Tuy rằng chưa muốn ngủ, nhưng Chu Hằng vẫn bắt ép mình đi nghỉ ngơi, hiện tại
thân thể hắn đang ở trong thời kỳ mấu chốt.
Ngủ một lần tới hừng sáng, sau khi Chu Hằng thức dậy, vội vàng nếm qua điểm
tâm, liền bắt đầu tiến hành nghiên cứu thôi diễn chín thức kiếm pháp.
Hắn không theo đuổi những thứ quá cao xa không thực tế, chỉ tập trung tinh
thần nghiên cứu thức thứ nhất của kiếm pháp.
Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, muốn tu tập thức kiếm pháp thứ
hai, nhất định phải trước nắm giữ thức thứ nhất, không thể nhảy vọt, đây là
kết luận sau khi hắn trải qua vô số lần quan sát 9 thức kiếm pháp trong đầu
cho ra.
Từ buổi sáng mãi cho đến đêm khuya, Chu Hằng chỉ nghiên cứu thức kiếm pháp thứ
nhất, không ngừng chau chuốt ảo diệu bên trong, mỗi lần thi triển đều có cảm
ngộ mới, càng ngày càng cùng thiên địa cùng dung, cùng tự nhiên tương hợp.
Mặc dù như thế, hắn vẫn không có cách nào đem vận dụng đầy đủ một thức kiếm
pháp này.
Trăng lên giữa trời, Chu Hằng đình chỉ nghiên cứu kiếm pháp, ngược lại ngồi
xếp bằng, tu luyện Liệt Dương Quyết.
– Ông!
Nửa đêm, đoạn kiếm màu đen đúng lúc rung lên, phóng ra lượng lớn năng lượng tự
do. Chu Hằng tự nhiên không khách khí, hải nạp kình hút, đồng dạng sau nửa
giờ, những năng lượng này bị hắn hấp thu sạch sẽ, tu vi lại gia tăng không
nhỏ.
– Chiếu theo điều kiện này xuống dưới, chỉ cần năm đến sáu ngày ta liền đạt
tới Luyện Thể tầng một đỉnh phong!
Chu Hằng không che giấu được vẻ mặt vui mừng.
Đối với đoạn kiếm màu đen, mặc dù hắn không có một chút hiểu biết nào, nhưng
cũng không ngăn cản hắn phỏng đoán, mười năm trước đoạn kiếm màu đen luôn luôn
hấp thu chân nguyên lực hắn tu luyện ra, phảng phất là đang chú tạo ra một cái
chìa khóa.
Khi súc tích đầy đủ chân nguyên lực, chìa khoá liền được chế tạo ra, cũng có
thể mở ra đoạn kiếm màu đen, sau đó truyền cho hắn 9 thức kiếm pháp huyền
diệu, mỗi ngày lại cung cấp cho hắn lượng lớn năng lượng tự do.
Mười năm trước là khảo nghiệm vô cùng dài, nếu hắn trong thời gian này thoái
chí rút lui, như vậy sẽ vĩnh viễn không chờ được kết quả.
May mà hắn kiên trì nổi, bằng không cả đời hắn sẽ tầm thường vô vị, xứng đáng
trở thành một tên rác rưởi.
Hoa mai thơm là trải qua rét lạnh, trải qua mười năm triết phục, nhẫn nại, Chu
Hằng trở nên vô cùng kiên nhẫn, cũng rèn luyện ý chí của mình vô cùng rắn rỏi.
Hắn đúng là bước trễ hơn người khác mười năm, tuy nhiên chỉ cần đoạn kiếm màu
đen luôn phát huy thần hiệu, như vậy chỉ cần bốn tháng hắn liền có thể bù lại!
Mà sau đó, con đường tu luyện của hắn sẽ rộng mở hơn người khác vô số lần.
– Ba tháng sau chính là lễ mừng cuối năm, không biết có bao nhiêu người chờ
chê cười ta bị loại khỏi gia phả.
– Nhiều năm như vậy, hình tượng phế vật của ta đã ăn vào lòng từng người, ai
thèm để ý tới ta?
– Vô số lần ta nghĩ đến, sẽ có một ngày ta đứng ngạo nghễ trước mặt mọi
người, hung hăng tặng cho họ một bạt tai, hiện tại, rốt cuộc cơ hội đã tới!
– Lễ mừng cuối năm chính là thời điểm ta nổi tiếng!
– Tiếp tục nghiên tập kiếm pháp thần bí kia!
Thoáng cái ba ngày qua đi, đoạn kiếm màu đen cũng không để Chu Hằng thất vọng,
mỗi nửa đêm đều phóng ra lượng lớn năng lượng tự do, để Chu Hằng thuận lợi gia
tăng tu vi lên tới Luyện Thể tầng một đỉnh phong.
Kế tiếp là đột phá tiểu cảnh giới, không bước qua cánh cửa này thì tu vi của
hắn không thể tiến tiếp.
Nói thẳng ra, đột phá như vậy rất dễ dàng, dù ở Luyện Bì Cảnh, chỉ cần có đầy
đủ lực lượng liền có thể một lần hành động xông phá, cũng không có khó khăn
quá lớn gì. Tuy nhiên đột phá đại cảnh giới thì vô cùng khó khăn, chỉ là tầng
chắn Luyện Nhục Cảnh này cũng đủ để cho chín thành võ giả ảm đạm tổn thương
thần, khí.
Chỉ mất một canh giờ, Chu Hằng chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đã tiến vào
Luyện Thể tầng hai.
– Dễ dàng như vậy?
– Tuy nói tiểu cảnh giới đột phá rất dễ, nhưng mà nhẹ nhàng như vậy cũng quá
khoa trương đi.
Sau khi đột phá, Chu Hằng cũng không cảm giác lực lượng của mình tăng trưởng,
chuyện này cũng rất bình thường, đột phá cảnh giới chỉ là khiến không gian tu
vi hắn tăng lên, chỗ tốt sẽ hiện ra sau khi tích lũy tu vi, mà không phải dựng
sào thấy bóng.
Hắn vội vã đặt cho 9 thức kiếm pháp một cái tên, gọi là Lăng Thiên Cửu Thức,
chỉ là mỗi ngày hắn bỏ phần lớn thời gian vào tu tập thức kiếm pháp này, nhưng
đến nay vẫn không cách nào vẽ hồ lô ra được (ý nói phát huy).
Lăng Thiên Cửu Thức này không thể để người ngoài nhìn thấy, bởi vậy Chu Hằng
không tới quảng trường nữa, mỗi ngày đều ở trong của mình, như là người điên
cầm kiếm gỗ múa may.
Hắn vắng họp, những thanh thiếu niên Chu gia kia đều nhận định hắn tự biết
không thể đạt tới Luyện Nhục Cảnh trước đại lễ cuối năm, cuối cùng sắp chết
không giãy dụa nữa, cho nên không khỏi châm chọc khiêu khích một phen.
Chu Hằng tự nhiên không để ý tới cái nhìn của người khác, chỉ lẳng lặng triết
phục, đang đợi một ngày phá kén thành bướm.
Lại 10 ngày sau, tu vi đã đề thăng lên tới Luyện Thể tầng hai hậu kỳ, chỉ cần
hai, ba ngày nữa liền có thể đạt tới đỉnh phong, tấn công Luyện Thể tầng ba!
Mà càng làm cho hắn mừng rỡ là, sau bao ngày tinh nghiên Lăng Thiên thức thứ
nhất rốt cục cũng có đột phá, có thể miễn cưỡng sử xuất ra được nửa chiêu.
Chu Hằng không có đối tượng bồi luyện, không cách nào biết được uy lực của nửa
thức kiếm pháp này như thế nào, mà hắn lại không thể tùy tùy tiện tiện tìm
người Chu gia thử chiêu, chỉ có thể nhẫn nhịn tự mình tập luyện.
– Ít nhất còn phải mất nửa tháng nữa ta mới có thể hoàn toàn thi triển ra
được một thức này.
Chu Hằng không khỏi lắc đầu, chỉ vẻn vẹn 1 thức kiếm pháp đã phải mất một
tháng mới có thể thi triển ra, đây rốt cuộc là hắn quá ngu ngốc hay là Lăng
Thiên Cửu Thức này quá huyền diệu?
– Không thể tìm người gia tộc so chiêu, vậy liền đi Bình Thiên Sơn tìm dã thú
luyện tập! Chỉ có chiến đấu sinh tử chân chính, mới có thể gia tăng cách vận
dụng kiếm pháp! Đây là kinh nghiệm, bất luận kẻ nào cũng không dạy được.
– Tuy nhiên phải chờ ta đạt tới Luyện Nhục Cảnh, nếu không quá nguy hiểm.
– An tâm!
Chu Hằng không thèm nghĩ những chuyện kia nữa, chỉ khổ tu kiếm pháp, ngược lại
đề thăng tu vi lại vô cùng đơn giản, chỉ cần mỗi ngày dùng nửa giờ đi luyện
hóa năng lượng tự do đoạn kiếm màu đen thả ra.
Nếu để cho người khác biết mỗi ngày tu luyện hắn nửa giờ bằng thường nhân khổ
tu một tháng, tuyệt đối sẽ khiến cho bất cứ ai hâm mộ đỏ mắt lên.
Mười năm chịu đủ xem thường, rốt cục Chu Hằng cũng có thu hoạch nặng trĩu.
Lại qua hai ngày nữa, hắn đạt tới Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, vẻn vẹn chỉ
dùng hơn một giờ, hắn lại đột phá, tiến vào Luyện Thể tầng ba.
Tính ra thời gian lúc hắn tu luyện đã 19 ngày.
Tốc độ này nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi!
Chu Hằng cũng không đắc ý vênh váo, mặc dù bây giờ tu vi của hắn tiến cảnh
hung mãnh, nhưng dù sao khởi điểm quá thấp, Luyện Thể tầng ba đi ra ngoài cũng
không có gì để kiêu ngạo nào.
Chiếu theo tộc quy Chu gia, khi mười tám tuổi mà chưa đạt tới Luyện Nhục Cảnh
thì phải loại khỏi gia phả là có thể thấy tu vi Chu Hằng vẫn thấp đến đáng
thương, xa xa chưa đạt tới yêu cầu thấp nhất.
Trong nháy mắt, cái nắng khốc nhiệt tháng chín đã qua, qua tháng mười, khí thu
cũng bớt một nửa, tu vi Chu Hằng vẫn tịnh tiến như bay, đã đạt đến Luyện Thể
tầng ba đỉnh phong, gặp phải nan đề khó trước nay chưa từng có.
Đột phá đại cảnh giới!
Chu Hằng vốn còn tưởng rằng phải bị vây khốn ở đây trong thời gian mười ngày,
thậm chí thời gian dài hơn, bởi vì thiên tài như phụ thân cũng phải dùng suốt
chín tháng trời, nhưng không nghĩ tới chỉ vẻn vẹn nửa ngày hắn đã bước qua bậc
thềm này.
Hắn ngẩn người một hồi mới tiếp nhận được sự thật này, sau đó quay đầu hồi
tưởng lại, Chu Hằng phát hiện cũng không phải là không có nguyên nhân.
Đó là bởi vì một tháng này hắn không ngừng nghiên tập Lăng Thiên Cửu Thức, cho
dù chỉ chiếm được một tia dẫn dắt, cũng làm cho hắn giống như nắm giữ được chí
lý huyền diệu thế gian vận chuyển vậy, cái gì đặt trước mắt hắn cũng không có
bí mật gì đáng nói.
Hắc kiếm, tuyệt đối là cấp bậc chí bảo!
Võ đạo lên cao, chỗ khó đầu tiên là chỗ tích lũy chân nguyên lực. Tuy nhiên,
nói chỗ khó này chi bằng nói là dùng thời gian dài, trên lý thuyết chỉ cần bỏ
thời gian, như vậy luôn có thể đạt tới một cảnh giới đỉnh phong, trừ tình
huống đặc biệt giống như Chu Hằng bị ăn mất chân nguyên lực như lúc trước.
Mà chỗ khó thứ hai tự nhiên là đột phá đại cảnh giới, kỳ thật đây mới là cái
chết thực sự.
Tích lũy chân nguyên lực thì chỉ cần có thời gian, nhưng đột phá đại cảnh giới
lại cần có ngộ tính, ngộ không ra chính là ngộ không ra, cả đời đều dậm chân
tại chỗ!
Từ điểm đó mà nói, ngộ tính kỳ thật còn quan trọng hơn chăm chỉ!
Cho nên ở trên con đường võ đạo, đi đến đỉnh phong căn bản đều là thiên tài,
ngẫu nhiên cũng có một ít người chăm chỉ leo đến đỉnh cao, nhưng tất nhiên là
thu được thiên đại cơ duyên, nếu không có chăm chỉ hơn nữa cũng vô dụng.
Hắc kiếm lại giải quyết được nan đề này!
Cho nên mười năm chịu khổ, bị ủy khuất cũng không oan!
Là lúc đi dãy núi Bình Thiên!
Võ giả không trải qua thực chiến, trình độ cũng chỉ dừng lại ở lý luận suông,
một khi gặp phải tình cảnh sinh tử, rất có khả năng ngay cả một thành thực lực
cũng không phát huy ra được mà đã chết ở dưới đao, kiếm địch nhân.
Cường giả cũng không phải luyện ra được, mà là đánh, giết ra!
Chu Hằng thu thập một chút, mang theo một thanh kiếm sắt, rồi lặng lẽ rời khỏi
Chu gia, đi ra Nguyên Thạch Trấn tiến vào khu rừng rậm rạp trong dãy núi Bình
Thiên mờ mịt.
Lần trước rời khỏi Nguyên Thạch Trấn là khi nào?
Chu Hằng hồi tưởng lại, lúc hắn còn rất nhỏ, phụ thân từng mang theo hắn tiến
vào dãy núi Bình Thiên săn yêu thú, mà sau khi tật xấu hắn không thể tu luyện
phát sinh, Chu Định Hải liền bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm linh dược chữa bệnh
cho hắn, tự nhiên không có thời gian bồi tiếp hắn.
Không biết phụ thân bây giờ ở nơi đâu? Chu Hằng trong lòng dâng lên tình cảm
máu mủ mãnh liệt.
Dãy núi Bình Thiên rất lớn, về phần đến tột cùng bao lớn, Chu Hằng cũng không
rõ ràng lắm, hắn chỉ biết là trong núi này, chẳng những dã thú vô số, còn có
yêu thú tồn tại!
Yêu thú là dã thú trời sinh có thể tu luyện, chúng nó hoặc thông qua hấp thu
tinh khí nhật, nguyệt, hoặc thông qua con mồi săn được tăng cường bản thân,
năng lượng trong thịt đã vượt xa dã thú bình thường, đối với võ giả mà nói
chính là vật đại bổ.
Nhưng mà yêu thú cũng cực nguy hiểm, giống như phàm nhân xa xa không phải đối
thủ của mãnh hổ, võ giả hạ giới cũng không phải đối thủ của yêu thú. Sở dĩ Chu
Hằng phải đạt tới Luyện Nhục Cảnh mới tiến vào dãy núi Bình Thiên, cũng chính
là sợ gặp phải yêu thú, đó là tồn tại hắn không thể đối kháng.
Nửa ngày sau, hắn đã ở chỗ sâu trong núi rừng, khắp nơi là hổ gầm vượn hú,
tràn đầy khí tức nguyên thủy.
– Ngang!
Một tiếng rít gào, một đầu gấu đen to lớn mạnh mẽ từ trong bụi cây rậm rạp
nhào ra, móng vuốt sắc nhọn bổ thẳng về phía Chu Hằng.
Chu Hằng không khỏi hưng phấn, keng một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, Lăng
Thiên Cửu Kiếm thức thứ nhất sử xuất ra.