Nigi cố trấn tĩnh bản thân dù cơ thể cứ nhức nhói khó chịu. Cô ôm người, cúi gập đầu, lưng dựa vào đầu giường. Ayman đứng bên cạnh nhìn mà tim đau nhói. Anh tức, bàn tay nắm chặt, vì, không thể giúp được gì cho người con gái trước mắt. Chén canh rong biển lúc nãy anh nấu vừa mang lên tính rằng có thể giúp cô khỏe lại, nhưng để đó mãi như thế, sẽ nguội mất. Điều anh có thể làm bây giờ, là mong cho Fuu nhanh chóng về sớm. Có tiếng ồn dưới nhà, những tiếng bước chân hấp tấp. Đúng như Ayman đoán, Fuu đã về, anh hối hả chạy đến bên Nigi. Cô nàng mừng rỡ rưng rưng đôi mắt ôm Fuu vào lòng lập tức khi thấy anh bước đến. “Cô ấy sao vậy?” Tay anh vừa xoa đầu Nigi, vừa hỏi Ayman. “Hình như… thuốc vẫn còn ngấm…” “Vậy à…” Fuu có thể cảm nhận rõ từng cơn run của cô, những ngón tay cô bấu vào lưng anh. “Ayman…tôi mượn phòng này được không?” Fuu đề nghị. Hiểu chuyện, cắn môi, Ayman khẽ đồng ý, rồi lầm lì bước ra ngoài, khóa chặt cửa.
Fuu nhẹ nhàng đặt Nigi lên giường, tay anh gạt đi nước mắt thì sự ray rứt khó chịu mà nãy giờ cô phải chịu đựng. “Đừng lo, có anh rồi” Anh hôn lên trán cô, rồi hôn lên môi cô. Hai bờ môi quấn vào nhau, đầy yêu thương. Nigi thả lỏng cơ thể. Từng chiếc cúc áo được cởi ra, chiếc váy đồng phục cũng bị ném sang một bên. Fuu âu yếm thân hình nóng hổi ấy, không ngừng xoa và chạm vào làn da mềm mại của cô. Nigi dường như không thể chờ đợi được, cô đổi tư thế, đè lên người Fuu.