“Sinh nhật vui vẻ nhé em gái!” Ayman cười tươi đồng thời tai giơ món quà được bao cẩn thận trong giấy gói màu xanh. Đáp lại, Nigi hí hửng “Cảm ơn anh nhiều! Oaaaa món quà to thế!” “Anh nghĩ là em thích, về nhà rồi hẳn mở nhé!” Họ không còn gặp nhau thường xuyên được nữa vì Ayman giờ đã ra trường và vào đại học theo con đường của mình. Nigi mời Ayman vào nhà, mời bánh nước thay cho một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng.
“6 tháng nữa anh cũng sẽ…bay” Ayman nhẹ giọng trong khi Nigi lại cao tiếng “Thật á!?” “Ừ” Đôi mắt anh ánh lên một chút buồn gì đó. “Chúc mừng anh nhé!” Nigi cũng không biết nói gì hơn.
Họ im lặng, một hồi, Nigi tựa nhẹ lưng vào ghế, hai tay bưng tách trà khẽ đặt lên đùi “Rồi…ai cũng đi cả…” Ayman hiểu ý cô. Fuu đã đi rồi, bây giờ, anh cũng sắp phải rời xa cô, có khi là không thể gặp lại. Khoảng thời gian còn lại không thể ở bên tiếp tục chăm sóc cho cô, anh lấy làm tiếc lắm. Nhưng, một góc cạnh nào đó, sự nghiệp có lẽ vẫn quan trọng hơn. Anh sẽ dành nhiều ý chí của mình hơn cho sự nghiệp sau này, chỉ để đề phòng, dù chỉ là 1% may mắn sau này Nigi sẽ ở bên anh, anh vẫn muốn chắc chắn sẽ đem lại cho cô ấy nhiều hạnh phúc. Dù chỉ là 1%… nên anh phải cố gắng.
Vừa tính cất tiếng an ủi thì Nigi đã kịp lên tiếng “Ayman nè! Em mở quà nha?”. Ayman gật đầu. Hộp quà được mở ra, bên trong chứa đầy ấp nào là bánh, socola và món yêu thích nhất của Nigi là sách. Tận 3 cuốn sách đáng đọc của thế kỉ được gói gọn trong đấy khiến cô không khỏi la lên vì vui mừng. Nào là “To kill a mockingbird”, “Never eat alone”, “The fault in ous stars” mà cô mong ước bấy lâu. Nigi rất muốn nhào vào ôm lấy Ayman nhưng thay vì thế cô ôm lấy những món quà vào lòng như một lời cảm ơn đầy chân thành và ngỏ ý sẽ trân trọng chúng hết mình.