm đã thoáng dung hợp, khiến
hắn sử dụng lực lượng Hoàng Đạo Vô Cực đã dễ dàng hơn.
Cuối cùng, sương mù xung quanh đều bị hắn khống chế. Hắn nhìn thấy một đạo lực
lượng không phù hợp với xung quanh, đồng thời mang theo sự cắn nuốt, lại có
phần không phải. Dường như cũng không phải là cắn nuốt thuần túy. Chủ yếu nhất
là dẫn động…
Ầm…
Vu Nhai trực tiếp đem ra ngoài dung hợp. Trong nháy mắt, ý thức dường như lại
đặt mình vào trong thế giới kia. Xung quanh kiếm ảnh dao động. Đồng thời có vô
số âm thanh truyền đến. Trời ạ, đây không phải là thế giới Kiếm Ảnh Trận sao?
Vu Nhai dường như đứng ở trên không trung, thấy được rừng kiếm, thấy được chỗ
kiếm tâm…
– Ta nhổ vào. Thôn Thiên Kiếm, nàng quả nhiên là hỗn đản!
Vu Nhai còn chưa hiểu tại sao lại trở lại trong Kiếm Ảnh Trận, đã trực tiếp
cảm giác được phong vân xung quanh biến hóa khôn lường. Không ngờ hắn trực
tiếp bị đá ra ngoài. Hắn không nhịn được mắng lớn.
Đúng vào lúc này, hắn lại thấy được đôi mắt sáng như điện kia. Lần này hắn đã
nhìn thấy rõ ràng hơn. Hình như còn loáng thoáng có thể thấy được gương mặt
đó…
Trong nháy mắt, thế giới xung quanh biến thành một màu xanh biếc. Còn có đạo
kiếm phong cắm ngược kia. Gương mặt cũng theo đó mà biến mất!
– Ha ha, tiểu tử, rốt cuộc tìm được ngươi. Tiểu tử, tuy rằng trước kia ngươi
từng mắng ta. Ở trước mặt ta, từng giả vờ ngu ngốc. Nhưng lão nhân ta đại nhân
đại lượng tha thứ cho ngươi lúc này. Không đúng không đúng, chỉ cần ngươi làm
truyền nhân của ta, học tập kiếm pháp của ta. Ta sẽ hoàn toàn tha thứ cho
ngươi. Ngươi thấy thế nào?
Ngay khi Vu Nhai tự hỏi về tình huống vừa phát sinh, đột nhiên bên tai lại
truyền tới một tiếng cười một phần điên cuồng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Độc Cô Thanh Hải không biết từ
lúc nào đã ở trước mặt hắn.
– Thế nào? Không nói lời nào sao? Không nói lời nào ta coi như ngươi đã đáp
ứng. Quả nhiên sảng khoái. Tới đây tới đây. Để ta nhìn qua kiếm pháp trước đây
ngươi từng học một chút. Ta sẽ tạo ra kiếm pháp phù hợp với ngươi!
Độc Cô Thanh Hải thấy Vu Nhai không nói lời nào, tiếp tục nói.
Sắc mặt Vu Nhai có chút ngây người. Nói thật ra, hắn vẫn cảm thấy nghiên cứu
tướng mạo của kiếm linh Thôn Thiên Kiếm và kiếm tâm kỳ quái vừa rồi tương đối
đáng tin, không để ý đến Tử lão đầu trước mắt. Hắn vẫn cố gắng nhớ lại khuôn
mặt mới loáng thoáng nhìn thấy vừa nãy.
Đáng tiếc, vừa trong nháy mắt đó thật sự quá nhanh, nhìn không rõ ràng.
– Tiểu tử, đừng đang giả bộ ngây ngô nữa. Hay là ngươi vui mừng quá tới mức
hỏng rồi? Khẳng định là vui mừng tới hỏng rồi đúng không? Ha ha, như vậy đi,
nếu như ngươi tạm thời…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Độc Cô Thanh Hải nói lung tung. Vu Nhai cảm nhận được điều Thôn Thiên Kiếm vừa
cảm nhận!
– Ta nói này lão nhân, kiếm pháp của ngài có phải gọi đánh võ mồm hay không?
Vu Nhai rốt cuộc vẫn bị quấy rầy, tạm thời kìm chế kích động nghiên cứu xuống,
ngây người hỏi, có phần rất nghiêm túc.
– Ách, ngươi nói cái gì…
– Nếu như không phải đánh võ mồm, ta cũng không học. Ta còn có việc, ta đi
trước.
Vu Nhai lười nói lời vô nghĩa với lão gia hỏa này. Hiện tại hắn đã biết cách
đối phó với kiếm tâm, không cần lo lắng bị phát hiện. Nói xong, hắn trực tiếp
nhảy từ kiếm phong dưới chân xuống. Tiểu Thúy không cần chỉ thị địa liền chở
hắn lên, bay về phía Hình Kiếm Các.
– Tiểu tử, ngươi dám diễu cợt ta!
Đột ngột, Độc Cô Thanh Hải xuất hiện ở bên cạnh Vu Nhai. Không ngờ tốc độ của
Tiểu Thúy còn chậm hơn so với hắn.
– Ách, ta thật sự muốn học đánh võ mồm. Ngươi xem bộ dạng ta đần độn như vậy,
chỉ có đánh võ mồm là thích hợp với ta. Về phần kiếm pháp điên gì đó, ngài vẫn
giữ lại cho chính mình đi!
Vu Nhai đối với lão điên này thật sự không có thiện cảm:
– Lại nói, ta chỉ là một Kỳ Binh Giả, cần tiếp tục rèn luyện thêm mấy năm mới
tiến hành sát hạch. Nói cách khác, sẽ hỏng uy danh lão nhân gia ngài.
Khóe miệng Độc Cô Thanh Hải giật giật vài cái. Lão đã lớn tuổi như vậy, đây là
lần đầu tiên bị người hung hăng mắng vào mặt. Những lời này đều là do lão nói
với Vu Nhai trước khi hắn tiến vào sát hạch. Cảm giác bị nói trả lại như vậy
thật sự khó chịu. Chỉ có điều lão là ai chứ? Lão là người nổi tiếng da mặt dày
nhất ở Độc Cô gia này.
– Hắc hắc, tiểu tử, ta làm vậy không phải là thử thách ngươi sao? Nếu không…
nếu không phải ta kích tướng, ngươi sẽ có thành tích như vậy sao? Ta vốn xem
trọng ngươi. Đến đây đi, Độc Cô Cửu Tà đã là truyền nhân của ta. Các ngươi làm
sư huynh đệ cũng tốt. Lại nói, ta không chừng còn có thể gả Cửu Huyền cho
ngươi. Ngươi thấy thế nào?
Giọng Độc Cô Thanh Hải rất mềm mỏng nói.
– Ách, Độc Cô Cửu Tà làm truyền nhân của lão rồi sao?
Vu Nhai buồn bực nói.
– Đương nhiên. Ta cải tạo kiếm tâm của hắn… A, sau khi hắn nhìn kiếm pháp
của ta, trực tiếp theo ta.
– Nếu như lão đã có truyền nhân, vậy không liên quan gì tới ta nữa, đi trước!
Vu Nhai làm sao có thể không nghe ra được sự mờ ám bên trong. Hắn mau chóng
bảo Tiểu Thúy bay nhanh một chút.
Quả nhiên, Độc Cô Thanh Hải lại đuổi theo, tiếp tục vừa đấm vừa xoa. Nhưng nói
thế nào Vu Nhai cũng không chịu. Cuối cùng Độc Cô Thanh Hải không kiên trì
được nữa:
– Tiểu tử, ngày hôm nay ngươi không theo cũng phải theo. Theo cũng phải theo.
Vừa rồi ngươi cũng đã hiểu, Độc Cô Cửu Tà chính là do bị ta cải tạo kiếm tâm
mới phải theo. Ngươi, có ba kiếm tâm, ta tùy tiện cải tạo một kiếm tâm của
ngươi, xem ngươi theo hay là không theo ta?
Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Thanh Hải trực tiếp vung tay lên. Một khí tức giữ Vu
Nhai lại. Trên mặt lão nở nụ cười âm hiểm, hình như nghĩ đến sắc mặt Độc Cô
Cửu Tà sau bị cải tạo sẽ xuất hiện ở trên người Vu Nhai. Hắc, sảng khoái vô
cùng.
Nhưng thoáng qua lão liền biến sắc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:
– Không có khả năng. Kiếm tâm của ngươi?
– Dung hợp rồi!